Sách được một người bạn tặng lâu rồi. Tôi bắt đầu đọc
cũng từ khá lâu. Nhưng không sao đọc hết một mạch như khá nhiều cuốn sách khác.
Vì mỗi lần đọc một câu chuyện, bắt gặp một ý tưởng hay hình ảnh nào đó, thân
thuộc hay lạ lẫm, tôi lại thả hồn miên man chìm vào những hồi ức của riêng
mình. Tôi bắt gặp một chút xíu chất huyền ảo của Watler de la Mare ở câu chuyện
này, nỗi xót xa nhẹ nhàng sâu thẳm đối với kiếp người theo kiểu Andersen ở câu
chuyện khác; dĩ nhiên văn phong vẫn là riêng biệt, của Ngọc Huyền, một cô giáo
mộng mơ. Và như đối với những cuốn sách ta yêu, ta sẽ quay lại thăm nó thêm một
lần, lần nữa, vào những đêm mưa rỉ rả hay những lúc buồn quá đỗi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét