Georgette Leblanc
(Madame Maurice Maeterlinck)
(Madame Maurice Maeterlinck)
Nguyễn
Thành Nhân dịch
Theo bản tiếng Anh The Blue Bird For Children
Tranh minh họa của Herbert Paus
CHƯƠNG II
Ở XỨ THẦN
TIÊN
Cung điện của bà tiên Bérylune nằm trên một
đỉnh núi rất cao, trên con đường lên mặt trăng. Nó gần đến nỗi khi trời trong,
từ sân lâu đài bạn có thể nhìn thấy rõ các núi non thung lũng trên mặt trăng,
những hồ nước và biển cả. Ở đây bà tiên nghiên cứu các vì sao và đọc những bí mật
của chúng, vì đã từ lâu địa cầu không còn gì để dạy cho bà nữa.
- Cái hành tinh già cỗi này không còn thú vị
gì với ta nữa! – Bà thường nói với các bạn của mình, những người khổng lồ của
ngọn núi – Con người trên đó vẫn còn sống với đôi mắt nhắm tịt lại! Thật tội
nghiệp, ta thương hại cho họ! Thỉnh thoảng ta lại xuống thăm nom họ, nhưng đó chỉ
là do lòng từ thiện, để cố cứu những đứa bé khỏi định mệnh không may đang chờ đợi
chúng trong bóng tối.
Điều này giải thích lý do bà đã tới và gõ cửa
ngôi nhà nhỏ của Bố Tyl trong đêm Giáng sinh.
Giờ thì chúng ta quay lại với những nhà du
khách. Khi họ hầu như đã ra tới đường
cái thì bà tiên sực nhớ rằng họ không thể đi bộ như thế qua làng, lúc
này vẫn đang sáng đèn trong đêm lễ. Nhưng kho tri thức của bà to đến nỗi tất cả
những ước muốn của bà đều được thực hiện ngay lập tức. Bà ấn nhẹ lên đầu Tyltyl
và ước rằng tất cả bọn họ sẽ được phép thuật đưa tới cung điện của mình. Ngay
lúc đó, một vầng mây đom đóm bao quanh những người bạn của chúng ta và nhẹ
nhàng nhấc họ bay lên trời. Khi còn chưa hết ngạc nhiên, họ đã đặt chân xuống
trước cung điện của bà tiên.
- Đi theo ta – Bà nói và dẫn chúng đi qua
những gian phòng, hành lang, tất cả đều làm bằng vàng bạc.
Họ dừng lại trong một căn phòng lớn bốn
phía lắp đầy gương và có một cái tủ quần áo khổng lồ. Ánh sáng lóe ra từ những
khe hở của chiếc tủ. Bà tiên Bérylune móc trong túi ra một cái chìa khóa bằng
kim cương và mở tủ ra. Một tiếng kêu kinh ngạc thoát ra từ mọi cổ họng. Những
thứ quý báu chất thành từng đống trên thứ khác: những chiếc áo choàng đính ngọc,
đủ loại váy áo của mọi nước, những mũ miện đính ngọc trai, những vòng cổ bằng ngọc
lục bảo, những vòng đeo tay bằng hồng ngọc…
Hai đứa bé chưa bao giờ trông thấy sự giàu
có đến thế! Còn về phần Các Sự Vật, có thể nói họ hoàn toàn choáng váng; và điều
này cũng tự nhiên thôi, khi bạn nghĩ rằng họ mới trông thấy thế giới lần đầu,
và nó đã bộc lộ bản thân với họ theo một cách lạ lùng như vậy.
Bà tiên giúp họ chọn lựa. Lửa, Đường và Mèo
cho thấy họ có một thị hiếu riêng. Lửa, người chỉ ưa màu đỏ, chọn ngay một cái
áo choàng kiểu Quỷ sứ đẹp tuyệt, có đính trang kim. Gã không chọn mũ, vì đầu gã
lúc nào cũng nóng rực. Đường không thể chịu được bất cứ thứ gì ngoại trừ màu trắng
và xanh nhạt: những màu sắc rực rỡ không phù hợp với bản chất ngọt ngào của gã.
Gã chọn một chiếc áo dài màu trắng và xanh lơ, và một cái mũ nhọn, giống như một
cái chụp nến. Với cái nón trên đầu, trông gã hoàn toàn lố bịch; nhưng gã ngốc đến
độ không nhận ra và tiếp tục xoay tròn trước tấm gương như một con vụ và tự ngưỡng
mộ mình với sự ngu dốt trời cho.
Mèo, luôn là một quý cô và đã quen với những
thứ quần áo bụi bặm, cho rằng màu đen lúc nào trông cũng ổn, dù ở bất kỳ tình
huống nào, nhất là hiện giờ, khi họ đi du lịch mà không có hành lý. Do đó ả
khoác lên người một bộ áo nịt đen, với những hình thêu đen nhánh, choàng một tấm
áo choàng nhung dài lên vai và đội một cái mũ kỵ sĩ lớn, có gắn một sợi lông
chim dài lên cái đầu bé tí của mình. Kế đó, ả yêu cầu một đôi ủng mềm, để tưởng
nhớ Chú mèo đi hia, vị tổ tiên nổi tiếng của ả, rồi mang một đôi găng tay vào
hai bàn chân trước để bảo vệ chúng khỏi bụi đường.
Sau khi ăn mặc như vậy xong xuôi, ả nhìn
vào gương với vẻ hài lòng. Rồi, hơi nôn nao một tí, với một con mắt bồn chồn và
đôi lỗ mũi hồng rung động, ả vội vã mời Đường và Lửa ra hít thở khí trời với
mình. Thế là ba người bọn họ bước ra ngoài, trong lúc những người khác tiếp tục
mặc quần áo. Chúng ta hãy theo họ một lúc, vì chúng ta cũng đã trưởng thành giống
như bé Tyltyl dũng cảm và sẽ muốn nghe ngóng bất cứ điều gì liên quan tới khả
năng trợ giúp hoặc trì hoãn công việc của cậu.
Sau khi đi qua nhiều căn phòng tuyệt diệu,
treo lơ lửng như những cái ban công trên bầu trời, ba người bạn của chúng ta dừng
lại trong đại sảnh; và Mèo lập tức triệu tập một cuộc họp với giọng điệu lén
lút:
- Tôi đã đưa các bạn tới đây là để bàn bạc
về địa vị của chúng ta. Chúng ta hãy tận dụng tối đa khoảnh khắc cuối cùng của
sự tự do của chúng ta…
Nhưng ả bị cắt ngang bỏi một tiếng gầm giận
dữ:
- Gâu, gâu, gâu.
- Lại thế rồi! – Mèo kêu lên – Đó đúng là một
con chó ngu xuẩn! Anh ta đã đánh hơi ra chúng ta! Chúng ta không thể có được một
phút bình an. Chúng ta hãy nấp ra sau dãy lan can. Tốt hơn không nên để cho anh
ta nghe những gì tôi phải nói với các bạn.
- Quá muộn rồi – Đường nói, gã đang đứng cạnh
cửa.
Và, dĩ nhiên, Tylô đang tới, nhảy cẩng lên,
sủa vang, thở hổn hển và vui sướng.
Khi nhìn thấy gã, Mèo quay đi khinh bỉ.
- Anh ta đã mặc bộ chế phục của một trong
những người hầu của Cô bé lọ lem. Đó đúng là thứ dành cho anh ta: anh ta có
linh hồn của một tên tôi tớ!
Ả kết thúc mấy lời này với một tiếng gừ gừ,
và dựng mấy sợi ria mép lên, vươn thẳng người với một thái độ thách thức, đứng giữa
Đường và Lửa. Chó không nhìn thấy trò láu cá vặt của ả. Gã hoàn toàn chìm đắm
trong niềm vui tuyệt vời được nằm trong đội ngũ; và gã nhảy múa vòng quanh. Thật
sự là rất buồn cười khi nhìn thấy cái áo khoác nhung của gã xoay tròn như một
vòng xoay ngựa gỗ, thỉnh thoảng tà áo lại bung ra và khoe cái đuôi nhỏ ngắn củn
cởn. Nó còn diễn tả nhiều điều hơn về chính mình vì nó chỉ lộ ra trong một thời
gian rất ngắn. Vì tôi cần phải nói với bạn rằng Tylô, giống như mọi con chó bun
thuần chủng, có một cái đuôi và đôi tai ngắn ngủn giống như của một chú chó
con.
Anh chàng tội nghiệp, từ lâu gã đã ganh tị
với các anh em cùng loài khác về cái đuôi, nó cho phép họ sử dụng một vốn từ vựng
phong phú và đa dạng hơn nhiều. Nhưng những nhược điểm vật chất và sự khó khăn
của vận may lại củng cố các phẩm chất bên trong của chúng ta. Tâm hồn của Tylô,
không có phương tiện bên ngoài để thổ lộ bản thân, chỉ có thể hiểu thấu thông
qua sự im lặng; và vẻ mặt của gã, vốn luôn tràn ngập tình yêu, đã trở nên hùng
biện rất nhiều.
Hôm nay đôi mắt đen của gã long lanh đầy
vui sướng; gã đột nhiên biến thành một con người! Gã khoác lên mình những áo quần
tuyệt diệu; và gã sắp thực hiện một nhiệm vụ lớn lao là băng qua thế giới cùng
với hai vị thần!
- Nè! – Gã nói – Nè! Không phải chúng ta rất
đẹp hay sao!... Cứ nhìn cái dải đăng ten và hình thêu này!... Nó là vàng thật sự
đó, không nhầm đâu!
Gã không nhận thấy mấy người kia đang cười
nhạo mình, vì, nói thật, trông gã rất khôi hài; nhưng, giống như mọi sinh vật
đơn giản, gã không có đầu óc khôi hài. Gã rất tự hào về lớp trang phục tự nhiên
của mình, bộ lông vàng nhạt, đến mức gã không mặc áo gilê, để không ai có thể
ngờ vực về gốc gác của mình. Vì lý do nào đó, gã vẫn giữ lại cái vòng cổ, trên
có ghi địa chỉ. Một chiếc áo khoác nhung to màu đỏ, được viền bằng đăng ten
vàng, phủ dài tới gối; và hai cái túi to ở hai bên cho phép gã, gã nghĩ, lúc
nào cũng có thể mang vài thứ đồ nào đó; vì Tylô rất tham lam. Trên tai trái, gã
úp một cái mũ nhỏ tròn có gắn một sợi lông chim ưng và giữ nó trên cái đầu to
vuông vắn của mình bằng một sợi dây thun. Nó chia đôi má béo ị của gã thành hai
phần. Tai mé phải vẫn tự do. Ngắn củn sát đầu với hình dáng của một cái túi giấy
nhỏ bẹp dúm, cái tai này là bộ phận tiếp nhận theo dõi mọi âm thanh cuộc sống
đang rơi vào như những hòn sỏi, quấy rầy sự nghỉ ngơi của nó.
Gã cũng đã nhét hai bàn chân sau vào một
đôi ủng cởi ngựa bằng da, miệng ủng viền trắng; nhưng gã cho rằng hai bàn chân
trước có nhiều công dụng nên không gì có thể dụ được gã đút chúng vào một đôi
găng. Tylô, do bản tính tự nhiên, có thể thay đổi mọi cung cách xử sự nho nhỏ của
mình trong một ngày; và, bất chấp những niềm vinh hạnh mới toanh này, gã tự cho
phép mình làm những điều không có phẩm cách.
Lúc này gã đang nằm trên những bậc thềm của
đại sảnh, cào lên mặt đất và đánh hơi bức tường, rồi đột nhiên gã giật nảy cả
người, bắt đầu rên rỉ oăng oẳng! Môi dưới của gã run lên như thể sắp khóc đến
nơi.
- Có chuyện gì với tên ngốc đó vậy nhỉ? –
Mèo hỏi, quan sát gã qua khóe mắt.
Nhưng ả hiểu ra ngay. Một bài hát rất êm
tai từ xa vọng lại, và Tylô không chịu nổi tiếng nhạc. Tiếng hát tới gần hơn,
giọng trong trẻo của một bé gái tràn ngập những bóng tối của những mái vòm cao
và Nước xuất hiện. Cao, thanh tú và trắng như ngọc trai, dường như nàng trượt
đi chứ không phải bước. Những cử động của nàng mềm mại và thanh nhã, đến nỗi
chúng được phỏng đoán hơn là được nhìn thấy. Một chiếc váy màu bạc uốn lượn và
bềnh bồng quanh người nàng; và phần tóc từ gối nàng trở xuống đính đầy những
bông hoa san hô.
Khi nhìn thấy nàng, Lửa cười nhếch mép, thô
lỗ và hằn học như gã vẫn thế xưa nay:
- Cô ta không cầm theo cây dù của mình!
Nhưng Nước, vốn rất khôn ngoan và biết rằng
mình là kẻ mạnh mẽ hơn trong hai người, vui vẻ trêu gã với một cái liếc vào lỗ
mũi đỏ ửng của gã:
- Xin lỗi?... Tôi nghĩ anh đang nói về một
cái mũi đỏ to tướng mà hôm nọ tôi đã nhìn thấy!...
Những người khác cười phá lên và hùa vào
trêu Lửa, mặt mày của gã lúc nào cũng hệt một hòn than đang cháy đỏ. Lửa giận dữ
nhảy vọt lên trần nhà, giữ ý định sẽ phục thù sau. Trong lúc đó, Mèo tới gần Nước,
rất cảnh giác, và tung ra rất nhiều lời khen ngợi về cái váy của nàng. Tôi cần
phải nói với bạn rằng ả chẳng thật bụng chút nào; nhưng ả muốn tỏ ra thân thiện
với mọi người, vì muốn họ bầu cho ả, thực hiện kế hoạch của ả; và ả lo lắng vì
không thấy Bánh Mì, vì ả không muốn nói trước khi cuộc họp mặt đã đông đủ mọi
người.
- Anh ta có thể làm gì vào lúc này nhỉ? – Ả
kêu meo meo nho nhỏ.
- Anh ta đang rối tinh rối mù mãi trong việc
chọn trang phục – Chó nói – Cuối cùng, anh ta đã chọn một cái áo choàng Thổ Nhĩ
Kỳ, với một con dao quắm và một cái khăn xếp.
Mấy lời này chưa kịp rời khỏi miệng gã thì
một khối lù lù không hình dáng và rất buồn cười, khoác trên người đủ mọi màu sắc
của cầu vồng, hiện ra và đứng chật cả cánh cửa hẹp của gian đại sảnh. Đó là cái
bụng khổng lồ của Bánh Mì, kẻ choán hết mọi khoảng trống. Gã tiếp tục va người
vào mọi thứ mà không biết vì sao; vì gã không thông minh lắm. Ngoài ra, gã chưa
quen với việc đi đứng trong những ngôi nhà của con người. Cuối cùng, gã nảy ra
ý nghĩ phải khom thấp người xuống; và bằng cách cố nhét thân hình qua cửa, rốt
cuộc gã cũng vào được gian đại sảnh.
Chắc chắn đó không phải là một cách vào thắng
lợi, nhưng gã vẫn rất hài lòng:
- Tôi tới rồi đây! Tôi tới rồi đây! Tôi đã
mặc chiếc áo đẹp nhất của Chim xanh… Các bạn nghĩ sao về cái áo này?
Chó bắt đầu nhảy cỡn lên quanh Bánh Mì: gã
nghĩ Bánh Mì thật tuyệt! Bộ áo nhung vàng đó, trên phủ đầy những vầng trăng lưỡi
liềm bạc, nhắc Tylô nhớ tới những ổ bánh ngon lành mà gã rất khoái; và cái khăn
xếp lòe loẹt, to tướng trên đầu Bánh Mì thật sự rất giống một cái bánh sữa thần
tiên!
- Trông anh ta thật đẹp – Gã kêu lên –
Trông anh ta thật đẹp!
Bẽn lẽn theo sau Bánh Mì là Sữa. Đầu óc giản
dị của nàng khiến nàng thích cái váy kem của nàng hơn tất cả những áo quần đẹp
đẽ mà bà tiên đề nghị. Nàng thật sự là một chuẩn mực của sự khiêm tốn.
Bánh Mì toan nói về quần áo của Tyltyl, Ánh
Sáng và Mytyl thì Mèo xen vào với giọng ra vẻ ta đây là sếp:
- Chúng ta sẽ gặp họ sau – Ả nói – Ngưng
chuyện vãn đi, nghe tôi nói này, thời gian cấp bách: tương lai của chúng ta
đang bị đe dọa…
Họ nhìn Mèo với vẻ kinh ngạc. Họ hiểu đây
là một khoảnh khắc nghiêm trọng, nhưng ngôn ngữ loài người vẫn còn đầy bí ẩn đối
với họ. Đường ngọ nguậy mấy ngón tay như một dấu hiệu lo âu; Bánh Mì vỗ vào cái
bụng to kềnh của mình; Nước nằm xuống sàn nhà và dường như đang gánh chịu một nỗi
buồn sâu sắc nhất; còn Sữa thì chỉ dán mắt vào Bánh Mì, bạn thiết của nàng trong
rất nhiều năm.
Mèo, đang bắt đầu mất kiên nhẫn, tiếp tục
bài diễn thuyết:
- Bà tiên vừa nói tới điều đó, khi cuộc
hành trình kết thúc thì đó cũng là lúc kết thúc cuộc đời của chúng ta. Do vậy,
công việc của chúng ta là kéo dài cuộc hành trình này càng lâu càng tốt và bằng
mọi phương tiện trong khả năng của chúng ta…
Họ nhìn Mèo với vẻ
kinh ngạc. Họ hiểu đây là
một khoảnh khắc nghiêm
trọng.
Bánh Mì, sợ bị người ta ăn một khi gã không
còn là con người nữa, vội vàng đồng ý, nhưng Chó, đang đứng cách đó hơi xa, vờ
như không nghe thấy, bắt đầu gầm gừ sâu trong tâm hồn gã. Gã biết rất rõ rằng
Mèo đang muốn lái tới điều gì; và khi Tylette chấm dứt lời phát biểu với mấy lời
sau:
- Bằng mọi giá, chúng ta phải kéo dài cuộc
hành trình và ngăn cản việc tìm ra Con chim xanh, thậm chí khi điều đó có nghĩa
là gây nguy hiểm cho cuộc sống của hai đứa bé.
Chó trung thành, vốn chỉ tuân theo những
thôi thúc của tim mình, nhảy tới để cắn Mèo. Đường, Bánh Mì và Lửa vội nhào ra
giữa họ:
- Trật tự! Trật tự! – Bánh Mì gấp gáp nói –
Tôi đang chủ trì cuộc họp này.
- Ai bầu anh làm chủ tọa? – Lửa nổi nóng.
- Ai yêu cầu anh can thiệp? – Nước hỏi, hất
mái tóc ướt của mình sang Lửa.
- Xin thứ lỗi – Đường nói với giọng hòa giải,
cả người run bắn lên – Xin thứ lỗi… Đây là một giờ khắc nghiêm trọng. Chúng ta
hãy bàn bạc mọi việc một cách thân thiện.
- Tôi hoàn toàn đồng ý với Đường và Mèo –
Bánh Mì nói, như thể để kết thúc vụ lộn xộn.
- Thật buồn cười – Chó nói, sủa và nhe răng
ra – Có Con Người và tất cả chỉ có vậy!... Chúng ta phải tuân lệnh của Con Người
và làm theo những gì anh ta bảo!... Tôi không công nhận ai ngoài anh ta… Hoan
hô Con Người!... Con Người muôn năm!... Sống hay chết, tất cả đều vì Con Người!
Con Người là tất cả…
Nhưng giọng nói chói tai của Mèo vượt lên
trên giọng của tất cả những người khác. Ả luôn có ác cảm với Con Người và muốn
lợi dụng thời gian ngắn được làm người hiện tại để trả thù cho cả dòng giống
loài mèo:
- Tất cả chúng ta hiện diện ở đây – Ả la
lên – Các Con Vật, Các Sự vật và Các Nguyên Tố, sở hữu một linh hồn mà Con Người
chưa biết. Đó là lý do vì sao chúng ta còn giữ được sự độc lập; nhưng nếu anh
ta tìm ra Con chim xanh, anh ta sẽ biết mọi điều, anh ta sẽ thấy mọi điều và
chúng ta sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào lòng thương hại của anh ta. Hãy nhớ lại thời
kỳ khi chúng ta tự do đi lang thang trên khắp bề mặt trái đất!..
Nhưng đột nhiên nét mặt ả thay đổi, giọng ả
chìm xuống thành một tiếng thì thầm và ả rít lên:
- Coi chừng! Tôi nghe thấy bà tiên và Ánh Sáng
đang tới, tôi cần phải nói với các bạn rằng Ánh Sáng đứng về phía Con Người và ủng
hộ anh ta; cô ta là kẻ thù tệ hại nhất của chúng ta… Hãy cẩn thận!
Nhưng những người bạn của chúng ta, do chưa
giỏi thực hành trò lừa dối, và cảm thấy bản thân đang làm sai, có những thái độ
ngượng nghịu và ngớ ngẩn đến nỗi bà tiên, ngay khi xuất hiện ở ngưỡng cửa, phải
kêu lên:
- Các bạn đang làm gì ở góc đó vậy?... Trông
các bạn giống như một nhóm người có âm mưu!
Hoàn toàn sợ hãi và nghĩ rằng bà tiên đã
đoán ra những dự định xấu xa của mình, họ quỳ xuống trước mặt bà. May cho họ,
bà tiên hầu như không nghĩ gì tới những điều đã lướt qua tâm trí nhỏ hẹp của họ.
Bà tới để giải thích về giai đoạn đầu tiên của cuộc hành trình cho hai đứa bé
và hướng dẫn công việc phải làm của từng người. Tyltyl và Mytyl đứng tay trong
tay trước mặt bà, trông có vẻ hơi sợ sệt và lúng túng trong bộ quần áo đẹp của
chúng. Chúng nhìn nhau với sự ngưỡng mộ trẻ con.
Cô bé mặc một chiếc váy yếm lụa thêu những
chùm hoa nhỏ màu hồng và đính trang kim vàng. Trên đầu nó là một cái mũ nhung
màu cam xinh xắn; và một tấm khăn choàng muslin trắng toát trùm lên hai cánh
tay của nó. Tyltyl mặc một cái áo khoác đỏ và một cái quần chẽn gối xanh lơ, cả
hai đều bằng nhung; và tất nhiên nó cũng đội trên đầu một cái mũ nhỏ tuyệt vời.
Bà tiên nói với chúng:
- Có khả năng Con chim xanh đang ẩn nấp ở
nhà của ông bà cháu trong Xứ sở Ký Ức; vì thế các cháu phải tới đó trước.
Đường
bẻ gãy hai ngón tay của mình và trao chúng
cho hai đứa trẻ đang kinh ngạc.
- Nhưng làm sao chúng cháu nhìn thấy họ, nếu
họ đã chết rồi? – Tyltyl hỏi.
Khi đó bà tiên giải thích rằng họ sẽ không
thật sự chết cho tới khi các cháu của họ thôi không nghĩ tới họ nữa:
- Loài người không biết bí mật này – Bà nói
thêm – Nhưng nhờ có viên kim cương, Tyltyl ạ, cháu sẽ thấy rằng những người chết
mà chúng ta vẫn nhớ tới đang sống hạnh phúc như thể họ chưa chết bao giờ.
- Chị có đi với bọn em không? – Cậu bé hỏi,
quay sang Ánh Sáng đang đứng ở cửa và soi sáng gian đại sảnh.
- Không – Bà tiên nói – Ánh Sáng không được
nhìn vào quá khứ. Các năng lượng của cô ta phải cống hiến cho tương lai!
Hai đứa bé bắt đầu lên đường thì nhận ra
chúng đang rất đói. Ngay lập tức, bà tiên ra lệnh cho Bánh Mì cho chúng gì đó để
ăn; và cái gã to béo đó, vui sướng với nhiệm vụ quan trọng của mình, mở cúc áo
trên cùng của tấm áo choàng, rút con dao quắm ra và cắt ra từ bụng mình hai lát
bánh. Hai đứa bé cười phá lên. Tylô bỏ rơi những ý nghĩ u ám của mình trong
giây lát và hỏi xin một chút bánh mì; và mọi người đồng thanh hát bài ca tạm biệt.
Đường, bản thân rất no đủ, cũng muốn gây ấn tượng với nhóm. Gã bẻ gãy hai ngón
tay của mình và trao chúng cho hai đứa trẻ đang kinh ngạc.
Khi cả bọn đang đi ra cửa, bà tiên Bérylune
ngăn họ lại:
- Không phải hôm nay – Bà nói – Hai đứa bé
phải đi một mình. Sẽ không khôn ngoan nếu đi cùng với chúng; chúng sắp trải qua
buổi tối với gia đình quá cố của chúng. Nào, tách ra! Tạm biệt, các cháu thân mến,
và nhớ rằng các cháu phải quay lại đúng giờ: điều đó cực kỳ quan trọng!
Hai đứa bé nắm lấy tay nhau, và mang theo
cái lồng, bước ra khỏi gian đại sảnh; các bạn của chúng, theo một dấu hiệu của
bà tiên, đi thành hàng một phía trước bà để quay lại cung điện. Anh bạn Tylô của
chúng ta là người duy nhất không tuân theo lệnh đó. Khi nghe bà tiên nói rằng bọn
trẻ sẽ đi một mình, gã quyết định đi theo để chăm sóc chúng, bất kể chuyện gì xảy
ra; và trong lúc mấy người kia đang chào tạm biệt, gã nấp ra sau cửa; nhưng anh
bạn tội nghiệp đã quên mất đôi mắt nhìn thấy mọi điều của bà tiên Bérylune.
Vui sướng với nhiệm vụ
quan trọng của mình,
Bánh Mì cắt ra từ bụng
mình hai lát bánh.
- Tylô! – Bà gọi hắn – Tylô! Tới đây.
Và Chó tội nghiệp, vốn đã quen tuân phục,
không dám chống lại lệnh và tới đó, với cái đuôi cụp vào giữa hai chân, để đi
cùng những người khác. Gã tru lên tuyệt vọng khi nhìn thấy cậu chủ và cô chủ nhỏ
của mình đang bước dần lên cái cầu thang bằng vàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét