Georgette Leblanc
(Madame Maurice Maeterlinck)
(Madame Maurice Maeterlinck)
Nguyễn
Thành Nhân dịch
Theo bản tiếng Anh The Blue Bird For Children
của Alexander Teixeira De Mattos
Tranh minh họa của Herbert Paus
Tranh minh họa của Herbert Paus
CHƯƠNG V
VƯƠNG QUỐC CỦA TƯƠNG LAI
Sáng hôm sau Tyltyl và Mytyl thức dậy, cảm thấy rất
vui vẻ, với sự vô tư trẻ con, chúng đã quên mất nỗi thất vọng của mình. Tyltyl
rất tự hào với những lời khen ngợi của Ánh Sáng: nàng có vẻ hạnh phúc như thể
nó đã mang về Con chim xanh.
Nàng vừa vuốt ve những
lọn tóc xoăn của nó, vừa mỉm cười bảo:
- Chị hoàn toàn hài lòng. Em là một cậu bé ngoan và
can đảm đến độ chẳng bao lâu nữa em sẽ tìm được điều em đang tìm kiếm.
Tyltyl không hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của
nàng; nhưng nó rất sung sướng khi nghe nàng nói thế. Ngoài ra, Ánh Sáng đã hứa
với nó rằng hôm nay nó không có gì phải sợ trong chuyến thám hiểm mới của họ.
Trái lại, nó sẽ gặp hàng triệu triệu đứa trẻ con và chúng sẽ cho nó xem những
thứ đồ chơi tuyệt vời nhất mà chưa có ai trên trái đất từng mơ tới. Nàng cũng
bảo nó rằng lần này chỉ có nó và em nó cùng đi với nàng, còn tất cả những người
khác sẽ nghỉ ngơi trong lúc họ lên đường.
Đó là lý do vì sao, vào
khoảnh khắc chương sách của chúng ta mở ra, ba người bọn họ đã gặp nhau trong gian
phòng mái xây ngầm của ngôi đền. Ánh Sáng nghĩ rằng nên cách ly Các Nguyên Tố
và Các Sự Vật. Nàng biết nếu để cho họ tha hồ làm theo ý thích, họ có thể bỏ
trốn và gặp phiền phức. Nàng không hề độc ác chút nào, vì gian phòng ngầm của
ngôi đền thậm chí còn sáng hơn và đáng yêu hơn những tầng trên trong các ngôi
nhà của con người; nhưng bạn không thể ra ngoài nếu nàng không cho phép. Chỉ
một mình nàng có quyền năng mở rộng, với một cái vẫy của chiếc đũa thần, một
khe hở hẹp trên một bức tường bằng ngọc lục bảo ở cuối hành lang; qua đó bạn đi
xuống một vài bậc thềm thủy tinh cho tới khi bạn tới một cửa hang, tất cả đều
xanh và trong suốt như một khu rừng khi ánh nắng quét qua những cành lá của nó.
Thông thường, tòa đại
sảnh này hoàn toàn trống rỗng; nhưng hiện giờ nó có đặt những chiếc trường kỷ
và một cái bàn dài với đủ thứ loại trái cây, bánh, kem và rượu vang ngon lành
mà những người hầu của Ánh Sáng vừa bày lên. Những người hầu của Ánh Sáng rất
lạ lùng! Họ luôn làm cho hai đứa bé bật cười vui vẻ: với những chiếc áo dài
bằng satin trắng và những cái mũ đen có một ngọn lửa trên chỏm mũ, trông họ
giống như những cây nến đã thắp lên. Bà chủ của họ bảo họ đi ra và báo cho Các
Con Vật cùng Các Sự Vật phải ngoan ngoãn và hỏi chúng xem chúng có thích vài
cuốn sách hay trò chơi để giải trí hay không; chúng trả lời, với một tiếng
cười, rằng không có gì khiến cho chúng thích thú bằng việc ăn và ngủ và rằng
chúng rất sung sướng được ở tại nơi đang ở.
Dĩ nhiên Tylô không chia sẻ quan điểm này. Tiếng nói
của tim gã lớn hơn lòng tham hoặc sự lười nhát của gã và đôi mắt đen to tướng
của gã quay sang nhìn Tyltyl một cách van nài. Cậu bé hẳn sẽ vui lòng cho gã đi
cùng nếu Ánh Sáng không tuyệt đối ngăn cấm nó:
- Tôi không làm gì được – Tyltyl nói và hôn gã – Có
vẻ như những con chó không được chấp nhận ở nơi chúng tôi sắp đến.
Đột nhiên Tylô nhảy cỡn
lên vì vui sướng: gã vừa nảy ra một ý. Thật sự, gã chưa rời khỏi cuộc đời chó
lâu cho lắm nên vẫn chưa quên phần nào của nó, nhất là những rắc rối của gã.
Rắc rối lớn nhất là gì? Không phải là sợi xích hay sao? Những giờ Tylô đã trải
qua khi bị cột vào một cái vòng sắt thật là buồn thảm! Và gã đã chịu đựng nỗi
nhục nhã biết bao khi ông tiều phu dắt gã vào làng, và ngu xuẩn không thể tả,
dắt gã đi trước mặt mọi người, do đó đã tước mất khỏi gã niềm vui được chào hỏi
bạn bè và ngửi những loại mùi có lợi cho gã ở mọi góc phố và rãnh nước:
Những người hầu của
Ánh Sáng rất lạ lùng.
- Được – Gã tự nhủ – Mình
phải chịu đựng nỗi nhục đó thêm lần nữa để đi với vị thần bé nhỏ của mình!
Trung thành với những
truyền thống của mình, dù đã mặc quần áo đẹp, gã vẫn giữ lại cái vòng cổ, nhưng
không còn sợi xích. Phải làm gì bây giờ? Một lần nữa gã thấy tuyệt vọng, rồi gã
nhìn thấy Nước đang nằm trên một chiếc trường kỷ, và đang lơ đãng nghịch chơi
với những sợi san hô dài. Gã chạy tới gần nàng, cố tỏ ra hết sức đáng yêu, và
sau khi thốt ra hàng đống lời ngợi ca nàng, gã cầu xin nàng cho gã mượn sợi dây
dài nhất của nàng. Nàng đang vui vẻ nên không chỉ thực hiện điều gã cầu xin mà
còn rất tốt khi cột đầu của sợi san hô vào vòng cổ của gã. Tylô hân hoan quay
lại với chủ mình, trao cho thằng bé sợi xích tạm thời này, và quỳ xuống nói:
- Cứ đưa tôi đi cùng cậu
như thế này, vị thần bé nhỏ của tôi! Mọi người không bao giờ nói lời nào với
một con chó tội nghiệp khi nó đang bị cột xích!
- Ái chà, thậm chí như
thế này, anh cũng không thể đi dược! – Ánh Sáng nói, rất xúc động với sự tự hy
sinh đó; và để xoa dịu gã, nàng bảo gã rằng định mệnh sẽ sớm tạo ra một cuộc
thử thách cho bọn trẻ mà trong đó sự hỗ trợ của gã sẽ rất có ích.
Trong lúc nói, nàng chạm
vào bức tường ngọc lục bảo. Nó mở ra cho nàng và hai đứa bé đi qua.
Cỗ xe ngựa của nàng đang
chờ ở ngoài lối vào của ngôi đền. Nó là một khối ngọc bích xinh đẹp, bên trong
dát vàng. Cả bọn ngồi vào chỗ; và hai con chim trắng to lớn đã được thắng cương
vào cỗ xe ngay lập tức cất cánh bay qua những đám mây. Cỗ xe đi rất nhanh; và
họ ở trên đường không lâu lắm, khiến hai đứa bé đang thưởng thức chuyến đi và cười
sung sướng thấy tiếc quá chừng; nhưng có những điều ngạc nhiên kỳ lạ hơn nhiều
đang chờ đợi chúng.
Những đám mây quanh chúng
tan đi; và đột nhiên, chúng nhận ra mình đang ở trong một cung điện màu xanh
trời sáng chói. Ở đây thứ gì cũng có màu xanh trời: ánh sáng, những phiến đá
lát đường, những chiếc cột, những mái vòm; mọi thứ cho tới các đồ vật nhỏ nhất
đều xanh một màu thăm thẳm như chốn thần tiên. Không thể nhìn thấy đầu kia của
cung điện; những đôi mắt bị lạc mất trong những khung cảnh màu xanh ngọc bích
vô tận.
- Mọi thứ thật đáng yêu
làm sao! – Tyltyl nói, vẫn chưa hết kinh ngạc – Ôi Trời, đẹp quá!... Chúng ta
đang ở đâu?
- Chúng ta đang ở trong
Vương quốc của Tương Lai – Ánh Sáng nói – Giữa những đứa bé chưa chào đời. Vì
viên kim cương cho phép chúng ta nhìn một cách rõ ràng vào khu vực bị che giấu
khỏi mắt con người này, có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy Con chim xanh ở đây… Nhìn
kìa! Hãy nhìn những đứa bé đang chạy tới!
Từ mọi phía, từng đám trẻ
con mặc toàn quần áo màu xanh trời xuất hiện; chúng có mái tóc xinh đẹp màu đen
hoặc vàng óng và đứa bé nào cũng cực kỳ xinh xắn. Chúng vui vẻ reo lên:
- Trẻ con đang sống!...
Hãy tới nhìn hai đứa bé đang sống!
- Sao chúng gọi bọn em là
trẻ con đang sống? – Tyltyl hỏi Ánh Sáng.
- Đó là vì bản thân chúng
chưa được sống. Chúng đang chờ giờ khắc chào đời, vì đây là nơi mà tất cả trẻ
con đến trước khi chúng được sinh ra trên quả đất. Khi các ông bố và các bà mẹ
muốn có con, những cánh cửa to mà các em thấy đằng kia, ở phía sau, sẽ mở ra,
và các em bé sẽ đi xuống…
- Có nhiều trẻ con quá!
Có nhiều trẻ con quá! – Tyltyl kêu lên.
- Còn nhiều nữa – Ánh Sáng
nói – Không ai đếm nổi chúng. Nhưng hãy đi xa thêm chút nữa, các em sẽ thấy
nhiều điều khác.
Tyltyl làm theo lời nàng
và tìm lối đi qua; nhưng nó di chuyển một cách khó khăn, vì cả một đám đông trẻ
con mặc đồ xanh đã bu quanh họ. Cuối cùng, nhờ bước lên một bậc thềm, người bạn
nhỏ của chúng ta có thể nhìn qua vô số những cái đầu lố nhố và trông thấy điều đang
diễn ra trong khắp tòa đại sảnh. Nó cực kỳ lạ thường! Tyltyl chưa bao giờ mơ
tới một chuyện gì giống như thế này! Nó nhảy múa với niềm vui, và Mytyl, đang
bám theo nó cũng nhón chân lên để nhìn, rồi vỗ tay, kêu to lên kinh ngạc.
Xung quanh là hàng triệu
triệu đứa bé mặc đồ xanh, một số đang chơi đùa, số khác đi lại, số khác nữa
đang trò chuyện hay suy nghĩ.
Nhiều đứa đang ngủ; nhiều
đứa khác đang làm việc, và những công cụ, đồ nghề, những cỗ máy mà chúng đang
lắp ráp, những loài cây, những loài hoa và quả mà chúng đang trồng hay đang thu
hoạch đều có cùng một màu xanh rực rỡ siêu nhiên như màu sắc chung của cung
điện. Giữa đám trẻ con có những người cao lớn đang đi lại, họ cũng mặc quần áo
màu xanh, rất xinh đẹp và trông giống như những thiên thần. Họ tới gần Ánh Sáng,
mỉm cười và dịu dàng đẩy những đứa bé mặc đồ xanh sang một bên. Chúng lặng lẽ
quay trở lại với việc chúng đang làm, dù vẫn quan sát những người bạn của chúng
ta với đôi mắt ngạc nhiên.
Tuy nhiên, một đứa trong
số chúng vẫn ở lại, đứng cạnh Tyltyl. Nó rất bé. Từ bên dưới chiếc áo dài bằng
lụa màu xanh trời ló ra hai bàn chân trần hồng hồng. Nó đăm đăm nhìn cậu bé
đang sống với vẻ tò mò; và nó tới gần Tyltyl như thể quên mất bản thân mình.
- Em nói chuyện với nó
được không? – Tyltyl hỏi, nửa vui mừng,
nửa sợ sệt.
- Tất nhiên – Ánh Sáng
nói – Em phải kết bạn… Chị sẽ để hai em lại; các em sẽ thoải mái hơn khi ở một
mình…
Nói xong, nàng cất bước
và bỏ lại hai đứa bé mặt đối mặt với nhau, mỉm cười e thẹn. Đột ngột, chúng bắt
đầu nói chuyện:
- Chào cậu – Tyltyl nói,
chìa tay ra cho đứa bé kia.
Nhưng đứa bé không hiểu
điều đó nghĩa là gì và chỉ đứng yên.
- Đó là gì thế? – Tyltyl
hỏi tiếp, sờ vào chiếc áo màu xanh của đứa bé.
Đứa bé, đang mải mê với
điều nó đang nhìn, không trả lời, nhưng nghiêm trang đưa ngón tay sờ vào cái mũ
của Tyltyl:
- Còn cái đó? – Nó nói
ngọng nghịu.
- Cái đó?... Đó là mũ của
tớ – Tyltyl nói – Đằng ấy không có mũ sao?
- Không, nó để làm gì? –
Đứa bé hỏi.
- Nó dùng để chào – Tyltyl
đáp – Và khi trời lạnh…
- Khi trời lạnh nghĩa là
gì? – Đứa bé hỏi.
- Khi đằng ấy run lên như
vầy, Brrr! Brrr! – Tyltyl đáp – Và khi đằng ấy làm như thế này với hai cánh tay
của mình – Nó khoanh hai cánh tay ngang ngực.
- Trên trái đất có lạnh
không? – Đứa bé hỏi.
- Có, đôi khi, vào mùa
đông, khi không có lửa.
- Vì sao không có lửa?...
- Vì nó đắt tiền, và phải
tốn tiền để mua củi đốt…
Đứa bé lại nhìn Tyltyl
như thể nó không hiểu một từ nào mà Tyltyl nói; và tới lượt Tyltyl ngạc nhiên:
- Rõ ràng là nó không
biết gì về những chuyện bình thường nhất hàng ngày – Nhân vật chính của chúng
ta nghĩ, trong lúc đứa bé nhìn “cậu bé đang sống”, kẻ biết hết mọi điều, với
lòng kính trọng.
Rồi nó hỏi Tyltyl tiền là
gì.
- Sao, đó là thứ mà đằng
ấy dùng để trả! – Tyltyl nói, không buồn giải thích thêm.
- Ồ – Đứa bé nghiêm trang
nói.
Dĩ nhiên là nó không
hiểu. Làm sao nó có thể biết, một đứa nhỏ sống trong một thiên đường như thế,
nơi những ước muốn nhỏ nhoi nhất của nó luôn được ban cho trước khi nó biết
cách dùng từ để diễn tả ra?
- Đằng ấy mấy tuổi? – Tyltyl
hỏi, tiếp tục cuộc chuyện trò.
- Tớ sắp được sinh ra –
Đứa bé nói – Tớ sẽ chào đời trong mười hai năm nữa… Được chào đời thật tuyệt,
phải không?
- Ồ, phải – Tyltyl kêu
lên, không hề nghĩ ngợi – Nó rất vui!
Nhưng nó thấy rất mất mặt
khi đứa bé hỏi nó “đã xoay xở bằng cách nào”. Lòng kiêu hãnh của nó không cho
phép nó không biết bất cứ điều gì trước mặt một đứa bé khác; và thật buồn cười
khi nhìn thấy nó với hai tay đút vào túi, hai chân đứng dạng ra, mặt hếch lên
trời và bày tỏ thái độ của một người đàn ông không vội vàng trả lời. Cuối cùng,
nó trả lời, với một cái nhún vai:
- Nói thật tình, tớ không
thể nhớ! Nó cách đây quá lâu!
- Họ bảo nó rất tuyệt
vời, trái đất và những người đang sống! – Đứa bé nhận xét.
- Vâng, nó không tệ – Tyltyl
nói – Có những chim chóc, bánh và đồ chơi… Một số người có tất cả mọi thứ;
nhưng những ai không có gì có thể nhìn của người khác!
Suy nghĩ này cho chúng ta
thấy rõ toàn bộ tính cách của anh bạn nhỏ của chúng ta. Nó tự hào và có xu
hướng khá kiêu ngạo; nhưng nó không bao giờ ganh tị và bản tính rộng rãi của nó
bù đắp lại sự nghèo nàn bằng cách cho phép nó tận hưởng sự may mắn của những
đứa trẻ khác.
Hai đứa bé nói thêm nhiều
chuyện khác; nhưng sẽ mất rất nhiều thời giờ để kể cho bạn nghe tất cả những gì
chúng nói, vì đôi khi những gì chúng nói chỉ thú vị đối với chúng. Một lúc sau,
Ánh Sáng, vẫn quan sát chúng từ xa, vội vã tới gần chúng với vẻ hơi lo lắng: Tyltyl
đang khóc! Những giọt lệ lớn lăn xuống má nó và rơi lên chiếc áo khoác xinh
đẹp. Nàng hiểu rằng nó đang nói về bà nó và không thể kềm nước mắt với ý nghĩ
về tình yêu mà nó đã đánh mất. Nó đang quay đầu đi để che giấu những cảm xúc
của mình; nhưng đứa bé tò mò vẫn tiếp tục hỏi han nó:
- Các ông bà có chết không?... Chết nghĩa là
gì?
- Vào một tối nào đó họ
đi xa và không trở về nữa.
- Ông bà của đằng ấy đã
ra đi rồi hở?
- Phải – Tyltyl nói – Bà
rất tốt với tớ.
Thế là, với mấy từ này,
đứa bé tội nghiệp lại bắt đầu khóc.
Đứa bé mặc đồ xanh chưa
bao giờ nhìn thấy một người khóc. Nó sống trong một thế giới nơi nỗi đau khổ
không tồn tại. Nó rất đỗi ngạc nhiên; và nó kêu lên:
- Mắt đằng ấy làm sao
thế?... Chúng đang tạo ra ngọc trai à?
Với nó, những giọt nước
mắt đó là những thứ thật kỳ diệu.
- Không, đó không phải là
ngọc trai – Tyltyl ngượng ngùng đáp.
- Vậy thì đó là gì?
Nhưng anh bạn tội nghiệp
của chúng ta không chấp nhận việc bị người khác xem mình là đồ yếu đuối. Nó
lúng túng chùi mắt và nhìn vào màu xanh chói chang của cung điện. Đứa bé rắc
rối vẫn khăng khăng:
- Cái thứ đang rơi xuống
đó là gì thế?
- Chả có gì, chỉ là chút
xíu nước – Tyltyl nói, mất kiên nhẫn, hy vọng cắt ngang lời giải thích.
Nhưng không ăn thua. Đứa
bé rất ngoan cố, nó đưa ngón tay chạm vào má của Tyltyl và hỏi với giọng tò mò:
- Nó chảy ra từ mắt phải
không?...
- Phải, đôi khi, khi
người ta khóc.
- Khóc nghĩa là gì? – Đứa
bé hỏi.
- Tớ không khóc – Tyltyl
kiêu hãnh nói – Đó là do lỗi của màu xanh đó!... Nhưng nếu tớ khóc, thì cũng
giống vậy đó…
- Đằng ấy có thường khóc
trên trái đất không?...
- Những đứa bé trai thì
không, nhưng những bé gái thì có… Ở đây đằng ấy không khóc à?
- Không, tớ không biết
làm thế nào…
- Ờ, đằng ấy sẽ học…
Vào lúc đó, một cơn gió
lớn khiến nó quay đầu lại, và nó nhìn thấy, ở cách nó vài bước, một cỗ máy lớn
mà thoạt tiên nó không chú ý tới, vì nó đang tập trung vào đứa bé. Đó là một
vật to lớn và kỳ diệu, nhưng tôi không thể nói cho bạn biết tên của nó, vì
những phát minh tại Vương quốc của Tương Lai sẽ không được Con Người đặt tên
cho đến khi nó tới trái đất. Tôi chỉ có thể nói rằng khi Tyltyl nhìn nó, nghĩ
rằng đôi cánh màu xanh trời to lớn đang quay vù vù rất nhanh trước mắt mình
trông giống như những chiếc cối xay gió ở vùng quê trên trái đất, và rằng, nếu
nó tìm được Con chim xanh, hẳn là đôi cánh của nó không thể thanh tú, xinh xắn
hay chói lọi hơn thế được. Lòng đầy ngưỡng mộ, nó hỏi người bạn mới những thứ đó
là gì.
- Những cái đó hả? – Đứa
bé nói – Đó là phát minh mà tớ sẽ làm trên trái đất.
Và khi nhìn thấy Tyltyl
mở to mắt nhìn chòng chọc, nó nói thêm:
- Khi tớ tới trái đất, tớ
sẽ phát minh một thứ mang lại hạnh phúc… Đằng ấy có muốn nhìn nó không?... Nó ở
đằng kia, giữa hai cây cột…
Tyltyl quay lại nhìn;
nhưng ngay lúc đó tất cả bọn trẻ con chạy ào tới nó, hét lên:
- Không, không, tới nhìn
của tớ đi!...
- Không, của tớ đẹp
hơn!...
- Của tớ mới là một phát
minh kỳ diệu!...
- Của tớ làm bằng
đường!...
- Của cậu ấy không
tốt!...
- Tớ đang mang tới một
ánh sáng mà không ai biết…
Và vừa nói, đứa bé cuối
cùng vừa tự thắp sáng nó hoàn toàn với một ngọn lửa lạ lùng.
Giữa những tiếng reo hò
vui vẻ, đứa bé đang sống bị lôi tới những phân xưởng xanh, nơi mỗi nhà phát
minh tí hon đang chế tạo cỗ máy của mình. Đó là cả một khối lớn màu xanh những
chiếc đĩa, những cái ròng rọc và dây đai, bánh đà, bánh khởi động và bánh răng,
đủ mọi loại bánh xe để đẩy mọi loại máy móc lướt trên mặt đất hay bắn vọt lên
trần nhà. Những đứa bé mặc đồ xanh khác đang mở những tấm bản đồ và kế hoạch,
hoặc mở những cuốn sách to đùng ra, hoặc tháo vải che trên những pho tượng màu
xanh xuống, hoặc mang ra những bông hoa khổng lồ và những thứ trái cây bự kếch
xù trông như làm bằng ngọc bích và ngọc lam.
Hai người bạn nhỏ của chúng ta đứng, mồm há hốc, tay
vỗ vào nhau: chúng nghĩ chúng đang ở trong thiên đường. Mytyl khom xuống nhìn
một bông hoa to lớn và cười vào cái đài hoa đang trùm lên đầu nó như một cái mũ
trùm đầu bằng lụa xanh. Một đứa bé xinh xắn, với mái tóc đen và đôi mắt suy tư,
đứng vịn cái cuống hoa và tự hào nói:
- Tất cả những cây hoa
đều sẽ mọc như thế, khi tớ tới trái đất!
- Chừng nào vậy? – Tyltyl
hỏi.
- Mười lăm năm, bốn tháng
và chín ngày nữa.
Kế tiếp, hai đứa bé mặc đồ
xanh tới, người cong lại dưới sức nặng của một cái sào trên móc một chùm nho,
với mỗi quả lớn hơn một quả lê.
- Một chùm lê! – Tyltyl
kêu lên.
- Không, chúng là quả nho
– Đứa bé nói – Tất cả chúng sẽ như thế khi tớ ba mươi tuổi: tớ đã tìm được
cách…
Tyltyl rất muốn nếm thử chúng, nhưng một đứa bé khác
đi tới, gần như khuất dạng sau một cái giỏ mà một trong những người lớn đang
giúp nó mang tới. Mái tóc sáng và gương mặt hồng hào với một nụ cười của nó ló
ra sau những chiếc lá trên cái giỏ đan bằng sợi liễu gai.
- Nhìn này – Nó nói – Hãy
nhìn những quả táo của tớ…
- Nhưng chúng là dưa mà!
– Tyltyl nói.
- Không, không! – Đứa bé nói – Chúng là táo của tớ!
Tất cả chúng sẽ như thế này khi tớ sống! Tớ đã khám phá được tiến trình!...
Có lẽ tôi sẽ không bao giờ
xong việc nếu cứ cố miêu tả cho các bạn đọc nhỏ tuổi của tôi tất cả những thứ
tuyệt diệu và không tài nào tin nổi đang xuất hiện trước mắt nhân vật chính của
chúng ta. Nhưng đột nhiên một tràng cười rộ vang lên khắp sảnh đường. Một đứa
bé vừa nói về vị Vua của Chín Hành Tinh; và Tyltyl, rất bối rối và lúng túng,
nhìn quanh tứ phía. Tất cả những gương mặt, rạng rỡ với những nụ cười, đều quay
về một điểm mà Tyltyl không thể nhìn thấy; mọi ngón tay đều chỉ về một hướng;
nhưng người bạn của chúng ta nhìn một cách vô ích. Chúng vừa nói về một vị
vua! Nó tìm kiếm một chiếc ngai vàng,
trên có một người cao lớn, đầy phẩm giá đang ngồi, tay cầm một cây vương trượng
bằng vàng.
Những đứa bé
mặc đồ xanh khác đang mở những tấm bản đồ
và kế
hoạch, hoặc mang ra những bông hoa khổng lồ.
- Ở đằng kia… ở đằng kia…
thấp xuống… phía sau đằng ấy! – Hàng ngàn giọng nói cùng cất lên một lúc.
- Nhưng nhà vua đâu? – Tyltyl
và Mytyl lặp lại, vô cùng thích thú.
Thế rồi, đột nhiên, một
giọng nói to hơn và nghiêm trang hơn nổi lên trên tiếng thì thầm trong trẻo của
những đứa bé khác:
- Ta ở đây! – Nó nói một
cách tự hào.
Đồng thời, Tyltyl phát
hiện ra một em bé mũm mĩm mà nó không để ý tới, vì nó nhỏ bé nhất và lúc đó đã
tách ra xa, ngồi ở chân một cây cột với thái độ thờ ơ, có vẻ như chăm chú suy
tư. Vị vua nhỏ bé là người duy nhất không thèm chú ý tới “hai đứa bé đang
sống”. Đôi mắt xinh đẹp, long lanh của nó, cũng xanh như cung điện, đang theo
đuổi những giấc mơ vô tận; bàn tay phải của nó đỡ lấy mái đầu, đã nặng trĩu vì
suy tư; cái áo ngắn của nó để lộ hai đầu gối mũm mĩm; và một cái vương miện
vàng nằm trên mái tóc vàng óng của nó. Khi kêu lên: “Ta ở đây!” em bé này đứng
lên từ cái bậc thềm nó đang ngồi và cố trèo lên một bước; nhưng nó vẫn còn lúng
túng đến nỗi nó mất thăng bằng và té úp mặt xuống; và lần này nó bò trên cả bốn
chân tay, rồi dạng hai chân ra, nó đứng lên và nhìn Tyltyl từ đầu tới chân.
- Đằng ấy không to lớn
cho lắm! – Tyltyl nói, cố hết sức để không bật cười.
- Ta sẽ làm những điều vĩ
đại khi ta lớn! – Nhà vua bẻ lại với một giọng không chấp nhận bất cứ lời đáp
trả nào.
- Vậy đằng ấy sẽ làm gì?
– Tyltyl hỏi.
- Ta sẽ thành lập Liên Minh
Các Hành Tinh Trong Thái Dương Hệ – Nhà
vua nói, với giọng rất khoa trương.
Người bạn của chúng ta bị
gây ấn tượng đến độ nó không tìm ra lời nào để nói; và nhà vua nói tiếp:
- Tất cả mọi hành tinh sẽ
thuộc về nó, ngoại trừ sao Thiên Vương, sao Thổ và sao Hải Vương, mấy sao này ở
xa quá.
Nói xong, nó chập chững
bước xuống bậc thềm trở lại và quay về thái độ ban đầu, cho thấy nó đã nói hết
những điều muốn nói.
Tyltyl để cho nó mặc tình
trầm tư mặc tưởng; nó nôn nóng biết càng nhiều đứa bé càng tốt. Nó được giới thiệu
với kẻ phát hiện ra một mặt trời mới, nhà phát minh của một niềm vui mới, vị
anh hùng sẽ quét sạch mọi bất công khỏi trái đất và một kẻ hợm mình sẽ thống
trị trái đất…
Có nhiều đứa trẻ như thế
đến nỗi sẽ mất rất nhiều ngày mới kể hết tên của chúng. Khi người bạn của chúng
ta đã khá mệt và bắt đầu thấy chán thì đột nhiên sự chú ý của nó lại nổi lên
khi nó nghe thấy giọng của một đứa bé gọi:
- Tyltyl! . . Tyltyl!... Anh khỏe không? Tyltyl, anh
khỏe không?...."
Một đứa bé mặc đồ xanh chạy tới từ phía sau đại sảnh,
băng qua đám đông. Nó trắng trẻo, có đôi mắt sáng và trông rất giống Mytyl.
- Sao đằng ấy biết tên
của tớ? – Tyltyl hỏi.
- Không có gì đáng ngạc
nhiên – Đứa bé nói – Khi xét tới việc em sẽ là em trai của anh!
Lần này, hai đứa bé đang
sống hoàn toàn kinh ngạc. Thật là một cuộc hội ngộ lạ lùng! Chắc chắn chúng
phải kể lại cho Mẹ nghe ngay khi chúng quay về! Mọi người ở nhà sẽ rất ngạc
nhiên!
Một số trẻ con mặc đồ
xanh khác mở mấy cuốn sách to đùng ra.
Trong lúc chúng đang ngẫm
nghĩ, đứa bé tiếp tục giải thích:
- Em sẽ tới với anh chị
vào năm sau, vào ngày Palm Sunday.[1]
Và nó đặt ra cho anh nó
hàng ngàn câu hỏi: ở nhà có thoải mái không? Thức ăn có ngon không? Bố có
nghiêm khắc không? Và Mẹ nữa?
- Ồ, Mẹ rất tốt! – Hai
đứa bé đáp.
Và tới lượt chúng hỏi lại
nó: Nó sẽ làm gì trên trái đất? Nó sẽ mang theo thứ gì?
- Em sẽ mang tới ba chứng
bệnh – Đứa bé nói – Bệnh tinh hồng nhiệt, ho gà và sởi…
- Ổ, tất cả chỉ có thế
thôi sao? – Tyltyl kêu lên. Nó lắc đầu với nỗi thất vọng hiển nhiên, trong khi
đứa bé kia nói tiếp:
- Sau đó, em sẽ rời khỏi
mọi người!
- Thế thì chẳng đáng bỏ
công tới đó! – Tyltyl nói, rất bực mình.
- Chúng ta không thể chọn
lựa được – Đứa em nói, có vẻ hờn dỗi.
Có lẽ chúng sẽ cãi nhau
mà không đợi cho tới khi trở về trái đất nếu không bị tách rời một cách đột
ngột bởi một bầy trẻ mặc đồ xanh đang vội vàng tới gặp ai đó. Trong lúc đó, có
một tiếng ồn lớn, như thể hàng ngàn cánh cửa vô hình đang được mở ra ở đầu kia
đại sảnh.
- Có chuyện gì thế? –
Tyltyl hỏi.
- Đó là Thời Gian – Một
đứa bé đáp – Ông ấy đang mở những cánh cửa.
Và sự phấn khích gia tăng
ở mọi phía. Đám trẻ con rời khỏi những cỗ máy và công việc của chúng; những đứa
đang ngủ thức dậy; và mọi con mắt đều nôn nao quay sang cánh cửa bằng ngọc mắt
mèo ở phía sau, trong lúc mọi cái mồm cùng lặp lại một cái tên. Từ “Thời Gian!
Thời Gian” vang lên khắp mọi nơi; và tiếng động bí ẩn vẫn tiếp diễn. Tyltyl
muốn biết điều đó có nghĩa là gì chết được. Cuối cùng, nó tóm lấy vạt áo của
một đứa bé để hỏi.
- Buông tớ ra – Đứa bé
nói, tỏ ra khó chịu – Tớ đang vội: hôm nay có thể tới lượt tớ… Bình minh đang
mọc. Đây là giờ khắc mà bọn trẻ con sẽ chào đời vào hôm nay đi xuống trái đất… Đằng
ấy sẽ thấy… Thời gian đang kéo những cái then cửa…
- Thời Gian là ai? – Tyltyl
hỏi.
- Một ông cụ tới và gọi
tên những người sẽ lên đường – Một đứa bé khác nói – Ông ấy không tệ lắm, nhưng
ông ấy không chịu lắng nghe gì cả. Chúng cứ việc van xin, nếu chưa tới lượt
chúng, ông ấy sẽ đẩy những đứa cố đi lùi lại… Buông tớ ra nào! Có lẽ giờ đã tới
lượt của tớ!
Lúc này Ánh Sáng đang vội
vã đi tới những người bạn nhỏ của chúng ta với vẻ đầy cảnh giác:
- Chị đang tìm các em –
Nàng nói – Đi nhanh: không bao giờ được để cho Thời Gian phát hiện ra các em.
Trong lúc nói, nàng tung
tấm áo choàng trùm lên hai đứa bé và kéo chúng tới một góc sảnh, nơi họ có thể
nhìn thấy mọi điều mà không bị phát hiện.
Tyltyl rất vui khi được bảo vệ như thế. Lúc này nó
biết người sắp xuất hiện có một quyền năng lớn lao đến nỗi không một sức mạnh
con người nào có thể cưỡng lại ông ta. Ông ta vừa là một vị thần vừa là một yêu
tinh; ông ta ban tặng cuộc sống và ông ta ăn nó ngấu nghiến; ông ta băng qua
thế giới nhanh đến nỗi bạn không kịp nhìn thấy ông ta; ông ta ăn mãi không
ngừng; ông ta tước đi bất cứ thứ gì ông ta chạm đến. Trong gia đình của Tyltyl,
ông ta đã mang đi Ông nội và Bà nội, những đứa em trai, em gái và con két già!
Ông ta không bận tâm tới điều ông ta đã mang đi: những niềm vui và những nỗi
buồn, những mùa đông và những mùa hè, tất cả đều là những con cá mắc vào tấm
lưới của ông ta!...
Vốn đã biết điều này, hai người bạn của chúng ta rất
ngạc nhiên khi thấy mọi người trong Vương quốc của Tương Lai chạy thật nhanh để
gặp ông ta:
- Mình cho là ông ta không ăn bất cứ thứ gì ở đây –
Nó nghĩ. Ông ta kia rồi! Những cánh cửa lớn chậm chạp quay trên bản lề. Có
tiếng nhạc văng vẳng: đó là những âm thanh trên trái đất. Một làn ánh sáng đỏ
và xanh lá thâm nhập vào đại sảnh; và Thời Gian xuất hiện ở ngưỡng cửa. Ông ta
là một cụ già rất cao và mảnh khảnh, già đến nỗi gương mặt nhăn nheo của ông ta
toàn một màu xám ngoét như bụi. Bộ râu trắng của ông ta kéo dài tới gối. Ông ta
cầm trên tay một cái hái lớn, và trên tay kia một cái đồng hồ cát. Sau lưng ông
ta, cách một quãng xa, trên một biển cả có màu Bình minh, là một chiếc thuyền
galê tuyệt diệu bằng vàng với những cánh buồm trắng.
- Những người tới giờ đã
sẵn sàng chưa? – Thời Gian hỏi. Khi nghe thấy thế, giọng của hàng ngàn đứa bé,
nghiêm trang và sâu thẳm như tiếng cồng đồng, như tiếng chuông bạc, đáp lại:
- Chúng tôi có mặt!...
Chúng tôi có mặt!... Chúng tôi có mặt!...
Và trong thoáng chốc, lũ
trẻ mặc đồ xanh đã tụ họp đông đúc quanh ông cụ cao lớn. Ông ta đẩy chúng lùi
lại và nói với giọng cộc lốc:
- Mỗi lần một đứa!... Một
lần nữa, có quá nhiều người bọn bây hơn mức cần thiết!... Bọn bây không thể lừa
ta!
Ông ta vung cái hái lên và đưa tay kia kéo cái áo
choàng ra, chắn đường của những đứa trẻ hấp tấp đang cố luồn qua khỏi ông ta.
Không đứa nào thoát khỏi đôi mắt cảnh giác của ông cụ kinh khủng này.
- Chưa phải lượt của mày!
– Ông ta nói với một đứa – Mày sẽ chào đời vào ngày mai!... Cả mày cũng vậy,
mày còn phải chờ mười năm nữa… Một người linh mục thứ mười ba?... Chỉ cần mười
hai người; không cần thêm… Thêm các bác sĩ hả? Đã có quá nhiều rồi; trên trái
đất họ đang cằn nhằn chuyện đó… Còn những kỹ sư đâu rồi ? Họ cần một người
trung thực, chỉ một, như một hiện tượng!...
Tiếp đó, một đứa bé tội
nghiệp, cho tới lúc đó vẫn bị đẩy ra sau, vừa ngượng ngùng tiến tới, vừa nút
ngón tay cái. Trông nó xanh xao, buồn bã và bước đi với những bước chân lảo
đảo; nó khốn khổ đến nỗi ngay cả Thời Gian cũng động lòng thương xót trong giây
lát:
- Là mày hả! – Ông ta cảm
thán – Có vẻ như mày là một kẻ rất ư khốn khổ.
Và vừa ngước mắt lên bầu
trời, với vẻ chán nản, ông ta vừa nói thêm:
- Mày sẽ không sống lâu!
Và chuyển động tiếp diễn.
Mỗi đứa bé, khi bị từ chối, quay lại công việc của mình với vẻ mặt thất vọng.
Khi một đứa trong bọn được chấp nhận, những đứa khác nhìn nó với vẻ ghen tị.
Thỉnh thoảng, có một sự cố xảy ra, khi vị anh hùng sẽ đấu tranh chống lại sự
bất công từ chối không chịu đi. Nó bám vào các bạn mình, đám này nói với Thời Gian:
- Nó không muốn đi, thưa
ngài!
- Không, tôi không muốn
đi – Thằng bé kêu to hết sức – Tôi thà là không chào đời.
- Cũng đúng thôi! – Tyltyl nghĩ. Nó có đầy đủ lương
tri và biết mọi chuyện trên trái đất sẽ ra sao.
Vì mọi người luôn bị đánh
đập mà không đáng phải chịu như thế, và khi họ làm sai điều gì, bạn có thể chắc
rằng sự trừng phạt sẽ rơi lên đầu những người bạn vô tội của họ.
- Mình không muốn ở vào
vị trí của nó – Người bạn của chúng ta tự nhủ – Thà là mình đi săn lùng Con
chim xanh vào bất kỳ ngày nào còn hơn!
Trong lúc đó, kẻ kiếm tìm
công lý lên đường, khóc nức nở, bị ngài Thời Gian làm cho sợ hết hồn.
Sự phấn khích lúc này lên
tới cực điểm. Bọn trẻ con chạy quanh khắp sảnh: những đứa sắp đi gói ghém các
phát minh của chúng; những đứa phải ở lại đưa ra cả ngàn yêu cầu:
- Cậu sẽ viết thư cho tớ chứ?
- Họ bảo không được!
- Ồ, cứ thử xem, cố lên!
- Nhớ thông báo ý tưởng
của tớ nhé!
- Tạm biệt, Jean… Tạm biệt, Pierre!
- Cậu có quên thứ gì
không?
- Đừng đánh mất những ý
tưởng của cậu!
- Cố nói cho chúng tôi
biết nó có tốt không nhé!
- Đủ rồi! Đủ rồi! – Thời
Gian gầm lên, lắc lắc những chiếc chìa khóa to đùng và cái hái kinh khủng của
ông ta – Đủ rồi! Kéo neo lên…
Trong thoáng chốc, lũ trẻ mặc đồ xanh đã tụ
họp
đông đúc quanh ông cụ cao lớn.
Sau đó, bọn trẻ con trèo
vào chiếc thuyền có những tấm buồm lụa trắng. Chúng vẫy tay chào những người
bạn còn ở lại; nhưng khi nhìn thấy trái đất ở đằng xa, chúng kêu to mừng rỡ:
- Trái đất! Trái đất!...
Tớ có thể nhìn thấy nó!...
- Nó thật là rực rỡ!...
- Nó thật to lớn!..
Và cùng lúc đó, như thể
vọng lên từ đáy vực, một bài ca cất lên, một bài ca xa xăm của niềm vui và kỳ
vọng.
Ánh Sáng, đang lắng nghe
với một nụ cười, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt của Tyltyl và cúi xuống nó:
- Đó là bài ca của những
bà mẹ đang đi ra để gặp chúng – Nàng nói.
Ngay lúc đó, Thời Gian,
đã đóng mấy cánh cửa lại, nhìn thấy những người bạn của chúng ta, vọt tới bên
họ một cách giận dữ, dứ dứ chiếc hái vào họ.
- Mau lên! – Ánh Sáng nói – Mau lên! Cầm lấy Con chim
xanh, Tyltyl, và ra trước mặt chị cùng Mytyl.
Nàng đặt vào tay thằng bé một con chim vẫn giấu bên
dưới tấm áo choàng, và tỏa ra ánh sáng
khắp người, hai bàn tay trải rộng tấm khăn choàng chói lọi, nàng chạy đi, bảo
vệ hai đứa bé khỏi sự tấn công của Thời Gian.
Theo cách này, họ băng
qua nhiều căn phòng bích ngọc và lam ngọc. Nó đẹp tuyệt vời, nhưng họ đang ở
trong Vương quốc Tương Lai, nơi Thời Gian là vị chủ nhân ông, và họ phải chạy
trốn khỏi cơn giận của ông ta.
Mytyl sợ chết khiếp, còn
Tyltyl lo lắng quay lại nhìn Ánh Sáng.
- Đừng sợ – Nàng nói – Chị là người duy nhất mà Thời Gian
kính trọng từ thuở khai thiên lập địa. Chỉ cần lưu ý rằng em đang giữ Con chim
xanh. Nó rất rực rỡ! Nó hoàn toàn xanh!
Ý nghĩ này khiến thằng bé
thích thú. Nó cảm thấy con vật quý báu đang run rẩy trong đôi tay của nó; nó
không dám đè mạnh lên đôi cánh mềm ấm áp của con chim; và tim nó đập dồn dập
cạnh quả tim của con chim. Lần này, nó đã nắm giữ Con chim xanh! Không gì có
thể chạm vào nó, vì chính Ánh Sáng đã trao nó cho Tyltyl. Thật là một thắng lợi
lớn khi nó quay trở về nhà!...
Nó bối rối với niềm hạnh
phúc của mình đến nỗi hầu như không biết nó đang đi đâu; niềm hân hoan của nó reo
lên một tràng chiến thắng trong đầu đến độ nó thấy choáng váng; nó muốn điên
lên vì tự hào, và niềm may mắn này khiến nó đánh mất sự điềm tĩnh và đầu óc
tỉnh táo! Họ vừa băng qua ngưỡng cửa của cung điện thì một cơn gió mạnh quét
ngang qua lối vào đại sảnh, nhấc tấm khăn choàng của Ánh Sáng lên và để lộ hai
đứa bé ra trước mắt của Thời Gian, lúc này vẫn đang đuổi theo họ. Với một tiếng
gầm giận dữ, ông ta vung cái hái vào Tyltyl. Nó kêu thét lên. Ánh Sáng né khỏi cú
tấn công; và cánh cửa cung điện đóng lại sau lưng họ với một tiếng ầm vang. Họ
đã thoát!... Nhưng chao ôi, Tyltyl, do quá hoảng hốt, đã buông tay ra, và giờ
đây, với hai hàng nước mắt, nó nhìn thấy Con chim của Tương Lai đang sải cánh
bay trên đầu họ, hòa vào bầu trời màu ngọc bích với đôi cánh xanh biếc như mơ,
nhẹ nhàng và trong suốt đến nỗi chẳng bao lâu sau thằng bé không còn nhìn thấy
gì nữa cả…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét