Thứ Tư, 3 tháng 4, 2013

Bích Câu chuyện cũ còn không





Lại nhặt được một tàn tích cũ. Giật mình! Có thời mình đã yêu ghê gớm vậy sao?!



“Ta không còn nữa, Cây ơi
Thì xin lá mới xuân đời thay ta
Nhắn người lữ khách đi qua
Rằng: Thi nhân ấy đã là Tình nhân.”

RABINDRANATH TAGORE


Thơ Dâng (Riêng cho AH)

Thoảng trong nỗi nhớ mơ màng
Dường như có chút nắng vàng rất trong
Thu dài những nhớ cùng mong
Nửa đêm cất tiếng khẽ khàng gọi tên
Ơi người em nhỏ xa xăm
Đêm nay em có nhớ không, chút gì ?
Thu vàng mấy nỗi biệt ly
Cho ta nghe nặng rèm mi thoáng buồn
Hình như một mối sầu chung
Mà sao cách trở trùng trùng đại dương
“Mùa này lất phất hạt tuôn …”
Hạt nào ghét hạt nào thương hở trời ?

Mai này em bỏ cuộc chơi
Qua sông tóc gió thôi bay. Ngậm ngùi.
Dù tình chỉ rất xa xôi
Cũng xin dâng hết cho người chút hương…

Này dâng khúc điệu nghê thường
Lung linh trăm đoá sao vương tóc thề
Này dâng khúc điệu đê mê
Êm êm sóng vỗ ru bờ triền miên
Này dâng khúc điệu u huyền
Mênh mang khói toả quanh miền thiên thai
Này dâng biếc mắt nồng môi
Nửa đêm ảo mộng bồi hồi tỉnh mê
Này dâng máu ứa tràn trề
Tim yêu thao thức chưa hề ngủ yên
Này dâng tiếng khóc chim quyên
Chơi vơi trên suốt lênh đênh phận người
Dâng… Dâng… Dâng trọn tình tôi
Dâng… Dâng… Dâng cả hồn này cho em…

Chỉ xin lại chút êm đềm:
Cho tôi nghe tiếng cười em ngọt ngào !

Bích Câu chuyện cũ còn không?

Ngày xưa có gã si tình
Yêu nàng Tố nữ trong tranh đắm hồn….

Tôi vẽ em …
Bằng nỗi nhớ đang rung ngân rơi lả tả như muôn hoa-sao rụng.
Đêm trong và mềm như  hơi thở của em.
Đêm thơm ngát mùi lá non và cỏ dại, hay mùi tóc em đây?
Nét cọ vờn quanh áo mỏng…

Áo em là mây hay dệt bằng tơ trời? Làm sao tôi vẽ nổi! 
Tóc em đen hay nâu, dài hay ngắn?
Tóc em mềm và thơm chảy tràn xuống mộng.
Dáng em như thế nào?
Nét mặt em ra sao?

Tôi chắc là dáng em gầy nhỏ thanh thanh, nét mặt em hiền dịu hơi buồn …
Mà nào có cần chi phải biết.
Trong tôi, em là thơ là nhạc, là nắng ấm bình minh, là trăng non thẹn thùng e ấp… Là tất cả. Tất cả - những gì thanh cao và đẹp đẽ nhất đời tôi.

Màu tôi nghèo, chút tài mọn tôi cũng đã xác xơ, hộp màu năm xưa chỉ còn vài tuýp dở dang, biết làm sao vẽ tóc em như suối mơ huyền?

Tấm toile bằng các tông này đã được quét lên một lớp sơn lót từ  bảy năm rồi. Và nó chờ tôi đã bảy năm rồi. Tôi không biết vẽ gì, cũng không còn gì để vẽ. Hồn tôi trơ trọi miền sa mạc. Hồn tôi khô cằn giãy chết những niềm đau…Nó nằm ở một xó căn gác hiu quạnh của tôi bên cạnh những cây cọ cứng còng queo tơi tả nhớ mùi sơn cũng đã bảy năm dài. Bảy năm dài như một cơn ác mộng triền miên…

Sao đêm nay cảm hứng chợt tràn về ?
Sao đêm nay tôi nhớ em đến vậy?
Nỗi nhớ này không còn lời để nói.

Cọ ơi!
Màu ơi!
Cọ hãy tung bay lả lướt.
Màu hãy thắm chút tình tôi.
Để ướp chút nắng trong vào nỗi nhớ.
Và để nắng thu rực vàng trên sâu thẳm tình tôi …




… Tranh đã vẽ xong rồi. Trong cơn mộng mị. Mộng thật đẹp và nắng thật trong.

Tôi run run quỳ xuống tạ ơn em. Tạ ơn đời. Tạ ơn tất cả. Vì đã cho tôi biết mình vẫn còn chút rung động thánh thiện hồn nhiên.

Đêm thơm mùi hoa quỳnh mộng tưởng.
Quỳnh hoa nở rồi một đoá mong manh.
Cánh quỳnh xôn xao nụ tình trong trắng.
Tôi đê mê ngây ngất.
Men tình nồng lảo đảo hồn hoang…

Chút tình xa này dâng tặng cho em
Chuyện cũ Bích Câu là chuyện thần tiên
Tôi như đứa trẻ nghe cổ tích
Ngủ say rồi mơ giấc bình yên
Em như đứa trẻ nghe cổ tích
Mai dậy rồi, đừng nhớ nghe em!

Thơ là chút tàn dư năm tháng cũ
Tranh là tình mới thức dậy xôn xao
Thơ tranh chỉ chút tình tôi nhỏ bé
Trao tặng em: Lời chúc đẹp duyên đầu

Mai tôi chết mùa thu rơi chút nắng
Xuống hồn tôi ru khúc hát chơi vơi
Em có nhớ xin cúi đầu lẳng lặng
Thả giùm tôi một sợi cỏ khô rời

Cỏ úa khô bay về miền xa khuất
Nắng mênh mang và gió mênh mang
Cỏ sẽ hoá thành muôn hoa thắm rực
Ướp môi tôi chút mát ngọt dương trần…

(Xin được bắt chước cố thi sĩ Nguyễn Vỹ nói câu này: “Viết trong lúc say. Viết xong hãy còn say”)

Tháng 8/2002













Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét