"I
have been one acquainted with the night." Ta, người bạn với đêm dài từ
lâu.... câu thơ sao mà buồn, xót xa, tê tái! Câu thơ kết thúc, lặp lại câu
đầu, và mở ra cả một trời thê lương hiu quạnh, một mình một bóng trong
đêm. Thank you very much, Robert Frost!
LÀM BẠN VỚI ĐÊM THÂU
Ta từng làm bạn đêm thâu
Bước ra rồi lại trở vào dưới mưa
Mình ta đơn lẻ ơ thờ
Lang thang khỏi ánh đèn mờ ngoại ô
Ta nhìn đường phố buồn so
Lướt qua một gã tuần tra trên đường
Hàng mi hạ xuống âm thầm
Vì ta chẳng muốn thanh minh chút gì
Lặng im ta đứng, mà nghe
Tiếng kêu đứt đoạn vọng về từ xa
Vượt qua nóc những dãy nhà
Từ bên phố nọ luồn qua phố này
Nhưng không để gọi ta về
Cũng không phải để tiễn ta dặm ngàn
Và từ cao thẳm mênh mang
Chiếc đồng hồ ấy sáng choang góc trời
tuyên: giờ chẳng đúng chẳng sai.
Ta, người bạn với đêm dài từ lâu.
26/4/2014
Nguyên tác:
Acquainted with the Night
By Robert Frost
I have been one acquainted with the night.
I have walked out in rain—and back in rain.
I have outwalked the furthest city light.
I have looked down the saddest city lane.
I have passed by the watchman on his beat
And dropped my eyes, unwilling to explain.
I have stood still and stopped the sound of feet
When far away an interrupted cry
Came over houses from another street,
But not to call me back or say good-bye;
And further still at an unearthly height,
One luminary clock against the sky
Proclaimed the time was neither wrong nor right.
I have been one acquainted with the night.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét