Thứ Tư, 30 tháng 5, 2018

NHỮNG TÌNH TRI KỶ TRI ÂM

(Bài viết copy lại status ngày 17/03/2018 trên facebook)




Không dám so với Bá Nha Tử Kỳ xưa, nhưng đời tôi thật sung sướng, vinh hạnh có được những người anh, những người bạn, những người em có thể gọi là tri âm tri kỷ. Hôm nay, tôi muốn nói riêng về một người anh, nhạc sĩ Vũ Thế Dũng. Quen anh trên website trinhnu,net từ khoảng 2002. Quý mến nhau qua những tác phẩm của nhau, và sau đó không lâu, tôi gặp anh. Tình huynh đệ, đúng vậy, đó là tình huynh đệ, ngày càng thắm thiết. Kỷ niệm không nhiều, vì thi thoảng tôi mới lên Long Khánh thăm anh và anh Quangchinh Ly; cũng thi thoảng có dịp về Sài Gòn anh và một vài bạn hữu của tôi lại gặp nhau, hàn huyên và trao đổi những tâm tình. Nhưng những kỷ niệm đó, tôi vẫn nhớ, nhớ mãi không quên. Tạ ơn đời đã cho tôi có những duyên hạnh ngộ. Anh Vũ Thế Dũng đã yêu mến phổ khá nhiều thơ của tôi, mỗi bài mỗi vẻ, nhưng hầu như bài nào cũng tuyệt vời. Giữa anh em, lời cám ơn có lẽ quá dư thừa, khách sáo, nhưng tôi vẫn muốn nói, tối nay: Em cám ơn anh, anh Vũ Thế Dũng thân yêu!
Mời bạn nghe lại một bài nhạc do anh Dũng phổ thơ tôi:

https://www.youtube.com/watch?v=HMf-5zwC8NA

ĐIỆU MƯA



màu tháng 5 xám quá hở em
sáng, trưa, chiều, mưa đẫm tóc mềm
anh gọi nắng về hong tóc ướt
tiếng thầm trôi tuột cuối miền quên
mưa cho xanh lá, và xanh tóc
mắt đen điếng hồn cơn chiêm bao
anh già, em chỉ là cô nhóc
tình này, thêm nữa cuộc thương đau
anh gọi mưa và gọi những mùa
mang về hoa cỏ mượt hơn tơ
cài lên tóc xõa thơm mùi cỏ
cho gã làm thơ chút mộng hờ
yêu em, yêu như chiều tắt nắng
thắp chút lửa hồng hong tim hoang
yêu em, ngàn lời như dấu lặng
chen giữa khuôn tình nhạc chứa chan
mưa rơi, mưa rơi... mưa nhặt khoan
điệu tình buồn úa cả không gian
đêm nay anh chết, không lời trối
mưa buồn đâu cay mắt bé ngoan
30/5/2017- edited 30/05/2018

Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2018

Những chuyện xưa kể lại



Không biết sao. Đến giờ hồn tôi vẫn rưng rưng nhớ. Thằng nhóc nằm sốt, không ăn uống gì nổi nữa. Bất cứ thứ gì vừa qua khỏi cổ họng nó đều quay ngược ra, trong một dòng tuôn trào rực rỡ. Hồi ấy bà nội còn sống. Theo ký ức của tôi, thời gian đó vào khoảng 1970. Năm tôi lên sáu.

Ba má chịu khổ vì một thằng bé từ khi sinh ra đã quặt quẹo ốm đau. Má đẻ tôi, đứa con trai đầu lòng, trong một mớ bùng nhùng. Nội tôi, khi tháo gỡ mối bùng nhùng, bà nói: "Nhìn nó tao sợ quá, nó không giống một con người."

Đó là lời má tôi kể lại. Dĩ nhiên có chút lệch lạc trong trí nhớ, của má tôi, và cả của tôi. Dù sao, sinh thiếu tháng, khi tôi bước vào tháng thứ năm, thứ sáu cuộc đời,tôi là một bé trai mũm mĩm, đáng yêu. Bà nội, người từng sợ khi nhìn thấy một cái bọc lùng nhùng mà khi những bà nữ hộ sinh khui ra, hiện rõ một thân hình nhỏ xíu, không giống những em bé bình thường, giờ thương yêu tôi không còn lời để tả.

Đó là, dù sao, vẫn là lời kể lại, của má tôi. Với Nội, tôi thương bà lắm. Bà cũng thương tôi lắm.

Tôi nhớ có viết đôi điều về ông và bà. Nếu trời cho tôi chút rảnh rang, tôi sẽ tìm về nơi ông bà tôi gặp nhau, yêu thương nhau. Bởi, đó không chỉ là một chuyện tình đôi lứa của một thời. Đó, là câu chuyện về những khe suối nhỏ cuộc đời, góp phần thành dòng chảy miền Nam.

Thứ Năm, 24 tháng 5, 2018

SAY GIỮA LÒ HỎA NGỤC



lâu rồi, tôi chỉ dám bước...
chầm... chậm... thôi
lâu thật lâu rồi, tôi chỉ dám ước
bình an tới

sóng xoay giữa dòng đời
mà lòng quặn đau
sóng trôi cuốn phận người
không còn nơi nương náu

về đâu, em tôi
giữa vũng lầy cuộc đời
về đâu... em tôi
giữa nghìn trùng gian dối

về đâu, em thương yêu
đời rót đắng cay thôi
về đâu, em thương yêu
khi ngày tràn bóng tối

về đâu? em về đâu

say giữa lò hỏa ngục
em, tôi, những nạn nhân
em, tôi, và bao người
chết- mùa chết lặng câm

về đâu? em về đâu?
về đâu? tôi về đâu?
khi màn đêm chăng lối
không còn ánh mặt trời
không còn hơi tình người

không còn chút hi vọng
nhỏ nhoi

24/5/2018

Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2018

MƯA VÀ BUỒN VÀ...

Chào mái nhà yêu,

Sao lúc nào trở về đây, dù buồn đến mấy, vẫn thấy lòng dịu lại. Ở đây mới đúng là mái nhà, căn phòng nhỏ của hồn tôi. Những mạng xã hội khác cứ đẩy người ta vào một vòng tròn lẩn quẩn, ở đó, con người hiện ra dưới rất nhiều mặt nạ. Và ai cũng muốn người khác nhìn mình qua những cái mặt nạ đó, muốn xuất hiện dưới một hình dáng khác, cao cả hơn, tốt đẹp hơn, quyến rũ hơn... dĩ nhiên. Có điều, mặt nạ muôn đời không bao giờ là mặt thật.

Tôi yêu những chốn quạnh hiu. Như blog này. Ở đây tôi viết chỉ cho riêng mình. Thảng hoặc có ai đó đọc và cùng rung cảm, đó là cơ duyên hạnh ngộ. Ở đây không bao giờ có không khí cạnh tranh sát phạt, không có những nốt like. Ở đây tôi không cần lên gân lên cốt. Ở đây, tôi tha hồ trò chuyện với hồn mình, không có ai xen vào, không có người lạ nào làm hỏng một thoáng mơ.

Chiều nay mưa một trận. Hồn tôi dịu lại dưới mưa. Bao ngày qua tôi mãi đuổi theo hoài một ảo ảnh, một huyễn mơ. Ảo ảnh ấy quyến rũ mê hồn. Ảo ảnh ấy hứa hẹn những hạnh phúc tôi chưa từng biết. Nhưng... ảo ảnh rốt cuộc vẫn là ảo mà thôi. Người con gái tôi yêu; người con gái thánh thiện cao vời, đẹp hơn muôn hoa lá cỏ... lẽ nào mãi mãi chỉ hiện tồn trong những thoáng mơ tôi.

Tôi lặng nghe lại tiếng lòng mình. Phải rồi. Tôi, cũng chỉ là một cát bụi trong đời, thèm được có một cát bụi khác gắn bó với mình, để hồn cát bụi chung quên đi trong khoảnh khắc những đau thương.

Rốt lại, tôi là ai? Tôi tìm kiếm gì trong cõi đời này? Tôi không biết. Tôi không bao giờ biết.

Nhưng... tôi biết một điều: Em, vẫn còn chờ tôi, ở một nơi nào đó. Nơi chúng mình là một trong nhau.

Mưa đôi khi chở những suy tư và cảm xúc chân thật trong lành đến cho tôi. Như đêm nay vậy.

19/5/2018