Thứ Ba, 14 tháng 2, 2017

NHÓC, ĐIỆU VÀ CÚ - CHƯƠNG II



II. NHÓC BỊ BẮT CÓC


Chàng buồn lắm. Công việc cuối năm trước hứa hẹn đầy tốt đẹp giờ đã đổ vỡ. Hai cuốn sách dịch đã được một biên tập viên của nhà xuất bản X hứa sẽ đưa vào kế hoạch in vào quý một năm nay bị hủy vì bộ phận phát hành nhận định khó phát hành. Một cuốn khác, cộng tác với một đơn vị khác cũng gặp trục trặc, không thể sớm ra theo dự tính của chàng. Cuốn tiểu thuyết chàng đang viết giữa chừng chợt bí rị, nhân vật ngọ ngoạy đòi thoát khỏi ý đồ sáng tác. Chàng cũng muốn cho họ tự tung tự tác theo cá tính chính chàng đã tạo nên cho họ hồi đầu. Nhưng nếu như vậy, cuốn truyện này rồi cũng sẽ chẳng nhà xuất bản nào dám nhận, và thế là chấm hết. Phải làm sao?

Chàng chán nản vô cùng. Khoảng hai tháng gần đây bỗng dưng chàng hăng hái hoạt động trên làng phây ở mức độ thật sự quá đáng. Chàng thầm mong có một ý tưởng gì đó, một sự kiện gì đó kéo chàng ra khỏi tình thế lưỡng nan. Và rất tình cờ, chàng để ý tới một nick name. Một con bé, tuổi còn nhỏ xíu, theo chính những gì tự cô ta đưa lên status của mình, nhưng lại có những ý tưởng thật lạ lùng và quá tầm của một cô bé mười lăm. Đôi khi chàng tự hỏi, phải chăng có sự đùa dai nào đó. Có lẽ một người lớn nào đó đã nổi máu hận đời nên giả danh làm con nít để chọc ghẹo phá phách cho vui? Nhưng những ý nghĩ hiếu kỳ đó nhanh chóng nhường chỗ cho những ưu tư phiền muộn và những ý tưởng rối bời chọi nhau còn hơn cả hai con trâu nổi máu điên trong đầu óc của chàng. Liên miên. Thường xuyên. Mọi lúc…

Và lại tình cờ, trong một lúc buồn chán quá, chàng lò mò vào trang của cô bé nọ, truy tìm tất cả, đọc lại tất cả những gì cô đưa lên mạng từ đầu. Và chàng vô cùng bỡ ngỡ. Một con người khác, hình như thật hơn, bắt đầu hiện ra trước đầu óc giàu tưởng tượng của chàng như một con người bằng xương bằng thịt. Tâm hồn chàng bỗng dưng xáo động. Trái tim chàng hình như có chút gì đó đổi thay. Một trái tim đóng băng lạnh cóng từ rất lâu hình như bắt đầu đập những nhịp dồn dập hơn, bất thường hơn…. Yêu thì không phải! Bao nhiêu lần chàng lắc đầu tự phủ nhận. Thật lố bịch buồn cười nếu chàng lại yêu vào cái tuổi này, vào thời điểm mọi thứ tốt đẹp dường như đóng sập cửa lại trước mặt chàng. Trước mặt chàng bây giờ chỉ một màu u ám. Sao trái tim lạnh giá của chàng nỡ lòng làm khổ chàng thêm. No way, man! Cậu đừng điên nữa…

Đêm qua chàng say lăn lóc, say cái gì thì thật sự chính chàng cũng không biết rõ. Gần trưa hôm sau, khi chàng bừng tỉnh khỏi giấc mệt nhoài, điều đầu tiên chàng biết là tim chàng đập mạnh, mồ hôi túa ra. Trong đầu chàng chợt hiện lên một màn hình. Trên màn hình ghi mấy chữ: "Bị dơi bắt. Cứu với!"

Chàng hốt hoảng. Đây là lần đầu tiên chàng nhận được một thông điệp kiểu này của Nhóc. Chàng không muốn tin, nhưng không tin cũng không được. Mười lăm phút một lần, màn hình trong đầu chàng lại nhấp nháy, dòng chữ lại hiện lên.

Chàng ôm đầu suy nghĩ. Sao lại bị con dơi nào bắt chứ? Sao chuyện này có thể xảy ra với một tiểu yêu tinh đã sống một trăm mười một năm và chỉ có trêu ghẹo phá phách kẻ khác chứ chưa từng bị ai bắt nạt nổi? Sao vậy?... Chàng chợt giật mình. Chàng nhớ tới đêm qua. Chàng đã làm ngơ người bạn thân thiết nhất của chàng để đắm mình vào những mơ màng lãng mạn... Chắc là cô bé đã giận chàng đến nỗi không còn lý trí. Đã bay đi rong ruổi giữa trời đêm đầy hiểm nguy chăng kín mà quên mất việc tàng hình. Tất cả là lỗi của chàng! TẤT CẢ CHÍNH LÀ LỖI CỦA CHÀNG!

Chàng muốn khóc nhưng nước mắt của chàng đã cạn từ lâu. Chàng không biết phải làm sao. Chàng ngồi ủ rũ, suy nghĩ mãi rồi đưa lời cầu cứu lên Facebook:

NHÓC BỊ BẮT CÓC TỐI QUA! Khi thức dậy lúc 9:24 AM, tôi nhận được tin nhắn khẩn qua đường telepathy (ngoại cảm) từ Nhóc: "Bị một con dơi bắt! Cứu với!".... và chỉ có thế. Ai có được thông tin gì về Nhóc, xin nhắn tin cho tôi qua facekook hoặc gọi dt số 090xxxxxxxx. Xin cám ơn và hậu tạ!

Đời quả là khốn nạn! Người đời càng là một lũ chỉ đáng bắn bỏ bằng đạn 12.7 ly. Giá mà chàng vẫn còn một khẩu 12.7 ly trong tay, chàng sẽ xả trọn một thùng vào cái cuộc đời hình như lúc nào cũng chơi xấu với chàng. Chàng chờ mãi, chờ mãi, ruột gan nóng như thiêu đốt. Tin lành tin dữ đều chẳng có. Mọi người chết hết rồi sao? Sao status của chàng đưa lên thống thiết như vậy người ta có thể coi là một trò đùa cợt? Chàng đang ở giữa Sài Thành mà như đang ở giữa một hành tinh chỉ toàn cát đá. Ơi những người bạn tôi cần, dù chỉ một lời an ủi. Bạn đã biến đi đâu?

Chàng ngồi hoài rồi quyết định sẽ tự đi tìm Nhóc. Nhưng chàng sực nhớ ra mình đang đói bụng. Đêm qua chàng không ăn chút gì, chỉ toàn nhai những nhớ nhung.... Chàng bò xuống gác, lục nồi cơm nguội....

No nê... chàng lại thấy buồn ngủ. Nhóc ơi, tha lỗi cho tôi. Tôi không thể tìm em, cứu em trong tình trạng đầu óc mông muội như vầy.

Chàng lăn đùng xuống tấm chiếu.

Chàng mơ một giấc mơ kinh khủng. Nhóc bị một lũ dơi đem ra làm mồi nhậu. Bọn dơi thèm nhất là thịt của tiểu hoa tinh. Chúng tin, hệt như lũ yêu trong Tây du ký tin, rằng nếu con dơi nào nhá được một miếng thịt tiểu hoa tinh, con dơi ấy sẽ trở thành bất tử.

Chàng mở thật to mắt. Nhưng tay chân chàng bất động, không sao cựa quậy được. Họ nhà dơi đang nhảy điệu nhạc Mừng thịt mới man rợ quanh cô bé tiểu hoa tinh yêu quí nhất đời chàng. Chàng vùng vẫy. Một gã dơi già có chòm râu mép tiến tới gần Nhóc. Tay lăm lăm một mũi dao găm. Tiếng trống nổi lên. Mắt của gã dơi già đỏ ké.... Nhóc nhắm tịt mắt lại. Nước mắt rơi... từng giọt, từng giọt.... Tim chàng như muốn chảy tan thành nước.

Nhịp trống vẫn ầm ì. Thôi thúc! Khát khao! Đòi máu đổ.... Những hoang tưởng của một đám dơi dã man hung bạo. Chúng sắp ăn thịt Nhóc của chàng rồi....

Chàng bừng tỉnh. Điện thoại đang reo. Bên kia máy, tiếng của một đứa em: "Anh ở đâu? Em mới dìa thành phố...."

Chàng âu sầu xách xe tới điểm hẹn. Lòng chàng rối bời.... Nhóc, Nhóc ở nơi đâu?....

                                                                             ***

Nhóc đang bị cột vào một cọng lá dừa, trong một ổ dơi muỗi trên một cây dừa. Nó đang buồn và lo lắng. Không biết bọn dơi này sẽ làm gì nó đây? Mái tóc của nó đẫm mồ hôi, là thứ mà nó chưa hề biết tới trong suốt một trăm mười một năm cuộc đời của nó. Những lọn tóc bệt lại, phủ đầy bụi do những con dơi đang treo mình bên trên cựa quậy làm rơi xuống. Đang là ban ngày. Gần giữa trưa. Và lũ dơi luôn ngủ vào ban ngày. Nó sẽ phải chờ cho tới đêm đến, để biết thật ra chúng muốn gì ở nó. Hôm qua, con dơi già bắt nó chỉ nói với nó một câu duy nhất:

- Đừng sợ, bé xinh đẹp, ta sẽ không làm hại cô đâu.

- Ông định làm gì tôi?

Con dơi già nhếch miệng cười nhưng lặng im không đáp. Nhóc hỏi lại lần nữa:

- Ông định làm gì tôi?

Câu trả lời vẫn là sự im lặng. Con dơi dùng mấy sợi tơ bẹ dừa cột Nhóc vào một nhánh lá, rồi lại tung cánh bay đi tìm mồi. Sau đó cả đàn dơi lần lượt trở về hang ổ lúc trời gần sáng. Và chúng cứ lặng thinh một cách bí ẩn trước những câu hỏi của Nhóc. Cuối cùng, hình như thấy thương hại nó, một con dơi trẻ tới sát nó và nói rất khẽ:
- Đừng lo, chúng tôi chỉ muốn nhờ cô làm giúp một chuyện này. Đừng hỏi nữa.

Nhóc cố xoay đầu nhìn xuống dưới. Những cọng lá dừa che khuất mất tầm mắt nó. Toàn một màu xanh. Hôm qua, nó đã gửi tin nhắn cho Cú. Nhưng giờ đó chàng đang ngủ. Tin chỉ được kích hoạt khi chàng thức giấc. Giờ thì chàng đã biết nó bị bắt rồi. Nhưng làm sao chàng có thể tìm ra nó! Phải chờ thôi.

Nhóc hít một hơi dài. Nó đã chẳng bị bắt nếu hôm qua nó tàng hình trong lúc bay như thường lệ. Nhưng hôm qua nó ở trong một tâm trạng không vui khi tới nhà chàng chỉ để bắt gặp chàng ngồi mải mê đọc thứ gì đó trên màn hình máy tính. Chàng thậm chí không thèm để mắt tới nó một lần trong suốt mấy tiếng đồng hồ. Sau cùng nó giận dỗi bỏ đi. Và quên mất việc tàng hình khi bay. Bình tĩnh đi, cô bé! Việc gì đến sẽ đến, và chắc mọi sự cũng không đến nỗi nào đâu, nó tự nhủ. Đầu óc lạc quan và vô tư lự của loài tiểu hoa tinh giúp nó kềm được nỗi buồn và lo lắng. Và nó cất tiếng réo chào một con bướm từ xa bên dưới…


Đêm. Chàng ngồi trước màn hình. Thấy vô cùng trống vắng.

Lần đầu tiên sau khi quen Nhóc chàng cảm thấy thật sự lẻ loi. Đám thằn lằn là những bạn cũ thân thiết cùng chia sẻ những đêm dài cô tịch với chàng trước khi Nhóc tới. Chàng đã thương yêu chúng, và vẫn còn thương yêu chúng, chỉ có điều ít để ý tới chúng hơn từ khi có Nhóc làm bạn. Chúng vẫn đang hiện diện trên tường. Nhưng chúng chỉ là những người bạn vô tri, luôn im thin thít trừ những tiếng tắc lưỡi buồn buồn. Thậm chí không biết chúng có thèm để ý tới sự hiện diện của chàng chăng nữa. Dù sao, chàng cũng thầm cám ơn chúng. Và chúng đã trở thành bất tử khi được chàng đưa vào một bài thơ, rồi bài thơ ấy lại được một anh bạn nhạc sĩ của chàng phổ nhạc:

“Đêm…/những con thằn lằn tắc lưỡi/gọi về thời gian mốc meo trong trí nhớ mòn…./…những con thằn lằn hát khúc hoan ca/bức tranh xưa mỉm nụ cười La Joconde nhìn tôi… (Ngụ ngôn của loài bò sát) [1]

“Tụi mày có biết giờ này Nhóc ở đâu không?” Chàng ngẩng đầu lên, lớn tiếng hỏi hai con thằn lằn đang thò đầu ra khỏi tấm các tông mà chàng từng quẹt lên đó những nét cọ điên rồ.

Dĩ nhiên là không có lời đáp. Một con xoay đầu chậm rãi về hướng trần nhà, đuôi nhỏng lên, phụt ra một bãi phân bé xíu.

Chàng bật thốt một tiếng chửi thề thô lỗ, rồi mệt mỏi cầm lấy gói thuốc bước ra ban công. Căn gác của chàng nhỏ xíu và nóng hầm hập vào những ngày mùa nắng, nhưng chàng vẫn thương yêu nó, vẫn thích nó hơn là ở dưới nhà. Vì ở đây dù sao cũng có một cái ban công nho nhỏ, cho phép chàng bước ra hít vài hơi không khí đêm trong mát và nhìn về phía những vì sao. Chàng cảm thấy gần với bầu trời và những vì sao hơn khi ở trên gác dù nó chỉ cách mặt đất có ba mét rưỡi. Cảm giác vẫn là cảm giác, và chàng thích thế.

Đêm oi bức. Không một làn gió thoảng. Chùm chuông gió trước cửa rủ xuống buồn tênh, câm lặng. Chàng đặt tay lên hàng lan can sắt, ngẩng đầu nhìn về phía sao Hỏa. Ngôi sao đỏ xa mờ mà chàng đã mến yêu từ khi đọc truyện Công chúa Hỏa tinh của Edgar Burroughs cứ nhấp nha nhấp nháy, như thể muốn trò chuyện với chàng… Mi có thông điệp gì muốn gửi ta chăng, sao Hỏa?

Chàng gắn một điếu thuốc lên môi. Tâm hồn thả trôi về một ngày xa xưa nào đó, cách nay chừng độ năm năm…

Không nhớ đêm đó xảy ra sự kiện gì, nhưng chàng vui vẻ hơn thường lệ. Chàng về nhà hơi khuya nhưng chưa buồn ngủ, cũng chưa say đến mức để lăn quay ra làm một giấc. Chàng mở máy lên, huýt sáo vang lừng. Viết một bản tình ca, chàng nghĩ. Chàng mở phần mềm encore, nhẫm lại giai điệu ngẫu hứng lúc nãy. Viết ca khúc, có khi dựa vào lời sẵn có, nhưng khi ấy giai điệu khó mà bay bổng; cũng có khi giai điệu đu đưa trong tâm trí, và chàng đón bắt giai điệu ấy, chỉ bổ sung những ngôn từ khi bản nhạc đã tương đối hình thành. Chàng vừa huýt sáo nho nhỏ, vừa ghi lại những nốt trên bản nhạc. Chợt có một âm thanh gì đó du dương lọt vào tai chàng, vừa xa vừa gần, vừa như nhạc, vừa như gió thoảng ngoài song. Chàng lắc đầu, nghĩ thầm, Bữa nay lỗ tai mình có vấn đề rồi! Chàng lại tập trung vào bản nhạc đang hình thành trong tâm trí. Nhưng giai điệu lạ lùng đến từ phía ngoài một lần nữa tiến hành cuộc xâm lăng. Chàng ngưng tay. Chàng ngồi thật im lìm. Hai tai dỏng lên….

Thật sự đang có một tiếng hát véo von, rất khẽ, nhưng rất trong, đang khi xa khi gần đổ xuống tai chàng.

Mai xa rừng rồi/ có nhớ tinh khôi/ nhớ mùi chồi biếc/ nhớ mùi chồn hôi…
…Mai xa núi đỏ/ có nhớ trăng nghiêng/ nhớ nguồn suối đó/ nhớ làn sương mềm…

Tiếng hát này có thật. Không phải ảo giác của chàng.

Rồi nó bỗng dưng im bặt. Một hình ảnh từ từ hiện lên trước mắt chàng. Chàng nhìn, trân trân, không tin vào chính mình. Chàng dụi mắt. Nhắm mắt lại. Mở ra.

Hình ảnh đó không biến đi như chàng nghĩ. Một cô bé, nếu có thể gọi là cô bé, cao cỡ một ngón tay út, đang ngồi vắt vẻo trên đầu màn hình, cười toe toét nhìn chàng.

Hình ảnh này có dáng hình của một bé gái chừng tám tuổi. Nhưng sau lưng nó lại có một đôi cánh mỏng như cánh chuồn chuồn. Mái tóc xoăn nâu nhạt xõa dài. Gương mặt be bé xinh xắn như một bông mai trắng.

Hình ảnh cất tiếng, âm thanh rất khẽ, rất trong, như tiếng một ngón tay khẻ gãy vào sợi dây đàn số 1, nhưng cũng rất rõ ràng:

- Ông có biết bài hát này không?

Chàng ngơ ngác lắc đầu. Chàng đưa tay lên, tự véo lỗ tai mình. Đau! Chàng chớp mắt ba lần. Chàng nhắm mắt lại và mở ra lần nữa… Hình ảnh ấy vẫn y nguyên. Và đôi môi nhỏ xíu đang hé một nụ cười tuyệt diệu với chàng.

Chàng ú ớ hỏi:

- Mi là ai? Quỷ sứ?... Yêu tinh?... Hồ ly tinh?... Đừng có chọc ta. Ta…

- Em là Tiểu hoa tinh. Ông có biết bài hát đó không?

Chàng trừng mắt. Hình ảnh, hay gọi nhẹ nhàng hơn, con nhỏ yêu ma tí hon vẫn cười cợt nhìn chàng. Đôi cánh nhỏ khẽ vung vẫy. Nhưng trông nó không chút gì đáng sợ. Nó xinh đẹp lắm, hiền dịu lắm, vẫn đang mỉm cười tươi tắn. Những lọn tóc xoăn nhỏ xíu lất phất bay khi cái quạt máy cũ kỹ của chàng quay sang phía nó. Chàng hít một hơi thật sâu. Từ từ thở ra. Hít một hơi khác. Chàng lặp lại bài học để lấy bình tĩnh của một thời. Và rốt cuộc chàng bình tĩnh lại, thật sự. Ngạc nhiên vẫn còn, nhưng chàng chấp nhận. Chàng biết đây là sự thật, không phải ảo giác cũng không phải men bia. Con bé vẫn đăm đắm nhìn chàng. Môi he hé nụ cười, có chút lém lỉnh, có chút thơ ngây. Chàng cất tiếng:

- Đây là một khúc hát của tôi mà. Sao…

Chàng lưỡng lự. Gọi nó bằng gì? Mày tao thì thô lỗ quá. Nếu hình vóc nó lớn hơn, chàng có thể gọi nó là cháu bé… nhưng ở nó có một vẻ gì đó kỳ lạ quá chừng. Nét mặt một con bé tám tuổi ngây thơ lại hòa lẫn vào vẻ từng trải của một thiếu phụ già đời lão luyện. Cuối cùng, chàng quyết định một danh xưng:

- Tiểu hoa tinh là gì chứ? Tôi sẽ gọi em là Nhóc… Nhóc! Sao em biết khúc ca này? Nó là do tôi viết!

Con bé vẫy cánh bay lên, và vừa bay vòng quanh đầu chàng, nó vừa hát. Giọng rất khẽ, rất trong, nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng rõ ràng từng từ một:

Mai về phố xá/ đừng quên cội tùng/ những chiều gió hú/ âm thầm suối rung
Mai về phố thị/ nhớ lấy mình ơi/ cội nguồn là đấy/ núi cao rừng dày….[I1]

Chàng bực dọc:

- Đây là bài ca của tôi mà, sao em lại biết? Hả Nhóc?

 ...Nhóc, từ giờ trở đi, hình ảnh lạ lùng, cô bé hiện ra như trong mộng, như một tiểu yêu, như một thiên thần… đối với chàng là Nhóc…


 -------------

Chú thích: [1] và [2] Những lời thơ này đã được nhạc sĩ Vũ Thế Dũng, một người anh, người bạn thân quý của tôi phổ nhạc. Mời bạn nghe chơi:
(click vào đây: NGỤ NGÔN CỦA LOÀI BÒ SÁT

(click vào đây:  XA RỪNG 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét