đêm
nay tao thất tình
nằm lăn qua lăn lại hoài không ngủ được
trời
nóng quá đi hay là tim tao sắp thành chảo lửa
hồi
nãy tao nằm mơ mơ thiu thiu
trong
giấc chập chờn
chợt
thấy tao và mầy đi xe đạp qua Thanh Đa
La
San Mai Thôn lá lục bình xanh như mắt con nít
mày
còn nhớ không Tâm
cafe
bắp rang cuối dốc cầu Kinh
sao
hồi trẻ mình hăng tiết vịt vậy không biết
bàn
luận toàn chuyện xa vời
chẳng
qua cũng chỉ học lóm ông Thiện chút kiến thức không bằng đầu móng tay
vậy
mà sao gân cổ thằng nào cũng to bằng sợi dây chảo
Tâm
ơi tao nhớ cánh diều mùa thu
tiếng
dế than gáy rét rét đêm mưa cuối hạ
hồi
đó tao có tài phịa chuyện ma
tụi
mày nghe thằng nào cũng teo bu gi
tao
nhớ tới đây chợt cười hắc hắc
tuổi
thơ, tuổi trẻ sao mà xanh
sao
mà trong sao mà thương quá
tao
không thích chết già đâu Tâm
biết
rồi, mày lại bĩu môi, tao đâu phải là danh tướng
cũng
chả phải giai nhân
nhưng
mà tao không muốn chết già Tâm ơi
mầy
điên cả chục năm rồi tỉnh lại chưa Tâm
tao
muốn điên mà sao cứ tỉnh queo
đứt
từng đoạn ruột
tao
nhớ có lần đọc cho mầy nghe câu thơ của ông Phạm Tất Đắc
"vạch
trời thét một tiếng vang
cho
thân tan với giang san nước nhà"
bài
thơ tựa gì tao cũng quên mất tiêu rồi
thời
buổi này muốn chết vì nước cũng chả được Tâm ạ
có
ngon lắm cũng chỉ đâm đầu xuống cầu Bình Lợi
uống
một bụng nước no nóc rồi đi đoong
nước
nhà tan theo chiều kích khác
mấy
thằng bụng to mặt bự ngày càng nhiều hơn rơm rác
giấc
mơ làm hiệp sĩ của mình trôi vào cống rãnh
mầy
điên cả chục năm rồi
tỉnh
dậy đi
nhường
chỗ cho tao....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét