Một bài thơ (hay cái khỉ gió gì chỉ có Trời mới biết!) viết từ lâu nhưng thất lạc trong vùng hỗn mang bộ nhớ PC, tình cờ tìm lại được.
ngày tàn nhanh quá tôi chưa kịp đếm
có bao lá vàng rơi xuống chiều mưa
trời chìm trong những lo toan vừa chớm
em hỏi làm chi
tôi nói cũng thừa
là ai... hay chỉ mộng thôicó bao lá vàng rơi xuống chiều mưa
trời chìm trong những lo toan vừa chớm
em hỏi làm chi
tôi nói cũng thừa
là ai... tôi một đời trôi
theo cơn mưa
theo giòng nước
như chiếc thuyền giấy trắng tả tơi
là em... giữa mênh mông
chập chùng cơn mộng
say giữa đêm vơi
tiếng hát buồn vương mãi trên môi
là em... giữa hoang vu
một vùng phố thị
tôi đi...
tôi đi...
đi từng bước hoang mang
là ai... để bao năm tôi hoài sám hối
để bao năm tôi chỉ gặp tôi
để bao năm trong một giấc ngủ
nhỏ nhoi
vẫn không tìm thấy Người
đêm vắng không ai
mưa rớt giọt dài
mưa đan một chiếc
thòng lọng cho người
cho người không tim
cho người không yêu
cho người vô thần
mà lòng thì thương mênh mông
mà lòng thì chơi vơi buồn
ngày đã rã rời
từng phím chữ cũng rã rời
từng giai điệu xưa
một thuở xây mơ
cũng rã rời....
ai... ai đi về đâu đó
tôi... tôi đi về nơi đâu?...
nửa đời dừng lại
mây trắng trên đầu
vẫn không hiểu
vẫn không hiểu
muôn ngàn lần không hiểu
rốt cuộc rồi
ta đi về nơi đâu...
5/7/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét