Không biết sao. Đến giờ hồn tôi vẫn rưng rưng nhớ. Thằng nhóc nằm sốt, không ăn uống gì nổi nữa. Bất cứ thứ gì vừa qua khỏi cổ họng nó đều quay ngược ra, trong một dòng tuôn trào rực rỡ. Hồi ấy bà nội còn sống. Theo ký ức của tôi, thời gian đó vào khoảng 1970. Năm tôi lên sáu.
Ba má chịu khổ vì một thằng bé từ khi sinh ra đã quặt quẹo ốm đau. Má đẻ tôi, đứa con trai đầu lòng, trong một mớ bùng nhùng. Nội tôi, khi tháo gỡ mối bùng nhùng, bà nói: "Nhìn nó tao sợ quá, nó không giống một con người."
Đó là lời má tôi kể lại. Dĩ nhiên có chút lệch lạc trong trí nhớ, của má tôi, và cả của tôi. Dù sao, sinh thiếu tháng, khi tôi bước vào tháng thứ năm, thứ sáu cuộc đời,tôi là một bé trai mũm mĩm, đáng yêu. Bà nội, người từng sợ khi nhìn thấy một cái bọc lùng nhùng mà khi những bà nữ hộ sinh khui ra, hiện rõ một thân hình nhỏ xíu, không giống những em bé bình thường, giờ thương yêu tôi không còn lời để tả.
Đó là, dù sao, vẫn là lời kể lại, của má tôi. Với Nội, tôi thương bà lắm. Bà cũng thương tôi lắm.
Tôi nhớ có viết đôi điều về ông và bà. Nếu trời cho tôi chút rảnh rang, tôi sẽ tìm về nơi ông bà tôi gặp nhau, yêu thương nhau. Bởi, đó không chỉ là một chuyện tình đôi lứa của một thời. Đó, là câu chuyện về những khe suối nhỏ cuộc đời, góp phần thành dòng chảy miền Nam.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét