Thương hại tặng những ai sắp cầu hôn
(Kính
xin phép hồn thiêng cố nhà văn Hoàng Ngọc Tuấn cho em mượn xài đỡ một
số chiêu “cầu hôn” mờ em thấy vẫn còn khả dụng. Hay quá mờ không xài e đến thế hệ sau nó sẽ thất truyền uổng lắm. Xin đa tạ.)
Chàng
hiên ngang tuyên bố trên phây búc cuối tháng 4 này chàng lấy zợ! Đâu có
ai tin. Người ta cho là chàng nói dóc. Người ta đoán là chàng phịa cho
zui cửa zui nhà làng phây chút chút. Người ta, sâu sắc hơn, nghĩ thầm,
lạ nhẩy, thằng cha này hổm rày bí xị chả nói năng chi, bữa nay sao hí
hửng, dù là hí hửng lơn tơn con cá lờn bơn nhân ngày con cá, ắt hẳn có
gì mới mẻ! Dù sao dù trăng gì, nói dóc nói thiệt gì, thôi cũng mừng cho
thằng chả!
Chàng đâu có nói dóc. Có điều chàng chỉ mới
tuyên bố có nửa phần sự thật. Và chàng láo cá chọn đúng ngày Cá để um
xùm tuyên bố cùng bàn dân thiên hạ nửa phần sự thật đó. Nếu tuyên bố vào
ngày khác mờ cuối tháng này không có gì xảy ra, quần chúng nhân dân các
ngành các cấp sẽ găm trong bụng, in trong đầu là chàng dóc tổ, dóc hỏng
có căn, và mí em xinh đẹp sẽ hỏng thèm thầm yêu trộm nhớ làm chi một
thằng cha nói xạo nữa. Chàng suy đi tính lại, âm thầm lên phương án.
Chàng quyết liều mình như chẳng có phen này. Tiền trảm hậu tấu! Chàng
công bố! Không, chàng khiêu chiến! Chàng bắn phát pháo đầu tiên mở đầu
chiến dịch! Chàng phải nặn óc bịa ra một mớ tên Việt Tây Tàu có đủ, để
chứng tỏ mình vẫn còn phong độ, còn liệt oanh lắm lắm, nào phải đồ phế
thải!
Liên
ui, Thủy à, và Mai, Lan, Cúc, Trúc, Liễu, Phụng, A Lìn, Sanj, Emily,
Jeny ...rất đau lòng giã biệt mí em, cuối tháng này anh lấy zợ!
Chàng vừa bắn vừa run… Lạy nhà văn đàn anh Hoàng
Ngọc Tuấn, anh phù hộ cho thằng em thành công trong chiến dịch này,
không thì em sẽ nối bước theo anh. Lời cầu hôn của em cũng là lời cầu
hồn cho em như anh từng dạy.
Rồi chàng turn on facebook message. Đèn nhà nàng vẫn sáng!
Chàng (C): (icon nụ cười cầu tài)
(Chờ đợi, 5, 10, 15 phút, cỡ đó)
Nàng (N): (icon nụ cười đáp lễ, hình như hơi lạnh lùng sương rơi heo may)
C: Bữa nay em cũng khỏe như mọi bữa hả, vui vẻ như mọi bữa hả…
N: Em lúc nào cũng zui cũng khỏe
C: Em có hay tin gì hông?
N: Hông, tin gì?
C:
Tin anh bái bai hết tất cả các em Việt, Tàu, Tây cứ lẽo đẽo bám theo
anh. Anh hạ quyết tâm cuối tháng này lấy zợ đó bé. Và anh đã hùng hồn
tuyên bố trên phây búc…
N: Zậy hử, chúc mừng anh! (hình như hơi chu mỏ và rất ư lạnh lùng mưa rơi lá hẹ)
C: Em hổng ngạc nhiên sao…. Em hổng buồn sao? (Hic, đã se thắt, tái tê trong lòng chút chút.)
N: Sao lại buồn. Anh có zợ thì em mừng giùm anh, chứ có liên quan gì tới em đâu.
(5,10,
15 phút… Sao những ngôn từ có cánh đã lẩm nhẩm đến thuộc lòng như ăn
cháo biến đâu hết rồi trời. Sao mà xúi quẩy zị ta. Mọi phản ứng của nàng
đều nằm ngoài tầm dự liệu. Chết cha tui rồi!)
C: Em à!
N: Gì?
C: Em ơi!
N: Gì? Mệt quá, cứ ơi với à hoài. Em đâu phải là em Liên hay em Thủy của anh.
C: (Nụ cười cầu tài)
N: Anh nói gì nói lẹ đi. Em sắp đi shopping zí nhỏ bạn.
C:
Em à… có khi nào em nghĩ là… nghĩ là… nghĩ là… anh rất thương em hong…
Anh thương em thiệt đó. Ờ, ờ… Thò tay anh bứt cái lá bàng. Thương em đứt
ruột đứt gan luôn nè…. Anh muốn… anh muốn… anh muốn… muốn lấy em làm
zợ! (Nghiêm túc cực kỳ, dù từ đầu câu đã cực kỳ nghiêm túc) Nhân danh
cái ví rỗng của anh. Nhân danh căn phòng không có tủ chỉ có một sợi dây
treo quần áo của anh. Nhân danh cái thẻ đa năng NH Đông Á tài khoản dư
tám chục ngàn của anh…. À, à… nhân danh người yêu em nhất thế gian, bây
giờ và mãi mãi về sau, anh xin kính cẩn nghiêng mình quỳ gối cầu hôn em.
Bằng lòng làm zợ anh nha! À, em cho anh khất nhá, anh chưa có tiền mua
nhẫn kim cương!...
(Thở phào nhẹ nhõm. Giao thông hào căng nhất đã được giải phóng.)
N: (im lặng)
C:
Em nghĩ sao. Bằng lòng đi em nhé. Bằng lòng đi cuối tháng này mình alez
hop tổ chức đám cưới bỏ túi liền. Em đừng lo, nói bỏ túi zậy chứ sẽ
đông zui lắm đó. Bạn anh có nhiều thằng làm to, nhiều thằng khác toàn là
zăn nghệ sĩ thứ dữ. Mấy thằng làm to anh sẽ thuyết phục chúng đóng góp
tiền tài trợ. Chủ yếu là để mua sâm panh zí XO zí mướn phục vụ bàn, còn
mồi thì anh sẽ ghi thẳng vào thiệp: self service. Thằng nào có mồi gì cứ
mang tới. Địa điểm tổ chức thì anh có một ông anh có nguyên cái trại
nuôi dê rộng thênh thang, cả ngàn khách mời cũng còn rộng chán. Mấy
thằng zí mấy em gái zăn nghệ sĩ sẽ giúp zui zăn nghệ cho đám cưới của
tụi mình. Bảo đảm đám cưới của tụi mình sẽ linh đình nhộn nhịp hết cỡ
luôn….
N: (im lặng)
C: Em nói gì đi em.
N: Anh nói anh thương tui thiệt hả?
C: Thiệt mà. Anh xin thề…
N: Thôi, khỏi thề. Thương em thiệt!... Thế còn mấy em Mai, Lan, Cúc, Trúc… zí mấy em Tây Tàu của anh bỏ đi đâu.
C:
Là anh phịa cho oai thôi mừ. Em biết anh rõ lắm rồi còn gì. Anh ra khỏi
nhà chỉ toàn đi nhậu zí mấy thằng bạn bợm, có bao giờ đi cà phê cà
pháo, công viên, siêu thị zí em nào đâu. Em yên tâm đi, chỉ có em, mỗi
mình em ngự trị trong quả tim đầy thương tích của anh thôi.
N: Ha, thương tích gì? Thương tích tình trường chắc?
C:
Ờ, ờ… đúng. Nhưng quá khứ là quá khứ, còn hiện tại và tương lai thì chỉ
có em. Em là số một la mã, em là duy nhất, thượng thiên hạ địa, duy nị
độc tôn! Sao em, bằng lòng đi nhé!
N: Để em suy nghĩ coi….
Nè, giả sử em ừ, anh lấy gì nuôi em nhẩy? Em không khoái shopping nhưng
mỗi ngày cũng phải zô siêu thị vài ba tiếng để né nắng Sài Gòn. Em
không khoái la cà nhưng mỗi chiều cũng phải ra bờ kênh Nhiêu Lộc ngồi
nhâm nhi ba sợi. Em không khoái se sua nhưng váy áo mỗi quý cũng phải
thêm vài bộ… Anh ơi, anh làm gì để nuôi em? Với cái thẻ tài đa năng tài
khoản dư tám mươi ngàn, với căn gác trọ đìu hiu của anh hả… Chưa hết,
nếu chúng ta có con thì sao nhỉ? Con chúng ta sẽ đi bán vé số, anh và em
đứa cầm nón đứa cầm cây đàn ghita tháp tùng để cổ động?...
C:
(icon mếu máo) Ừ, anh cũng có nghĩ tới mí chuyện đó. Nhưng không sao em
à. Anh có tài mừ. Anh sẽ viết một bộ trường thiên tiểu thuyết cỡ Chiến
tranh và Hòa bình của Lev Tolstoi, viết xong anh tự dịch ra tiếng Anh,
bán cỡ vài ba triệu cuốn, tiền bản quyền sẽ đủ cho anh, em và con của
chúng ta sống thoải mái… Nhưng mà, trong khi chờ đợi bộ trường thiên
tiểu thuyết ra mắt, anh sẽ xin một chân bảo vệ, hoặc không thì anh sẽ
chọn một ngã 4 làm bến đỗ xe ôm. Anh sẽ ráng sức cày sâu cuốc bẩm, anh
sẽ tiết kiệm tối đa, anh sẽ tiêu xài keo cú hơn Lão hà tiện của ông nhà
văn nào đó mờ anh tạm thời quên tên. Và anh sẽ bái bai mấy thằng bạn
nhậu nhẹt. Anh sẽ không uống một giọt rượu bia nào hết sau đám cưới tưng
bừng khói lửa của chúng ta. Thậm chí, anh sẽ bỏ hút thuốc luôn. Hehe,
không có gì dễ bằng bỏ hút thuốc đâu em. Anh bỏ cả chục lần rồi nên anh
biết rất rõ!... Chúng ta chỉ ráng chịu đựng vài năm thôi em. Bộ tiểu
thuyết ra đời, chúng ta sẽ bước sang trang đời mới. Và sau đứa con tinh
thần của anh, chúng ta sẽ tiếp tục tiến lên, hướng tới đứa con vật chất
của hai đứa tụi mình…. Anh sẽ… anh sẽ… anh sẽ…
(Chàng nhìn lại màn hình. Đèn nhà nàng đã tắt. Nàng đã tắt máy hoặc tắt ĐTDĐ. Và lời cầu hôn của chàng rơi vào khoảng hư không.)
Chàng
sẽ chết! Đêm nay, đúng mười hai giờ khuya, tại nhịp thứ ba của cầu Bình
Lợi, sẽ có một mầm già văn nghệ gieo mình xuống dòng sông mát rượi.
Nước sẽ đưa chàng đi ra biển. Xác chàng sẽ tiêu diêu tự tại trong ruột
cá bụng tôm. Và lời cầu hôn, như tiền bối xa xưa của chàng từng nói, đã
biến thành lời cầu hồn cho chàng. Gút bai, nô xi zu ờ gên!
***
Chàng ráng đợi đến 12 giờ như dự tính.
Nhưng suốt đời mình, chàng chả bao giờ làm đúng dược như dự tính. Nói
cho cùng (nói bằng tiếng Anh là 'after all'; chàng buộc phải ghi lại cụm
từ này bằng hai thứ
tiếng vì nhớ có lần thấy ai đó dịch 'after all' là 'sau tất cả' - nghe
nó ngứa cái lỗ tai bên phải và ngứa cái con mắt bên trái quá xá. Xưa
nay, người Việt chưa bao giờ và chưa từng có ai nói hay viết cụm từ 'sau
tất cả' hết, các em và các cháu thương mến đang và sẽ dịch tiếng Anh
xin nhớ lấy giùm. Đây coi như là bài học cuối cùng chàng để lại cho cuộc
đời không mấy khi zui zẻ này.....) Nói cho cùng, dù chàng cố chọi nhau
với dòng đời đến mấy, chàng cũng chỉ là một cọng cỏ lềnh bềnh cuốn theo
chiều nước chảy.
Chàng chờ mãi, chờ mãi. 12 giờ, giờ G, giờ định mệnh khắc nghiệt cứ như sẽ không bao giờ tới. Thời gian cứ đủng đa đủng đỉnh không chịu nhích chân. Mà chàng thì mệt quá, mệt mỏi lắm rồi. Mười giờ lẻ hai phút.
Cầu vắng không người. Chợt từ lòng sông vẳng lên tiếng hát. Ban đầu chàng lơ đãng không chú ý. Tiếng hát ma quái cứ vẳng lên. Không to thêm. Cứ đều đều nhỏ những giọt âm vào hai lỗ tai chàng. Âm sắc và âm độ của tiếng hát, từ khi chàng bắt đầu chú ý, không hề thay đổi. Nhưng nó giống như một mũi khoan nhỏ xíu cắm vào tim chàng. Nó xoay tròn. Mũi khoan càng xoáy, cái lỗ càng mở rộng. Âm thanh có, ngữ nghĩa không. Hệt như tiếng hát của loài mỹ nhân ngư trong truyền thuyết. Rồi mưa bỗng rơi, từng hạt tí tách xuống đầu chàng, xuống vai chàng. Chàng rùng mình, thấy mình từ từ hóa thành một giọt mưa. Giọt mưa/chàng không rơi trên tượng đá, không rơi trên mặt em. Giọt mưa/ chàng rơi rất nhẹ xuống lòng sông. Hòa vào dòng chảy cuộn trôi. Ngày mai sẽ vắng bóng một người.
Chàng chờ mãi, chờ mãi. 12 giờ, giờ G, giờ định mệnh khắc nghiệt cứ như sẽ không bao giờ tới. Thời gian cứ đủng đa đủng đỉnh không chịu nhích chân. Mà chàng thì mệt quá, mệt mỏi lắm rồi. Mười giờ lẻ hai phút.
Cầu vắng không người. Chợt từ lòng sông vẳng lên tiếng hát. Ban đầu chàng lơ đãng không chú ý. Tiếng hát ma quái cứ vẳng lên. Không to thêm. Cứ đều đều nhỏ những giọt âm vào hai lỗ tai chàng. Âm sắc và âm độ của tiếng hát, từ khi chàng bắt đầu chú ý, không hề thay đổi. Nhưng nó giống như một mũi khoan nhỏ xíu cắm vào tim chàng. Nó xoay tròn. Mũi khoan càng xoáy, cái lỗ càng mở rộng. Âm thanh có, ngữ nghĩa không. Hệt như tiếng hát của loài mỹ nhân ngư trong truyền thuyết. Rồi mưa bỗng rơi, từng hạt tí tách xuống đầu chàng, xuống vai chàng. Chàng rùng mình, thấy mình từ từ hóa thành một giọt mưa. Giọt mưa/chàng không rơi trên tượng đá, không rơi trên mặt em. Giọt mưa/ chàng rơi rất nhẹ xuống lòng sông. Hòa vào dòng chảy cuộn trôi. Ngày mai sẽ vắng bóng một người.
1/4/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét