qua cơn bệnh trầm kha
tưởng là mình đã chết
chợt tỉnh lại một ngày
tình còn vương chưa hết
mấy mây che cho vừa
mơ chập chùng trời biếc
mấy mưa rơi cho vừa
lệ hoài tình vĩnh kết
ta là... ta là ai
ta... ta... là hạt cát
bão cuốn cả một đời
vẫn không thành sa mạc
sa mạc toàn là cát
cát nếu là hạt cát
sao không thành sa mạc
sao không thành... sao không?....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét