Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

những dấu hỏi

từ trái tim trong veo những vần thơ lả tả rơi như lá mùa thu
lá đến kỳ phải rụng
và thơ cũng thế.

những lá rụng có thể trở thành dưỡng chất cho mùa sau
còn thơ thì sao?

từ đôi mắt trong veo những giọt lệ rưng rưng, đầy tràn và chạy dài xuống mặt
nước mắt bắt nguồn từ buồn đau
người già không còn nước mắt nữa, em yêu thương
nỗi đau có còn đường nào để chảy tới đại dương?

nỗi buồn của nhà thơ không còn làm được bài thơ nào
nỗi buồn của thằng bé đánh giày một ngày thất thu
nỗi buồn của em bé bán vé số một ngày ế ẩm
nỗi buồn của cô điếm già tê chân đứng mãi ở một góc phố tối
nỗi buồn nào lớn hơn?

những thằng chính khách đang bán đứng đất nước
có bao giờ trong đầu chúng nảy ra những câu hỏi
có bao giờ trong đầu chúng tồn tại nỗi buồn
như nỗi buồn của nhà thơ, của em bé bán vé số, của thằng bé đánh giày, của người điếm già nấp mình dưới bóng tối ô nhục?



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét