Bao
nhiêu ý nghĩ cảm xúc xáo trộn trong đầu, nhưng tôi cố bình tĩnh lại để chia sẻ
cùng những bè bạn của tôi, và đồng thời tuyên bố dứt khoát với những người muốn xem tôi là đối thủ, thậm chí xa hơn nữa là kẻ thù giai cấp:
"Tôi chỉ là
một người cầm bút bình thường nhưng còn có lòng tự trọng, tôi ghét chính trị và những
trò chó má của nó, vì vậy cho tới bây giờ tôi vẫn không có một thái độ,
việc làm nào có thể gọi là chống đối chế độ cộng sản hay chính quyền này, dù
tôi không có chút hảo cảm nào với nó. Tôi đã chọn làm một con sâu, một con lừa
mũ ni che tai, Có lẽ đó là sai lầm của tôi. Vậy tôi xin tuyên bố: Từ chỗ là một
phó công dân dù không ủng hộ nhưng vẫn âm thầm chịu đựng, chua xót chịu đựng, tôi đã
trở thành người đối lập với các vị, với chính thể này."
Những bức
xúc đó nằm ở nơi đâu? So đi nhìn lại, tôi may mắn hơn những bậc đàn anh của
những thời Nhân văn giai phẩm. Họ đã chịu quá nhiều để đánh đổi một điều đơn
giản là được viết lên sự thật. Nhưng thời của họ KHÔNG PHẢI LÀ THỜI CỦA TÔI,
CỦA CHÚNG TÔI! Thời đại mọi sự bị im lìm xử lý đã qua rồi. Trong thời đại này,
công lý nếu chưa có, cũng khó mà ém nhẹm những việc làm khuất tất.
Vì vậy
xin nhắc lại, tôi, từ một người cầm bút biết tôn trọng người đọc và sự thật, đã
bị các vị có chức có quyền biến thành kẻ thù. OK, nếu các vị coi tôi là một kẻ
thù. TÔI CÔNG KHAI TUYÊN CHIẾN VỚI QUÝ VỊ!
Có lẽ
người đọc bài này sẽ tự hỏi vì sao mà tôi bức xúc quá vậy. Vì sao nổi cơn điên
rồ làm vậy. Tôi xin cố dằn lòng để giải thích, dù không muốn chút nào, vì nó sẽ
giống như tôi tự đánh bóng mình, trong khi tôi chỉ tự cố biện minh cho tấm
lòng, cây bút của mình, và cho sự thật.
Mùa xa
nhà, nếu như bạn nào đã đọc, tôi không biết bạn nghĩ làm sao, có cảm xúc nào,
nhưng tôi không hề nghĩ bạn cho tôi là một thằng sạo sự. Từng dòng tôi viết, ẩn
sau những tính cách nhân vật, những nhân vật hư cấu mà trong nghề có thể gọi bình dân
là "câu khách", các tình tiết và sự kiện đều có thể kiểm chứng
lại với những người hiện còn đang sống. Tôi bị các anh lính 77, 79 chê là chỉ
viết có 30% sự thật. Các anh ơi, các anh có biết, để công bố 30% sự thật đó,
tôi đã phải trả cái giá nào không?
MXN một
lần nữa bị cấm lưu hành. Và tôi chỉ còn biết khóc bằng máu và sẵn sàng đem máu
ra để lấy lại danh dự và lòng tự trọng của một nhà văn. Tôi là một nhà văn chân
chính. Tôi dám tự hào khẳng định điều này mà không có chút ngượng ngùng. Bạn
đọc có thể chê tôi viết chả có gì hay ho hấp dẫn; bạn đọc có thể nói tôi cả đời
có viết được bao lăm mà bày đặt nhí nhố um xùm. Và bạn đọc vô cùng chí lý.
Nhưng bạn đọc ơi, bạn có hiểu không khi những khi viết mà cứ phải sửa lại chỗ
này chỗ khác để tác phẩm mình có thể làm vừa lòng các vị quan gác cánh cửa đền
văn học. Và hơn 10 năm nay tôi không viết; nói đúng hơn là viết mà không biết
để làm gì, cũng không công bố dù chỉ trên blog cá nhân của mình. Tôi đã trở nên
già nua lọm khọm, an phận thủ thường, khác với thằng tôi lính chiến của ngày
xưa.
Nhưng
chính những vị quan to gác cửa đền văn học đã khơi dậy dòng máu chiến đấu trong
tôi. Tôi sẵn sàng tranh luận với các vị về những vấn đề các vị cho là không ổn.
Còn nếu các vị không cho tôi tranh luận, mà khép tội tôi gì gì đi nữa, tôi sẵn
sàng đương đầu với nó. Năm nay tôi đã 50 tuổi. Vợ con không có, gia sản chỉ có một đống sách. Tôi còn vô sản chuyên chính hơn vô vàn các vị. Tôi không còn
gì để mất, và tôi chấp nhận cuộc chiến này vốn do các vị bày ra.
Sài
Gòn, 19/11/2013
Nguyễn Thành Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét