Tôi vui được hai hôm, tâm hồn cứ ngân nga những ca từ và giai điệu thật trong
sạch, đáng yêu (của bài La Seine). Đừng hỏi vì sao tôi nói nó là "trong
sạch"! Đừng hỏi vì sao tôi thích một bài hát tầm thường như vậy. Thật
tình, tôi cũng có thể trả lời cho những người bạn hay thắc mắc nhưng thắc mắc
vì muốn tìm "chân lý". Nhưng, mới hồi nãy thôi, tôi ghi vào status
trên FB của mình là "Chán càng thêm chán", và cảm thấy câu hỏi WHY
này tôi sẽ không bao giờ trả lời cho thỏa đáng. Tôi mệt và chán ngán lắm rồi,
bạn tôi ơi! Hình như kèm theo mỗi niềm vui hiếm hoi lắm mới nhận được một lần,
là biết bao buồn phiền bực dọc. Hơn thế, có nhiều lần tôi ngồi, nước mắt lăn
ròng ròng trên mặt, uất ức trào lên chặn ngang cổ họng, khi đọc thấy những câu
chữ của những người mà tôi một thời tin tưởng, ngưỡng mộ, kính trọng. Xem
ra, thời buổi này ta chỉ có thể tin được chính bản thân mình. Không, thật vật,
THỜI BUỔI NÀY, TA CHỈ CÓ THỂ TIN ĐƯỢC CHÍNH BẢN THÂN MÌNH!
Mới lúc nãy tôi vào một trang mạng của cánh lính, đọc một topic, và thấy
những nhận định của các anh trong đó về một người quả thật làm tôi cười, mà
cười ra nước mắt. Các anh nhận định về một bài viết của một nhà văn Xuân Đức nào đó,
với những lời làm tôi, một người cầm bút dù chỉ nghiệp dư, cũng cảm thấy vô
cùng day dứt và khó chịu. Nếu muốn kiểm chứng, bạn có thể vào đây đọc:
Khi tôi vào gu gồ tìm hiểu về ông nhà văn Xuân Đức này rồi, tôi càng không hiểu vì
sao ông ta lại có thể viết một bài với quá nhiều chi tiết
hàm hồ trên một tờ báo tương đối có tầm cỡ về chính trị như tờ Văn nghệ.
Có một số bạn bè quen hỏi tôi, Sao cậu "mũ ni che tai dzị"?
Sao bọn tớ thấy cậu cứ thơ thẩn với hình bóng em này em khác, khóc thương than
thở cho những mối tình mà chỉ có cậu mới biết là có thiệt hay không? Cậu toàn
viết những gì dính dáng tới cá nhân mình. Cậu nghĩ cậu có còn xứng với
chức danh một người cầm bút hay không?... Sao cậu không lên tiếng cùng với muôn
người về Hoàng Sa, về nhân quyền, về bao bất công trong xã hội hiện nay?....
Có rất nhiều câu hỏi như thế. Và hôm nay, tôi xin trả lời một lần dứt khoát.
Đừng có anh chị em nào, nếu chúng ta từng quen biết nhau, dù chưa tường tận về
nhau, hỏi tôi những câu hỏi như thế nữa. "I don't know, don't know,
so don't ask me why." Tôi khoái bài La Seine có lẽ vì giai điệu, vì
tiết tấu, vì giọng hát của V. Paradis. Nhưng trên hết, tôi yêu nó chính vì mỗi
một câu này: "I don't know, don't know,
so don't ask me why." Một câu mà tôi vẫn ngấu nghiến nhâm nhi trong đầu khi có người đặt
cho tôi câu hỏi này câu hỏi nọ. Bạn có lý tưởng của bạn. Cứ sống với lý tưởng
đó đi. Nhưng nếu bạn không có tới một trăm gờ ram lý tưởng nào hết, nhưng
vì xu thời, vì muốn lòe bịp thiên hạ (Khi bạn có chút danh vọng cỏn con và
không đủ khả năng duy trì nó bằng tài năng mà nhờ đó bạn được đời biết đến nên
phải "chuyển vùng" để còn được người ta nhắc tới, và bạn lấy
thế làm vinh hạnh, khoan khoái biết bao!) mà bạn phải lên gân lên cốt,
thì OK, bạn cứ sống theo kiểu bạn. Nhưng đừng gieo nọc độc lên tâm hồn
của những người thơ dại.
Tôi từng là một người thơ dại. Nọc độc của "thứ lý tưởng của những
kẻ không hề có chút lý tưởng nào trừ lý tưởng danh lợi" mà tôi nhiễm phải,
tôi đã phải rửa sạch nó bằng máu, bằng nước mắt của mình, trong từng ngày, cho
tới tận hôm nay.
Tôi yêu nước Việt. Nếu cần, tôi sẽ lấy thân tôi đền nợ nước. Nhưng tôi
thề với lòng mình, tôi chỉ chết vì TỔ QUỐC của tôi, theo cách của tôi, tôi không
muốn là vật tế thần của bất kỳ một ai nữa, dù kẻ đó có nhân danh mọi điều tốt
đẹp cao cả nhất trên đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét