Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2018

MƯA VÀ BUỒN VÀ...

Chào mái nhà yêu,

Sao lúc nào trở về đây, dù buồn đến mấy, vẫn thấy lòng dịu lại. Ở đây mới đúng là mái nhà, căn phòng nhỏ của hồn tôi. Những mạng xã hội khác cứ đẩy người ta vào một vòng tròn lẩn quẩn, ở đó, con người hiện ra dưới rất nhiều mặt nạ. Và ai cũng muốn người khác nhìn mình qua những cái mặt nạ đó, muốn xuất hiện dưới một hình dáng khác, cao cả hơn, tốt đẹp hơn, quyến rũ hơn... dĩ nhiên. Có điều, mặt nạ muôn đời không bao giờ là mặt thật.

Tôi yêu những chốn quạnh hiu. Như blog này. Ở đây tôi viết chỉ cho riêng mình. Thảng hoặc có ai đó đọc và cùng rung cảm, đó là cơ duyên hạnh ngộ. Ở đây không bao giờ có không khí cạnh tranh sát phạt, không có những nốt like. Ở đây tôi không cần lên gân lên cốt. Ở đây, tôi tha hồ trò chuyện với hồn mình, không có ai xen vào, không có người lạ nào làm hỏng một thoáng mơ.

Chiều nay mưa một trận. Hồn tôi dịu lại dưới mưa. Bao ngày qua tôi mãi đuổi theo hoài một ảo ảnh, một huyễn mơ. Ảo ảnh ấy quyến rũ mê hồn. Ảo ảnh ấy hứa hẹn những hạnh phúc tôi chưa từng biết. Nhưng... ảo ảnh rốt cuộc vẫn là ảo mà thôi. Người con gái tôi yêu; người con gái thánh thiện cao vời, đẹp hơn muôn hoa lá cỏ... lẽ nào mãi mãi chỉ hiện tồn trong những thoáng mơ tôi.

Tôi lặng nghe lại tiếng lòng mình. Phải rồi. Tôi, cũng chỉ là một cát bụi trong đời, thèm được có một cát bụi khác gắn bó với mình, để hồn cát bụi chung quên đi trong khoảnh khắc những đau thương.

Rốt lại, tôi là ai? Tôi tìm kiếm gì trong cõi đời này? Tôi không biết. Tôi không bao giờ biết.

Nhưng... tôi biết một điều: Em, vẫn còn chờ tôi, ở một nơi nào đó. Nơi chúng mình là một trong nhau.

Mưa đôi khi chở những suy tư và cảm xúc chân thật trong lành đến cho tôi. Như đêm nay vậy.

19/5/2018

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét