Tôi nhớ có lần cảm xúc dâng trào khi xem cuốn phim này và tôi cũng đã viết đôi điều về nó. Cảm xúc hôm nay lại đến.
Tôi ngồi nhá một tô cơm nguội sau khi từ biệt một người bạn thân trong quán nhậu và trở về với cái bụng đói meo. Xem lại phim. Và muốn nói đôi điều.
Hình như tôi có nói trong một bài viết trước, rằng nhiều lần tôi ứa
nước mắt khi xem cuốn phim này. Nước mắt lại ứa, hôm nay.
Cuốn phim
liên quan tới hai nhân vật nổi tiếng thời đó; nhà sản xuất phim Walt
Disney, và nhà văn nữ P.L. Travers. Walt Disney thì tôi biết từ lúc đọc
tờ Tuổi Hoa hay Tuổi Ngọc gì đó trước 4/1975 dưới hình thức truyện
tranh. Nữ tác giả Travers thì tôi chỉ mới biết qua phim. Và bây giờ biết
thêm sau khi tìm hiểu.
Phim này, có thể khác ít nhiều với đời thực, sao
lại làm tôi cứ rưng rưng nước mắt mỗi lần xem?
Nhà văn viết một cuốn
truyện, Mary Poppins, dựa trên hồi ức ấu thơ, mơ mộng ấu thơ, hoang
tưởng ấu thơ. Cuốn truyện trở thành sách đọc trước giờ đi ngủ của nhiều
nhà, trong đó có gia đình của Walt Disney. Con gái của ông rất thích tác
phẩm này. Ông muốn biến nó thành một tuyệt phẩm điện ảnh. Ông liên hệ
với tác giả. Và bà tới Los Angeles.
Travers là một phụ nữ trung niên khó
tính, bất cần đời. Disney và các cộng sự của ông rất vất vả để tìm được
một nụ cười hiếm có của bà.Vô vàn đối chọi, mâu thuẫn trong quan điểm
làm việc, trong cách nghĩ, trong cách hiểu, trong cách cảm.
Đã có lúc
tim Travers chùng lại với tình cảm hồi ức thân thương, với những tình
cảm chân thành của các chuyên gia biên kịch, âm nhạc, vũ đạo.... Nhưng
rốt cục, bà nổi điên lên, chửi Walt Disney một trận và dứt khoát trở về
London, hợp đồng chưa ký kết. Ân tình đã dứt từ đây.
Loáng thoáng trong
phim là những hồi ức quay về. Những flash back trong tâm trí của nhà văn
lớn tuổi.
Yêu thương nhiều khi không có gì đặc biệt. Chỉ có thể cảm.
Không thể tả nên lời. Nhưng chính những hồi ức này, theo tôi, đã làm nên
giá trị bộ phim.
Watt Disney vọt qua London, gõ cửa nhà Travers. Chân
tình cuối cùng đã hội ngộ chân tình. Bà ký hợp đồng, và cuốn phim ra
đời.
Ngày ra mắt phim, Travers ngồi xem, mắt nhòa nhạt lệ. Hồi ức, thực
tại, và tình người, cộng lại có đủ làm tim người ta mềm nhũn?
Không biết
tim ai có mềm nhũn hay chăng, ít ra, tim tôi có đôi lần mềm nhũn.
Lần 1:
Mr. Banks, cha của bà Travers, một người đàn ông yêu vợ thương con nhưng
thất bại trong đời, chết vì nghiện rượu. Nhưng trong ký ức của cô bé
Travers, bố vẫn luôn thân yêu, thấu hiểu. Bố vẫn là người tuyệt vời nhất
thế gian.Buồn phiền, thất vọng vì mọi thứ trên đời, hay chẳng vì gì
cả, mẹ của bé Travers đi ra sông, định trầm mình dưới nước. Bé gái
Travers bơi ra ôm mẹ. Nước mắt hiếm hoi của tôi ứa ra lần thứ nhất.
Lần
2: Khi nhóm biên kịch, âm nhạc tìm được một phương án khiến Travers hài
lòng, bà thoát khỏi cái vỏ khó ưa đáng ghét kẻ cả trong khoảnh khắc;
trở thành một cô bé gái nhảy múa hồn nhiên. Nước mắt lại ứa, vô tình.
Lần
3: Khi Travers xem phim trong ngày công diễn đầu tiên, mắt bà rưng rưng
bao nỗi niềm khôn tả. Và tôi cũng chợt thấy mắt mình mọng nước.
Kết
luận: Tôi học được nhiều điều từ cuốn phim này:- Con người rất khó hiểu
nhau, dù có khi cùng hướng về một điểm.
- Khoan dung và thấu hiểu và kiên nhẫn có thể mở toang những cánh cửa cố tình hay vô tình khép chặt.
- Tình người, tình yêu, tình cảm gia đình là vĩnh cửu.
Disney
đã chết. Travers đã chết. Nhưng câu chuyện về họ vẫn còn làm cho một
thằng bất cần đời là tôi rơi nước mắt. Bạn không tin, cứ thử xem phim,
và nếu tim bạn còn chưa chai sạn, bạn sẽ biết giá trị của những nửa giọt
lệ trên khóe mắt.
29/3/2015