Thứ Ba, 14 tháng 2, 2017

NHÓC, ĐIỆU VÀ CÚ -CHƯƠNG I -

Tặng những ai đã yêu, đang yêu và sắp yêu






I. NHỮNG NGƯỜI BẠN

NHÓC

Trên cây ngọc lan trong sân của một ngôi chùa nhỏ nọ có một tiểu hoa tinh. Tiểu hoa tinh mang hình dáng của một bé trai hay bé gái chừng tám tuổi tí hon, nhỏ như một con chuồn chuồn và có một đôi cánh mỏng cũng trong suốt như cánh chuồn chuồn, và từ khi ra đời cho tới chết, nó vẫn ở một độ tuổi nhất định như thế về ngoại hình. Theo truyền thuyết, một tiểu hoa tinh có thể sống tới bốn trăm năm. Truyền thuyết cũng kể rằng trên một ngọn núi nọ thuộc dãy Hy Mã Lạp Sơn có một loài cây cổ thụ cứ mỗi bốn trăm năm mới nở hoa một lần, mỗi lần nở bảy bông. Nếu một trong số những bông hoa ấy không rơi xuống đất mà vướng vào một hốc cây, kẻ đá nào đó, nó sẽ khô cứng lại thành đá. Đóa hoa khô nằm đó hấp thụ khí thiêng trời đất đúng bốn trăm năm nữa thì hóa thân thành một tiểu hoa tinh. Loài cây ấy giờ đã tuyệt chủng. Thế nên có lẽ tiểu hoa tinh bé nhỏ của chúng ta cũng là một trong các tiểu hoa tinh thuộc thế hệ cuối cùng của giống loài này. Loài tiểu hoa tinh không có tên, nhưng chàng kiên quyết gọi nó là Nhóc (dù nó cực lực phản đối với lý lẽ vô cùng xác đáng là nó đã một trăm mười một tuổi, già hơn chàng nhiều lắm) nên rốt cuộc nó miễn cưỡng đồng ý. Đổi lại, nó gọi chàng là Cú, vì chàng chuyên sống về đêm như một con cú vọ.

Nhóc chỉ cần chút hơi sương mai là đủ sống được cả tuần, thế nên nó không bận tâm tới việc kiếm ăn. Nó la cà rong chơi với bọn bươm bướm chuồn chuồn suốt ngày, và đêm đến thì bù khú liên hoan với lũ dế mèn, vạc sành trong những cuộc hòa nhạc mê ly. Bọn tiểu hoa tinh chỉ cần ngủ một tiếng mỗi tuần. Thời gian với chúng là để vui chơi tiêu khiển. Suýt chút tôi quên kể thêm, Nhóc, cũng như tất cả các tiểu hoa tinh, có một khả năng siêu việt là biết tàng hình, vì vậy đôi khi nó chợt nổi máu giang hồ, tàng hình bám vào chân một con chim én để làm một chuyến phiêu lưu mạo hiểm, tới một phương trời xa lạ. Nhóc đã tới chỗ ngụ cư của nó hiện giờ cũng theo phương cách đó cách đây mấy chục năm.


Chàng sống cách ngôi chùa chừng trăm mét. Chàng, đại loại là nhà văn hay là cái quái gì đó Nhóc không thèm biết, nhưng do sống ở Sài Gòn mấy chục năm nay, nó cũng có một vốn tri thức kha khá về lũ con người tội nghiệp: Một giống sinh vật phải dành hết phần lớn thời gian cho việc kiếm ăn. Chàng thì khác. Nhóc thấy chàng ít khi ra đường theo giờ giấc nhất định như mọi người. Bình thường chàng thức tới hai ba giờ sáng, ngồi gõ lóc cóc. Lâu lâu đứng dậy vươn vai để đốt một điếu thuốc hay bước ra ban công uốn lưng lộp cộp. Và chàng ngủ tới tận trưa. Lâu lâu Nhóc thấy chàng đóng bộ nghiêm chỉnh, áo bỏ trong thùng, mặt mày tươi tỉnh hơn bình thường chút chút. Ấy là lúc chàng đi ký kết hợp đồng dịch sách hay đi lãnh tiền nhuận bút gì đó. Còn bình thường chàng chỉ xỏ cái quần dài và khoác cái áo thun lên người khi bước khỏi nhà, thường là để tới một cái quán nhậu. Nhưng lúc nào ra khỏi nhà chàng cũng mang giày, dù đó là một đôi giày mọi gần há mõm, và không có vớ. Ở nhà chàng mặc tà lỏn, ở trần suốt bốn mùa. Và chàng không hề có đôi dép nào hết, dù giá một đôi dép chắc chỉ độ hai chai bia. Chàng có thể mua được một chục đôi dép nếu bỏ nhậu một cữ, đó là theo Nhóc nghĩ.

Nhóc không quan tâm mấy tới hoạt động ban ngày của chàng, vì ban ngày nó bận rong chơi. Giá mà cuộc sống vẫn hệt như bốn chục năm về trước, nó chả bao giờ thèm tới với chàng. Ban đêm mới là lúc tiệc tùng liên hoan ca múa tưng bừng vui vẻ nhất. Nhưng giờ thì mọi bạn bè ban đêm của Nhóc đều di tản về nông thôn hết cả rồi, ở những chỗ còn vườn cây đồng ruộng. Nhóc không theo chúng. Nó đã quen mùi phố thị. Dù mùi bây giờ tệ hơn, rất tệ hơn thứ mùi xưa.

 Vì không có bạn bè, ban đêm Nhóc bay vơ vẩn chỗ này chỗ khác. Cũng thường bắt gặp những chuyện vui vui thú vị. Và một hôm nọ nó tình cờ bay ngang cửa sổ phòng chàng. Nó ngạc nhiên vì giờ đó đã hơn nửa đêm mà chàng cứ tỉnh bơ rít thuốc, đôi mắt mơ màng. Nó bay vào vì trông chàng hiền lành, ngồ ngộ, và hứa hẹn sẽ mang tới cho nó nhiều trò chơi mới. Từ đó, nó coi chàng là bạn.

Nó tới thăm chàng, tàng hình bay vòng vòng căn phòng trong lúc chàng làm việc, lâu lâu tới gần búng lỗ tai chàng một cái cho chàng giật mình chơi. Chàng cũng lẹ tay lắm. Có lần suýt nữa nó đã bị chàng đập cho một phát bẹp dí. Nhưng nó biết tỏng của chàng rồi, lúc chàng đang cầm điếu thuốc trên tay, phản ứng của chàng chậm hẳn. Và dĩ nhiên nó chỉ tranh thủ lúc ấy để ghẹo chàng. Đó là kể lại chuyện hồi nó mới biết chàng, chưa muốn xuất đầu lộ diện, còn bây giờ nó và chàng đã là bạn chí cốt với nhau rồi. Chàng khoái xòe bàn tay ra cho nó đậu lên và phà khói thuốc vào nó, bảo rằng khói thuốc khiến nó trông xinh hẳn ra, mờ mờ nhân ảnh, lãng mạn hơn lên. Vì nó là một nữ tiểu hoa tinh…

 ĐIỆU

 Không phải đêm nào nó cũng tới thăm chàng. Có những hôm chàng rượu chè be bét từ trưa tới tối và nằm ngay đơ như khúc gỗ khi nó ghé nhà. Nó chán nản bay đi. Tìm một nơi thú vị khác để qua đêm.

 Và lần nọ, cũng tình cờ, nó bay qua ngang cửa sổ nhà nàng. Nàng có phần giống chàng. Nàng cũng ngồi gõ lóc cóc tới khuya. Lâu lâu đứng lên nhún nhảy mấy bước tango rồi lã lướt đi xuống nhà bếp để tìm món gì đó nhai đỡ buồn trong tủ lạnh. Nó cũng khoái nhìn cái cảnh nàng vừa nhai rôm rốp một cọng khoai tây chiên dòn vừa gật gù đọc những dòng chữ trên màn hình. Nó đoán là nàng đang làm thơ. Vì chàng, ngoài công việc, đôi khi cũng nổi hứng bất tử khi chán phứa công việc. Lúc đó chàng sẽ ngẫu hứng như sấm sét để cho ra lò một bài thơ trong thời gian kỷ lục. Nhưng thường thì chàng không có cảm hứng. Có lần, chàng đã thiểu não tâm tình cùng nó rằng cảm hứng của chàng đã cạn, Nàng Thơ của chàng đã bỏ chàng đi hoang. Những lúc đó, nó thấy thật sự tội nghiệp cho chàng… Nhưng chúng ta phải quay lại nàng. Vì nàng là nhân vật chính của đoạn này.

Nàng làm thơ khác với kiểu của chàng. Nàng vừa gõ lốc cốc, vừa cười khúc khích, đôi khi cười sặc lên một phát. Cũng đôi khi nàng vừa gõ vừa rươm rướm nước mắt. Và những lúc đó nó cũng có cảm giác tội nghiệp cho nàng, dù nó thấy chàng tội nghiệp hơn, có lẽ vì nó là giống cái! Cũng có lẽ vì nó là giống cái, nó thích tới thăm chàng hơn thăm nàng.

Nàng còn khác chàng ở chỗ nàng cũng đi làm như mọi người. Sáng sáng, sau khi vệ sinh, đánh răng rửa mặt, nàng về phòng để make-up (nó biết từ này nhé, đừng tưởng bở!). Nó khoái nhìn nàng lúc nàng làm cái sự vụ thú vị này. Một lần nữa, có lẽ vì nó là giống cái! Sau khi đã tạm hài lòng với dung nhan rạng rỡ trong gương. Nàng bắt đầu chọn bồ đồ để mặc trong ngày. Vụ này Nhóc cũng rất ư là khoái! Nàng sẽ lôi một cái váy, màu nâu chẳng hạn, mặc vào, chồng một cái áo sơmi màu xanh hay màu trắng hay vải bông vào; lắc đầu; cởi ra…. cứ thế, nàng sẽ mất khoảng nửa giờ và vài lần thay đổi như thế để tạm an tâm với bộ đồ được chọn cuối cùng. Và nàng sẽ nheo mắt đá lông mi với chính mình trong gương lần chót, trước khi yểu điệu dắt xe ra khỏi nhà…

Nó thích mái tóc cũ của nàng hơn. Tóc cũ của nàng buông xõa, bay bay trong gió sớm, mượt mà êm ái như một dòng suối nhỏ. Bây giờ nàng có mái tóc uốn cong loăn xoăn và nhuộm màu vàng Hàn Quốc (nó mới học được từ này). Nó có một mái tóc xoăn và nó từng ước suốt cả mấy chục năm rồi một mái tóc thẳng mượt như nàng. Nhưng rất tiếc chả có tiệm làm tóc nào có thứ dụng cụ tí hon cho hợp với kích cỡ “tai-nì” của nó!

Vì nàng rất điệu, nó tự tiện đặt tên cho nàng là Điệu. Hình như nàng khoái cái nick này, vì khi nó gọi nàng bằng cái nick ấy lần đầu, nàng tặng cho nó một nụ cười tuyệt đẹp.

Về nàng, có thể tóm tắt là như vậy….



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét