Hồi sáng này, ngồi nhậu lai rai ôn chuyện cũ với vài người bạn lính, Chuyện trò lòng vòng, chợt có một tay kể rằng mới hôm trước có thằng em vợ trúng hai vé an ủi, được hai trăm chai, nên mời hắn và gia đình lên quán Hai Lúa quất một chầu lúy túy. Tôi giật mình hỏi lại: "Ủa, trúng an ủi mờ được tới một trăm chai một vé lận à?" Đáp: Dĩ nhiên, hồi nào giờ ông không mua vé số hay sao mờ hỏi dzậy!
Thôi chết cha rùi! Tôi sực nhớ tới cái truyện Nhà văn già và em Mọi nh...ỏ. Xớn xa xớn xác, bịa mờ không chịu "nghiên kíu" lại coi có đúng hay không. Rút kinh nghiệm nha tôi! Hên là chưa có ai để ý. Khi viết, tôi cứ nghĩ trúng lô an ủi là trúng mỗi vé vài ba triệu gì đó, ai mờ biết nó tới 100 chai! Hehe, nào giờ tôi it khi mua vé số vì hong khoái trò cờ bạc cấp nhà nước này nên đâu có rành. It, nhưng đôi khi cũng mua, vì một cái nói nghe hơi sến nhưng mà thiệt sự: sự cảm thương.
Ra đảo, ấy là sự thật. Có chút tiền còm, ấy cũng là sự thật, lúc đó tôi bán được tác quyền dịch ba tập John Carter cho NXB Trẻ, được hơn 30 triệu, nhưng lúc ra đảo chỉ được tạm ứng trước 15 triệu. Hong biết sao lúc viết không chịu phang mẹ cái sự thật giản đơn ấy, bịa làm chi cho nó trục trặc kỹ thuật. Hehe, rút kinh nghiệm, rút kinh nghiệm. Mai mốt muốn bịa gì phải cẩn thận chút nha tôi.
PS: Sửa lại rồi nha bạn, nhà văn già chỉ trúng 5 tấm vé số lô khuyến khích! Phải chi nhà văn già trúng 5 tấm lô an ủi thiệt, số phận của em Mọi Nhỏ có thể thay đổi được quá đi chứ! smile emoticon heart emoticon
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét