Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Ký sự đi Mỹ của Vũ Quốc Hùng - Kỳ 2 (có bổ sung)

KÝ SỰ TỚI MỸ
Vũ Quốc Hùng
(tiếp theo) 


 Chị Dung…. sport.




Chị Dung, Hồng Anh và tôi chuẩn bị…. ra núi.


A. Khánh, C. Dung, chú H. Anh và tôi sắp sửa đi… .tìm cái đẹp.


Chị Dung và chị Khánh Tâm cười. cầu an.

Mỗi cabin chứa khoảng vài chục người bên trong, nó được kết nối với đường cáp treo kéo dài lên đỉnh núi ở mỗi chặng. Tới lưng chừng núi nhìn xung quanh là những mảng núi đá lởm chởm, khô cằn còn ở những khe núi một vải mảng cây xanh trải dài, mọc rải rác như làm cảnh.
Từ  đỉnh núi với một độ cao chưa bao giờ tôi lường đến, tôi nhìn phía dưới chân núi ở tít xa là khu dân cư thành phố  bé tí tẹo dán chặt trên mặt đất nhưng tôi không hề có cảm giác rờn rợn trong người như mọi khi đứng trên cao nhìn xuống.Trên dỉnh núi có nhiều sảnh rộng lớn phục vụ cho khách nghỉ ngơi, ăn uống. Khá đông người qua lại với chiếc máy ảnh cầm tay và tỏa đi các nơi khám phá di sản thiên nhiên, có lẽ đây là chỗ cao nhất ở các rặng dăy núi bao quanh. Ở một nơi khác chắc là nơi cao nhất ở đỉnh núi này, có hàng rào lưới thép bao quanh, mọi người tha hồ nhìn ngắm mải mê những bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ riêng biệt không giống ở bất cứ nơi đâu. Và mọi người không thể quên chụp hình, quay phim. Những cây thông và các loại cây khác mọc vươn cao, cành lá sum sê hòa lẫn với những mỏm đá lớn nhỏ khắp nơi như được bào nhẵn, cháu Kevin thích chạy nhẩy trên đá và chụp hình. Nhiều tấm ảnh ghi dấu ấn “con người với thiên nhiên” thật tuyệt vời, tôi bỗng thấy một khóm hoa vàng rực mọc trong đá, nó nở chùm đơn dại, phất phơ trong cơn gió lạnh chiều về khiến tôi cảm xúc khôn tả.


Khóm hoa vàng rực mọc trong đá…. là hàng độc ở đây.





Một dạng cây thông thuộc “thế hệ sau”  vươn lên trong triền đá.


Chaùu Kevin cười với chính mình và suy tö –“ hoûi ñaù xanh reâu bao nhieâu tuoåi ñôøi”, “hỏi gió phiêu du qua bao đỉnh trời”. Cái này chắc chú Hùng gán ghép cho Kevin quá; Cứ vậy đi nhé;

Nơi đây, thủa hoang sơ có dàn báo trắng và loài sơn dương sinh sống theo luật sinh tồn từng vùng nhưng hiện giờ chỉ còn hình mẫu biểu cảm trong lồng kính ở một sảnh ăn uống . Và cảnh thiên nhiên kỳ bí, sơ khai chợt tới khi bóng chiều tà đổ về cùng những cơn gió thổi mát lạnh. Chúng tôi cảm thấy quá đã với khung cảnh thiên nhiên ở đây trong một độ cao không tưởng, và thầm phục đầu óc tư duy tầm xa của nhũng người yêu thiên nhiên tạo nên khu du lịch này. Chúng tôi thấy sướng rên người vì được “lên đỉnh”.


Chuù H. Anh, chò Dung vaø chaùu Tuaán đang tìm….“Bóng chiều tà”


Anh Khaùnh quay phim… người đẹp, chò Dung vaø chuù Hoàng Anh tìm… cảnh đẹp


Chú sơn dương mê mẩn những quả thông nhưng đôi mắt vẫn cảnh giác những hiểm họa.


Chú báo nổi bật với cặp mắt cú vọ và những móng vuốt hai chân trước chuẩn bị... vồ mồi.

Mỗi cảnh quan mới lạ đều có mỗi niềm thú vị riêng nhưng với tôi “hơn cả thú vị” là có những người thân du hành cùng chuyến, nhớ 3 chị em (chị Dung, chị Hai, Hồng) hay trò chuyện cùng nhau trên núi nhưng chưa thành cái chợ, còn khi chụp hình thì cười toe như thể 3 người đang yêu đời lắm vậy. Anh Khánh quay phim, chụp hình nhiều nhất ở đây với tình cảm số một la mã, anh nói chuyện và xăng xái tới lui như chưa hề biết mệt mỏi hay bệnh tật. Chị Hai Khánh vẫn hiền hòa như thuở nào, cũng cùng nhịp với a. Khánh quan tâm đến mọi người. Cháu Tuấn thì ít nói cứ thủ thỉ với thằng em Kevin rồi cười không thành tiếng. Chú Hồng Anh thì như đầu tàu du hành dn chúng tôi đi từ không gian này đến không gian khác, từ thú vị này đến thú vị khác, chú quả là năng động nhất nhà. Hồng thì hay cười làm duyên, nói chuyện không  đụng chạm đến ai. Chị Dung cũng rất thể thao khi đi đây đi đó và hay nói chuyện. Còn tôi thì nói với mọi người bằng đôi mắt với tình cảm thân thương nhất.
Ở Việt Nam chưa bao giờ tôi được lên núi, cho dẫu một cái núi nhỏ bé nhất ở miền Nam như núi Bửu Long – Biên Hòa hoặc núi Thất Sơn – Châu Đốc, còn núi Lớn, núi Nhỏ ở Vũng Tàu đã “bê tông hóa” nên không kể. Thế nên chuyện lên núi ở San Jacinto với chút lời kể và hình ảnh đã làm tôi mãn nguyện vô cùng. Cám ơn các anh em rất nhiều.
ĐI  BẮN  SÚNG    NÚI  LOS ANGELES
Cháu Long rủ tôi lên núi bắn súng vì nghĩ tôi ở nhà buồn, sau một lúc do dự tôi quyết định đi cho biết nơi bắn súng và bắn như thế nào? Xe chạy một lúc lâu đến một nơi có vài khu nhà rải rác rồi theo đường quanh co lên xuống tới những hàng cây bóng mát.


Đường tới điểm bắn súng quanh co diệu vợi.

  
Văn phòng có bảng hiệu “Angeles Shooting Range”, sau khi mua vé, hai chú cháu được đóng mộc 5 dấu tròn nhỏ màu xanh và ngôi sao trên mu bàn tay có lẽ để phân biệt người chơi. Chúng tôi vào sân bãi không quên mang theo một túi “hàng nóng” cùng nhiều hộp đạn, sân bắn là một hành lang dài có mái che chia ra hai nơi. Chỗ bắn loại súng dài (M.16…) có thể nằm hoặc ngồi trên bàn cố định để nhắm bắn vào bia, chỗ bắn loại súng ngắn (cold 45…) thì với tư thế đứng. Bãi bia trước mặt là khu đất rộng hơi bằng phẳng dược đặt những hàng dãy bia bằng thép với hình thù các loại thú rừng theo khoảng cách gần xa tới tận chân núi. Cháu Long hướng dẫn tôi cách lắp từng viên đạn vào ổ, mở chốt an toàn, nhắm mục tiêu và bắn với hai loại súng cùng đạn thật. Phải đeo tai chụp chống ồn, nếu viên dạn trúng bia sẽ nghe âm thanh sắc gọn còn trật thì sẽ thấy chút bụi đất bốc lên rồi tan biến. Nhìn mọi người bắn trong đó có cả nữ, khuôn mặt ai nấy đều mang nét điềm tĩnh, từ tốn khác lạ chứ không say máu bắn chậm thì chết. Thêm cảm giác mới thật thú vị với… bia và súng đạn. Phần lớn những người đến đây chơi là cựu chiến binh, dân thể thao còn một ít thuộc loại nghiệp dư như… tôi. Cháu Long của tôi cũng là một tay bắn súng thuộc loại cừ đấy nhé;


Sân bắn với hành lang dài cùng nhiều bệ bắn.


Cháu Long nhìn rất chuyên nghiệp


V. Hùng đang bắn… quan tham trong trí tưởng.
Bao nhiêu vỏ đạn là bấy nhiêu thằng.


Bia theo cấp độ chuyên nghiệp của từng xạ thủ.


Cháu Long đang nhắm bắn mục tiêu


Bia hình thú đủ loại chỉ bằng thép vô tri.


V. Hùng bắn súng cold với cánh tay nghiệp dư nhưng đủ dể giết… quan ngu dốt, hống hách.


Cháu Long như đặc vụ C.I.A đang tập bắn.
Tiếp xúc với súng đạn, tôi lại nhớ về anh Thanh cùng bài hát “Cho một người nằm xuống” của Trịnh Công Sơn và mong từ lâu anh đã “thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang”.
 
THĂM HÀNG KHÔNG MẪU HẠM USS MIDWAY
 

Một ngày cuối tuần, gia đình anh Khánh dẫn tôi đi thăm Hàng không mẫu hạm MidWay ở vịnh San Diego. Từ xa đã thấy con tàu cao ngất ngưởng ở bến với lá cờ tung bay. Bước vào khoảng sân rộng, nổi bật lên là bức tượng cao lớn nổi tiếng “Chàng thủy thủ ôm hôn nàng y tá”, và còn có tên “Nụ hôn trên Quảng trường Thời đại”, với dáng điệu chan chứa tình cảm và duyên dáng. Một biểu trưng cho sự tuôn trào tình cảm và biểu tượng cho ngày chiến thắng phát xít Đức.


 Cháu Tuấn và Kevin đứng.. dưới váy. Đừng buồn nhé; Thấy sao nói vậy.

Bố Khánh và chú Hùng cũng đứng… .dưới váy. Có sao đâu nhỉ;

Xếp hàng mua vé 18$/người vào thăm USS Midway, con tàu này đã từng tham gia 2 cuộc chiến: chiến tranh Việt Nam và cuộc chiến vùng Vịnh “Bão cát sa mạc” năm 1991. Sau cuộc hải trình 47 năm (1945-1992) USS Midway ngưng lướt sóng và trở thành nơi du khách tham quan.







Chị Hai Khánh quay phim, cháu Tuấn và Kevin

Anh Khánh muốn bay cùng tiêm kích.

Một loại thứ dữ.

Chị Khánh Tâm và cháu Tuấn

Bên trong trưng bày một số mô hình: máy bay, sơ đồ, phim tư liệu, tourbin cánh quạt máy bay mọi người tản mạn ra khắp nơi tìm hiểu, quan sát. Lên boong mặt sàn, các loại máy bay thời chiến như trực thăng, máy bay tiếp nhiên liệu, trinh sát, y tế cùng phản lực tiêm kích đậu thành một đường cung. Số du khách đi khá đông theo từng nhóm, ai cũng quay phim, chụp hình đến… nóng máy, hết anh Khánh quay phim, chị Hai chụp hình rồi đổi lại anh chụp chị quay nhóm Tuấn, Kevin và tôi. Thật là vui nhưng thiếu cháu Bích Ngọc. Sau khi chán chê nhìn ngắm, đoàn người xếp hàng đi qua những cầu thang gấp khúc và lên nhiều tầng để tới dài chỉ huy. Mọi người được nghe thuyết minh nhưng riêng tôi lẻn ra sau đứng nhìn xung quanh vì có nghe cũng chẳng hiểu gì cả. Những lõi dây điện thông tin bò ngang dọc, tràn đầy trên nóc phòng chỉ huy, nhiều mặt kiếng kèm kim đồng hồ chỉ thông số trải dài trong phòng như đánh đố nhiều người. Tôi phóng tầm mắt xuống mặt sân bay và xung quanh, mọi vật trông rất rõ ràng nếu thêm cái ống nhòm nữa là hết sẩy. Còn các phòng làm việc của xếp, kỹ sư, nhân viên hoặc phòng ngủ, phòng bếp của trên 1000 người tôi chưa thể đến thăm được.


Chụp từ đài chỉ huy.

 Chụp từ đài chỉ huy

 Ảnh chụp từ con tàu USS MIDWAY




Quả là vượt sức tưởng tượng của người bình thường. Con tàu khổng lồ chỉ toàn sắt là sắt (trọng tải 69.000 tấn) mà tất cả được thiết kế, vận hành hiệu quả theo các chuyên gia kỹ thuật thời đó thì thật là phi thường. Tôi lại liên tưởng tới những  con tàu ngầm to lớn đang hoạt dộng trong đại dương và những con thuyền bay vào vũ trụ với mục đích gì đó đều khiến mọi người nể phục.
Ở thành phố San Diego chúng tôi thăm di tích cổ của Mexico – Casa del Pravo 1650 El Prado. Vào thế kỷ 17 các công trình xây dựng như nhà cửa, lâu đài, cổng vòm với hành lang rộng lớn đều mang những nét trang trí họa tiết của nghệ nhân Mexico, cảnh quan kiến trúc hài hòa trong một diện tích khá rộng. Chúng tôi tới Nhà Bảo Tàng San Diego Muset M of Art và chụp hình các khu vực chung quanh.

















Gần đó, chúng tôi tản bộ vào khu công viên rộng lớn, một khoảng đất trồng nhiều cây bông hồng sát bên là hồ nước, chỗ kia rất nhiều loại cây xương rồng: có cây hình tròn lớn nhỏ nằm sát mặt đất, gai mọc tua tủa,có cây mọc cao đứng thành từng khóm, có cây vươn cao mang hình dáng lạ với các nhánh uốn lượn như rắn. Tôi chợt thấy một bọng cây to như có ai khoét rỗng ruột nhưng phía trên cành lá xanh tươi, thấy ngồ ngộ chúng tôi đứng vào bọng cây rồi chụp hình cười khoái tỉ.Từ đây nhìn xuống là đường xa lộ nhỏ xíu ở bên dưới, không ngờ nơi đây có độ cao đến vậy.

 Khu vườn hồng trong công viên


 Cây xương rồng múa điệu… sampa






Chị Khánh Tâm

 Anh Khánh trước bọng cây.



Trên đường về nhà ở Garden Grove, chúng tôi ghé thăm nhà anh Khuê (bạn anh Khánh), gia đình hai bên gặp nhau vui vẻ. Khu vườn sau nhà trồng đủ loại cây hoa kiểng, một hòn non bộ khá lớn do chủ gia tự tạo trông thật đẹp mắt. Một bữa tiệc nhỏ được soạn ra nhanh chóng, trong những mẩu chuyện tán gẫu tưởng chừng không hề dứt, chúng tôi cụng ly và ăn uống ngon miệng. Rồi cũng tới giờ chia tay, tôi rất cảm động vì tình cảm bạn bè lâu năm gặp lại mà vẫn chân tình như thuở nào. Cám ơn gia đình anh Khuê nhiều nhé.

 Anh Khánh, anh Khuê…. quá xá là zui.

Anh Khánh, a. Khuê và V. Hùng

 Anh Khuê và tôi.trong lời cuối chia tay.

Trên đường về Garden Grove

THĂM  KHU  CHỢ  TRỜI    MỸ
Anh Khánh dẫn tôi tới khu chợ trời ở Cali để biết nó khác so với Việt Nam như thế nào; Đây là mảnh đất rộng, nhiều gian hàng được dàn dựng có mái che đơn giản có thể tháo dỡ được, mỗi gian rộng gấp 2,3 lần so với quầy hàng ở VN, phía trước đường lộ chính có những hàng cây bóng mát cao to và là chỗ nghỉ chân, hóng mát lý tưởng. Trong khu chợ trời nắng nóng cả người, hàng hóa trưng bày đa dạng bán những đồ dùng thuộc loại “second hand” hoặc hàng mới rẻ tiền như: các loại đồ chơi máy móc, điện tử, cặp da, các đồ vật linh tinhvà có gian hàng bán các chậu phong lan, cây cảnh nữa. Tôi dự định mua hai chậu phong lan chưng ở nhà cho chị Hai thích nhưng anh Khánh ngại tốn tiền nên thôi. Anh Khánh đã mua vài món đồ lặt vặt mang về. Người xem và mua cũng khá nhiều nhưng không ồn ào và xả rác bừa bãi. Hai anh em đi loanh quanh từ gian hàng này đến gian hàng kia để tìm mua vài món vật cần thiết. Đi một hồi, chưa hết chỗ bán hàng thì đã đủ mệt nhoài vì nắng.

 Khu chợ trời với gian hàng phong lan.

 Anh Khánh với cái nắng chói chang ở khu chợ trời.

THĂM  KHU  PHÚC  LỘC  THỌ
 Anh Khánh và hai người bạn của anh ( a. Đức và a….) rủ tôi đi uống café ở khu Phúc Lộc Thọ. Đây là nơi tập trung người Việt sinh sống dông đảo ở quận Cam, Cali, tôi nghe nói khu Phúc Lộc Thọ rộn ràng và đông vui nhất là vào dịp Tết Nguyên Đán với những sinh hoạt thuần túy của cộng đồng người Việt. Vào trong các cửa hàng cũng bình thường, có nhiều gian hàng bán nữ trang, các quầy hàng ăn uống. Chúng tôi tới quầy mua café rồi mang ra ngoài sân có mái che, chỗ ngồi, hút thuốc và tán gẫu. Xung quanh là những người Việt lớn tuổi, họ nói chuyện to nhỏ tôi nghe thoáng qua cũng toàn là chuyện quá khứ, chuyện phiếm nhưng khuôn mặt mang vẻ trầm ngâm, suy tư. Việc sinh sống ở Mỹ không phải ai cũng hài lòng và thỏa mãn những ước muốn của mình nên người Việt gặp nhau ở đây cũng là dể trút hết nỗi lòng cùng người đồng hương để chia sẻ cảm thông.
ĐI  HỘI  CHỢ  BAN  ĐÊM
Gia đình anh Khánh, vợ chồng chú Hồng Anh và tôi đi chơi hội chợ ban đêm nơi quận Cam.Tới nơi bãi đỗ xe xếp hàng dàn kín, chúng tôi phải vào tuốt bên trong mới có chỗ đậu. Nổi bật bên góc trái là sàn sân khấu ca nhạc ngoài trời, các ca sĩ nữ ăn mặc đẹp tươi trẻ, hát hò tiếng Việt sôi động và nhẩy múa hấp dẫn, song song và bên trong là các quầy hàng ăn uống và hàng hóa bày bán linh tinh. Chúng tôi đi loanh quanh và ăn uống lấy lệ, riêng tôi thấy cũng bình thường nhưng chẳng hiểu sao vẫn đông nghịt người, có lẽ lâu lâu họ mới tổ chức một lần nên đông vui như vầy. Nơi đây rất trật tự, không ồn ào, tôi chẳng thấy bóng dáng một bảo vệ nào trong khu vực hội chợ. Dù vậy dân “hai ngón” cũng không có đất sống ở đây. Nói tới hội chợ, tôi nhớ về những lần tôi cộng tác tại báo Đại Đoàn Kết với vai trò trong Ban tổ chức “Hàng Việt Nam được ưa thích nhất” cùng nhà báo Lê Viết Dương chủ xị chương trình (từ 1997-2001), mỗi năm hội chợ được tổ chức triển lãm các gian hàng tại Dinh Thống Nhất (Dinh Độc Lập trước 75) tới 5 ngày. Rất nhiều mặt hàng được bày bán như: dệt may, lương thực thực phẩm, kỹ nghệ súc sản, dầu ăn, mỹ phẩm, cao su, nhựa, giầy dép, gạch men, bánh kẹo…   và buổi tối có sân khấu trình diễn thời trang  cùng văn nghệ ca múa nên từng dòng  người vào mua sắm thật đông vui. Chúng tôi điều hành vã cả mồ hôi nhưng không thấy mệt vì quá dã với mục tiêu “Người Việt dùng hàng Việt” đã được bà con hưởng ứng nhiệt liệt.
ĐI  UỐNG  RƯỢU    QUÁN BAR
Một buổi chiều tối, cháu Long rủ tôi đi dạo phố phường trên chiếc xe hơi chạy lòng vòng, ngoài trời mát lạnh nhưng trong xe vẫn xả máy lạnh bình thường. Tới một khu thương mại rộng lớn với nhiều tầng, rất nhiều người qua lại dập dìu, chúng tôi bước vào quán bar khá rộng, ánh sáng màu vừa đủ nhìn mọi vật. Quầy bar gần giữa hình bầu dục chiếm gần 1/3 căn phòng cùng các ghế cao ngồi xung quanh, tủ kính đứng chứa đầy các loại rượu và ly, nhiều người thích ngồi ở quầy để tiện kêu bia, rượu các loại, đồ ăn và tán gẫu hoặc xem trên màn hình trận đấu bóng bầu dục sôi nổi. Thoạt tiên khi ngồi chưa ê mông tại quầy, cô phục vụ hỏi độ tuổi của tôi vì thấy tôi nhỏ con quá đỗi, cháu Long cười rồi trả lời: Chú tôi dư tuổi rồi; visa để ở nhà. Thế là xong. Theo gợi ý tôi uống thư thả 4, 5 loại rượu pha chế khác nhau chứa trong ly thủy tinh cao, tôi cũng cảm nhận được hương vị của mỗi loại mỗi khác, và thấy rất đã đời. Lần đầu tiên thưởng thức nên cũng sương sương niềm hưng phấn, khung cảnh có nam thanh nữ tú nhưng không ồn ã náo động như tôi tưởng, tiếng âm thanh, tiếng trò chuyện vừa đủ nghe như những người có văn hóa đúng mực. Lang thang vòng qua những sảnh khác, không khí lạnh về đêm ùa về, vài quán bia, rượu dọc lối đi ở ngoài hiên có lò sưởi phun hơi nóng như sương từ cột đèn trang trí đẹp mắt tỏa xuống nơi chổ ngồi. Hai chú cháu tấp vào, uống thêm một chút men cay trong một khúc tâm tình, trong một khung cảnh thú vị và tuyệt vời. Cám ơn cháu Long nhiều nhé.
ĐI  UỐNG  CAFÉ  THOÁNG  MÁT
Vào buổi sáng cuối tuần, anh Tâm ghé nhà rủ tôi và anh Khánh đi uống café và ăn sáng. Đây là quán café của người Việt với kiểu trang trí quán và bàn ghế đơn giản, phía phải là quầy, sau đó là gian bếp với lửa, hơi nóng. Tôi hơi giật mình vì lần đầu tiên thấy các em phục vụ ăn mặc rất mát mẻ với đồ nội y, đương nhiên thì đẹp hơn bộ bikini ở bải biển. Các vòng 1, 2, 3 đều tương xứng với dáng dấp gần như người mẫu, cộng cùng khuôn mặt thanh tú thì các em ở quán này cũng được gọi là người đẹp chân dài đấy; Chúng tôi kêu café theo ý từng người cho tiếp viên nghe, anh Khánh có tuổi nhất lặng lẽ ngồi đọc báo như không màng nhìn ngó người đẹp, anh Tâm và tôi thì tế nhị “khi nào nhìn được thì nhìn” chứ nếu nhìn chăm chăm thì bất lịch sự. Tôi chỉ nghĩ, đây là chiêu kinh doanh để thu hút khách hàng vì đố ai dám đụng chạm đến người đẹp. Tôi lại nhớ đến quyển truyện “Bức họa Maja khỏa thân”, nội dung thể hiện tâm hồn không dục vọng, biết tôn trọng và tôn vinh vẻ đẹp mà Thượng đế đã ban cho người phụ nữ.

ĐI  MASSA  TOÀN  THÂN

Chị Dung dẫn tôi đi massage body ở một tiệm người Hàn quốc, chỗ này nằm trên lầu của trung tâm thương mại rộng lớn với nhiều cửa hàng ở quận Cam. Có lẽ chúng tôi là người mở hàng đầu tiên vì mới hơn 9 giờ sáng, bên trong thì không có khách hàng nào. Đầu tiên tôi phải tắm rửa dưới vòi sen cho bớt bụi trần rồi bước xuống một hồ nước ấm, ngâm mình khoảng 30 phút trong lúc đùa giỡn với massage thủy lực. Theo chỉ dẫn của phục vụ nam người Hàn to khỏe, tôi bước lên nằm dài trên tấm nệm da vẫn trong tình trạng thoát y. Anh chàng lẳng lặng xối vài xô nước trên người tôi rồi bắt đầu chà khô bằng đôi tay có găng. Từ cổ, cánh tay, bàn tay, kẽ tay, mình mẩy rồi đến đùi và chân, tất cả được anh ta chà mạnh nhưng không gây đau. Thi thoảng anh lại xối vài xô nước cho sạch những chỗ vừa kỳ cọ xong, nằm ngửa hoặc nằm úp cũng thế. Đến phần chà ướt bằng kem xà phòng thì việc dội nước được kỹ càng hơn ở từng công đoạn. Hai người chẳng ai nói với nhau câu nào vì trong bụng nghĩ thầm nếu có nói thì chắc không ai hiểu ai. Tiếp đến tôi vào phòng xông hơi khô (sauna) ngồi đến vã mồ hôi, lau khô người. Tôi lại vào phòng xông hơi ướt (steambath) một lúc nữa. Sau cùng tôi tắm nhanh lại dưới vòi sen với xà bông thơm rồi ra về không quên nói câu ”thank you”. Giá cả là 40$ cộng thêm tiền típ 10$, so với VN là hết bạc triệu đấy. Cám ơn chị Dung nhé;
Ra ngoài trời, tôi có cảm giác chưa bao giờ mình được “sạch sẽ” toàn thân như ngày hôm nay. Người tôi như nhẹ hơn, mát mẻ hơn và da tôi như mỏng, mịn màng hơn. Và tôi như yêu đời hơn.
 (có lẽ còn tiếp vì anh Hùng ở Mỹ tới 2 tháng, đi nhiều chỗ; nhưng hơi lâu, vì vận cả 12 thành công lực ảnh mới viết được tới đây :))


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét