Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2018

DÒNG SÔNG TÊN EM



Viết cho HT Thúy Hà

Mười bảy tháng Mười. Sinh nhật của em. Cái ngày mà tôi không hề cố nhớ, nhưng vẫn mãi không quên. Thảng hoặc sớm hơn, thảng hoặc muộn hơn, nhưng dù sớm hay muộn, tôi sẽ nhớ nó với một cảm giác bình an đến lạ. Tình này, trong những ngày quá vãng, khi nó mới chớm nhú mầm, đôi khi cũng nhuốm buồn thương u uất. Nhưng càng về già, khoảng cách với những cảm xúc đó càng xa, tình xưa như một đóa hoa khô ướp trong sách cũ; giở sách ra, nhìn thấy nó là kỷ niệm lại ùa về, toàn những kỷ niệm êm đềm, man mác buồn, nhưng thanh sạch, không gợn chút tỳ vết nào như bao mối tình khác của đời tôi.

Em học sau tôi ba lớp. Hồi đó cạnh nhà tôi có một cô bé Mỹ lai tên T. Em là bạn học của cô bé đó. Lần đó, gần đến mùa nghỉ hè thứ 11 của tôi, tôi qua nhà T. coi ké TV  (lúc đó trong xóm chỉ có một hai nhà có TV). T đem cuốn lưu bút ra khoe với tôi. Và tôi cũng cầm đọc loáng thoáng lướt qua. Bạn cũng biết nội dung của những quyển lưu bút ngày xanh. Chúng na ná như nhau. Nhưng trong cuốn lưu bút này có một bài thơ ngồ ngộ, với một cái tên thật êm đềm. Tôi hỏi T. có thân với con nhỏ viết bài thơ này không. T đáp có. Tôi bảo con nhỏ này làm thơ tếu quá, chắc anh phải viết một bài thơ ghẹo nó chơi. Nói là làm, tôi viết một bài thơ ngắn, nhờ T chuyển cho cô bé đó. Năm đó em sắp lên lớp 9. Thơ qua thơ lại một thời gian, chỉ toàn qua chú chim câu liên lạc tình yêu là T. Mờ thật ra đó cũng chả phải tình yêu, chỉ là những cảm giác vui vui, thú vị. Cho tới lúc đó, tôi chưa biết mặt em. Bạn học đến nhà T chơi cả một đám sáu bảy đứa, tôi không biết em là cô nhóc nào trong số đó, nhưng cũng không hỏi T. Rồi một hôm chợt nổi cơn khùng, hay cơn cảm hứng trào dâng bất tử gì đó, tôi nhờ T nhắn với em, hăm he một bữa nào đó đẹp giời sẽ đón đường xem mặt, coi con nhỏ này mặt ngang mũi dọc ra sao mờ làm thơ ngông nghênh quá xá. (Tưởng em là Hồ Xuân Hương nữ sĩ hay sao?!) Nhưng lời hăm he đó tôi không thực hiện. Rồi thời gian trôi. Tôi học hết lớp 12. Ra trường, đi làm phụ hồ. Em lên lớp 10. Đó là năm 1983. Đầu 1984, tôi đi nghĩa vụ.

Trong số những lá thư tôi nhận được, dạo ở quân trường thằng lính mới nào cũng có nhiều thư, có nhiều lá thư của em. Đến giờ, tôi vẫn còn giữ được một ít trong số đó. Những lá thời kỳ đầu không quan trọng, tôi đã xé cuộn thuốc rê sau đó, khi ở chiến trường. Những lá còn lại là những lá mà có thời gian tôi thuộc nằm lòng.

Khi ở quân trường về phép lần đầu tôi mới biết mặt em. Đi chơi, ăn chè Yên Đỗ,  xem phim với em và vài bạn khác của T. Và chợt biết hình như đây là tình yêu. Khi trở lên quân trường, tim tôi thật sự chỉ còn hình bóng của em. Những lá thư từ đó đã đổi màu, bớt hồn nhiên tếu táo, đi sâu vào những cảm xúc lơ mơ, nhưng tôi cũng không dám viết từ nào khẳng định tình cảm của mình. Tôi yêu. Và lo âu. Và sợ. Rồi tôi sang K.

Một lần nào đó, sau một cơn say, tôi viết một lá thư khẳng định tình yêu. Tôi nói tôi yêu mà không cần đáp lại, nhưng nếu không nói thì tim tôi cứ dằn xé tôi, không sao chịu nổi. Hồi âm cho lá thư tỏ tình này, em bảo em đã có người yêu. Tôi mừng cho em, và đau cho mình. Sau đó, tôi và em trao đổi thêm hai ba lá thư nữa, với khoảng cách rất dài giữa mỗi lá. Sau một lần em gửi và tôi không hồi âm, mối tình xa của tôi kết thúc.

Khi ra quân, T hỏi tôi có muốn gặp lại em không. Tôi bùi ngùi lắc đầu. Tình xưa đã chôn dưới nấm mồ kỷ niệm. Sau khi kết thúc mối tình không đoạn kết với em tôi đã yêu Tchiete, một thiếu nữ Khmer. Tôi ngỡ tôi đã quên em. Nhưng không. Thời gian càng qua đi, những gì tôi có với em càng trở nên thiêng liêng, đẹp đẽ. Như một vì sao, em trôi qua đời tôi nhưng không biến mất. Vì trong bầu trời ký ức tôi, em vẫn sáng lung linh, xa xăm nhưng gần gũi.

19/10/2018

Sau đây là một bài thơ của HT Thúy Hà viết tặng tôi. Và một vài bài thơ tôi viết tặng em.
Tháng Năm
Tặng Nhân
Cây nhỏ nghiêng qua tới bóng chiều
Vàng đôi chiếc lá tựa cành xiêu
Cây chưa rũ hết sầu theo lá
Về rất lang thang ngỡ cánh diều
Diều bay trong nắng rụng tơ mưa
Ai căng sợi chỉ thả cho vừa
Cao nguyên heo hút nhiều tâm sự
Thao thức hồn ai dậy bốn mùa

Thành phố bây chừ ở tháng Năm
Ve kêu trên những đỉnh âm thầm
Một khoảnh khắc nào như xác bướm
Tơi tả trên đường chiếc bóng câm

Tổ quốc đang cần những lớp trai
Xa trường, gác bút, mắt nhòa cay
Có vương lại chút đời phiêu lãng
Sao mắt ta nhìn chợt mến ai

Về thăm thành phồ đầu tháng Năm
Theo trăng đang sáng một đêm rằm
Chầu chè Yên Đỗ chờ ai dẫn
Những hạt đá buồn lạnh buốt răng...

Sài Gòn, tháng 5/1984
             Huỳnh Thị Thúy Hà

Không tên
Tặng Thúy Hà

mây tím vào chiều buông tơ vương
cơn gió bay qua se sẻ dừng
vẫy bàn tay nhỏ chào anh lính
mắt buồn trông mãi hướng xa xăm

lá thư nhận được chiều hôm trước
thuộc rồi nhưng cứ ngỡ là quên
bâng khuâng anh giở ra xem lại
tiếng thở buồn theo khói thuốc vàng...

trời nghiêng vai xuống cho đêm về
những tầng mây chợt xám âm u
ngọn cỏ cúi đầu nghe lặng lẽ
chút gì xao xuyến quyện trong thư

cao nguyên không có tiếng ve kêu
chỉ lá vàng bay xuống mỗi chiều
thành phố vào mùa xanh cây lá
ai vẫn từng đêm khóc nghẹn ngào?

dãy đồi xa chìm trong hoàng hôn
ai đang đếm những bước âm thầm
nghe cả tâm hồn như chết lịm
trong cơn gió khẽ hát, vô tình...

Yên Đỗ một lần xin lỗi hẹn
trăng đêm xin chỉ bước bơ vơ
suốt đời xin mãi không quên bạn
nhưng chẳng bao giờ... chẳng bao giờ...

Long Giao, 05/1984

Mười sáu trăng tròn

mười sáu trăng buồn nhớ ai
mà ngơ ngẩn một góc trời
trăng tàn dần trong tiếc nuối
đêm này bao giờ cho phai
đèn vàng theo đêm hắt hiu
ngọn bút dại cuồng quấn quýt
những dòng chữ viết theo nhau
cho buồn dâng dâng thổn thức
chợt nhớ ngày xưa điên cuồng
chợt nhớ ngày xưa mênh mông
nắng vàng hôm đó rất trong
áo em bay rất dịu dàng...
Sài Gòn, 05/1984
         (được về phép sau kiểm tra bắn đạn thật)         

Lần đầu, lần cuối
gặp em đêm vừa buông
chợt chút gì ái ngại
liều qua giáp mặt em
mắt sầu vương tóc rối
Ôi, là em đó sao
ngỡ là không gặp nữa
sao có chút u sầu
đọng trên bờ môi nhỏ
lắng tiếng em cười vui
lắng tiếng em, hối hả
say đắm nhìn em hoài
mà sao chưa thấy đủ

đôi mắt em có gì
có gì thu hút quá
tôi gọi rất thầm thì
tên em đầy nhung nhớ

đêm ấy mình xem phim
phim dở ơi là dở
tình anh không kịp ngỏ
lòng anh buồn mênh mang

phố về đêm thanh vắng
đường về đêm thênh thang
bên em mà bối rối
hàng me vương vấn hồn

nói gì thế, em ơi
chết lòng tôi phút ấy
thôi hết, hết thật rồi
hồn hoang không còn lối...

gặp em mới lần đầu
sao đã thành lần cuối
về, tôi ru ngậm ngùi
trên âm thầm sám hối...

Sài Gòn, 05/1984



Nguyện khúc

sương đêm ướt đẫm lối mờ trăng
bãi cỏ buồn ôm gió lộng ngàn
hồn chết dần đi về tái ngộ
em - người năm cũ vẫn mơ thầm

sao sáng nghìn xa vẫn vấn vương
chuyện xưa huyễn hoặc mấy năm trường
giờ sao thương nhớ, giờ sao tiếc...
một bóng người đi mấy tủi hờn

mái tóc em dài đêm ấy xõa
bờ nhỏ buồn tênh bước lặng buông
tôi về thắp nến ru thơ ngủ
và thầm gọi mãi với yêu thương

em đã giờ đây xa thật xa
còn đâu dáng đẹp tựa đêm mơ
tôi lê thân mỏi tìm năm tháng
hồn dại cuồng rồi... khóc ngẩn ngơ

giờ chỉ còn trăng sáng lạnh lùng
và tường đá cũ dấu rêu phong
một bóng ngậm ngùi trông mấy nỗi
em hỡi tình tôi có biết không

chỉ tưởng là vui, là vui thôi
những lá thư trao gửi chút ngày
nhưng hồn hoang dã sầu nhân thế
chợt đến một ngày yêu ngất ngây

thôi đành gọi chút hồn thơ cũ
về đây nối lại khúc tơ vương
trăng ngã bóng dài trên lá rũ
tôi về ôn những đớn đau lòng...

Long Giao, 05/1984


Dòng sông tên em
tên em mênh mông dòng sông
tên em ngọt dịu trên tầng yêu thương
Sông Thúy, con sông là em
chỉ tên em cũng đủ thành sóng khơi
ru tôi suốt cả một đời
cánh buồm khát vọng tìm nơi cắm hồn
tên em tôi mãi gọi thầm
tên em trang vở còn mang nỗi niềm
hãy cho tôi ngủ triền miên
cát sông em mịn tìm quên tủi hờn
ơi dòng sông nhỏ mến thương
cho tôi chết đắm trong lòng nước em
cho tôi chết thật êm đềm
cho tôi chết... chết ngậm buồn nghìn năm...

Long Giao, 06/1984
   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét