Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

Con chim xanh hạnh phúc - Chương 6


Georgette Leblanc
(Madame Maurice Maeterlinck)
Nguyễn Thành Nhân dịch

Theo bản tiếng Anh The Blue Bird For Children
của Alexander Teixeira De Mattos

Tranh minh họa của Herbert Paus 
 
 
CHƯƠNG VI
TRONG NGÔI ĐỀN ÁNH SÁNG


          Tyltyl đã tận hưởng niềm vui thú trong Vương quốc của Tương Lai. Nó đã nhìn thấy những thứ tuyệt vời và hàng ngàn vạn người bạn trẻ con, thế rồi, không phải chịu chút đau đớn hay rắc rối nào, đã ôm giữ Con chim xanh trong tay trên con đường kỳ diệu nhất. Nó chưa bao giờ hình dung ra vật gì xinh đẹp hơn, xanh hơn hay rực rỡ hơn thế; nó  cảm thấy Con chim xanh đang run rẩy tựa vào tim nó và đưa tay ôm lấy ngực như thể con chim vẫn còn ở đó. Chao ôi, nó đã biến mất như một giấc mơ!
          Tytyl buồn bã nghĩ tới nỗi thất vọng mới nhất này trong lúc bước đi tay trong tay với Ánh Sáng. Họ đã trở lại ngôi đền và đang đi vào những mái vòm nơi Các Con Vật và Các Sự Vật đang ở. Họ bắt gặp một cảnh tượng thật khó coi! Những kẻ xấu tính đã ăn uống nhiều đến độ say khướt và nằm lăn ra khắp sàn nhà! Bản thân Tylô đã đánh mất mọi phẩm cách của gã. Gã lăn xuống dưới bàn và đang ngáy vang như một con cá heo. Bản năng của gã vẫn còn; và âm thanh của cánh cửa khiến gã dỏng tai lên. Gã mở một mắt ra, nhưng mắt gã quá kèm nhèm vì say xỉn và gã không nhận ra cậu chủ nhỏ của mình khi nhìn thấy nó. Gã lảo đảo đứng lên với một nỗ lực lớn lao, quay mòng mòng nhiều lần rồi lại nằm bẹp xuống sàn với một tiếng rên thỏa mãn.
          Bánh mì và những người khác cũng tệ không kém; và ngoại lệ duy nhất là Mèo. Ả đang ngồi một cách duyên dáng trên một một cái ghế dài bằng đá hoa và vàng, và dường như vô cùng tỉnh táo. Ả phóng nhanh xuống đất và bước tới gần Tyltyl với một nụ cười:
          - Tôi đang muốn gặp cậu – Ả nói – Vì tôi rất là khốn khổ giữa tất cả những kẻ thô tục này. Đầu tiên họ uống hết cả rượu vang rồi bắt đầu la hét, hò hát và nhảy múa, cãi nhau và đánh nhau, gây ra tiếng ồn ầm ĩ đến nỗi tôi rất mừng khi rốt cuộc họ lăn quay ra ngủ.
          Hai đứa bé nồng nhiệt khen ngợi ả về cách cư xử tốt. Thực tình, điều này chả có gì hay ho cả, bởi vì ả không thể chịu nổi bất cứ thứ gì mạnh hơn sữa; nhưng chúng ta thường hiếm khi được tưởng thưởng dù có quyền và xứng đáng, và đôi khi lại được tưởng thưởng dù không xứng đáng chút nào.
          Sau khi thắm thiết hôn hai đứa bé, Mèo cầu xin Ánh Sáng một điều:
          - Tôi đã trải qua một thời gian thật tệ hại – Ả than thở – Xin cho tôi ra ngoài một lúc; sẽ tốt cho tôi khi được ở yên một mình.
          Ánh Sáng chấp thuận không chút nghi ngờ; và ngay lập tức Mèo quấn chiếc áo choàng quanh mình, đội mũ lên đầu, kéo đôi ủng mềm lên trên gối, mở cửa ra và phóng vụt vào rừng. Sau này, chúng ta sẽ biết đâu là nơi mà Tylette xảo trá đang hớn hở tìm tới và âm mưu kinh khủng mà ả đang âm thầm xếp đặt là gì.
Như mọi ngày, hai đứa trẻ ăn tối cùng với Ánh Sáng trong một căn phòng lớn khảm đầy kim cương. Những người hầu lăng xăng quanh họ, mỉm cười và mang lên những món ăn, bánh trái ngon lành.
          Sau bữa tối, hai người bạn nhỏ của chúng ta bắt đầu ngáp dài ngáp vắn. Chúng thấy buồn ngủ rất sớm sau những chuyến phiêu lưu; và Ánh Sáng luôn tử tế và quan tâm tới việc tạo điều kiện cho chúng sinh hoạt theo thói quen trên trái đất. Để không làm cho trái tim chúng tổn thương do phải thay đổi các thói quen, nàng bố trí giường ngủ của chúng ở một góc cung điện, nơi có bóng tối trông giống như ban đêm đối với chúng.

           Ngay lập tức, Mèo quấn chiếc áo choàng quanh mình, đội mũ lên đầu, 
                kéo đôi ủng mềm lên trên gối, mở cửa ra và phóng vụt vào rừng
         
       Chúng đi qua nhiều phòng để tới phòng ngủ của mình. Trước tiên, chúng phải đi qua mọi thứ ánh sáng mà Con Người đã biết cho tới những thứ ánh sáng mà Con Người chưa từng biết.
          Có những gian phòng lộng lẫy bằng đá hoa, soi sáng bởi những tia sáng trắng và mạnh đến nỗi hai đứa trẻ thấy chói cả mắt.
          - Đó là Ánh sáng của Người giàu – Ánh sáng bảo Tyltyl – Em thấy nó nguy hiểm thế nào rồi đấy. Mọi người có nguy cơ bị mù khi sống quá nhiều trong thứ ánh sáng này, nó không chừa chỗ nào cho bóng râm dịu mát và dễ chịu.
          Rồi nàng hối chúng vội lên để mắt chúng có thể nghỉ ngơi trong Ánh sáng của Người nghèo dịu nhẹ. Ở đây, đột nhiên hai đứa bé cảm thấy như thể chúng đang ở trong ngôi nhà nhỏ của cha mẹ chúng, nơi mọi thứ rất khiêm nhường và bình an. Làn ánh sáng nhợt nhạt rất trong trẻo, nhưng luôn nhấp nháy và sẵn sàng tắt lịm đi với một hơi thở nhẹ nhất.
          Kế đến, chúng tới Ánh sáng đẹp đẽ của Các nhà thơ, mà chúng vô cùng thích thú, vì nó có đủ màu sắc của cầu vồng; và khi bạn đi ngang qua nó, bạn trông thấy những hình ảnh xinh đẹp, những bông hoa đáng yêu và những thứ đồ chơi tuyệt vời mà bạn không thể nắm giữ được. Cười vang sung sướng, hai đứa bé chạy theo những con chim và bướm, nhưng mọi thứ nhòa đi ngay khi bị chạm vào.
          - Chà, em chưa bao giờ! – Tyltyl nói, khi nó thở hổn hển quay lại với Ánh Sáng – Ánh sáng này hơn hẳn mọi thứ!.. Em không thể hiểu nổi!
          - Em sẽ hiểu sau – Nàng đáp – Và nếu em hiểu đúng về nó, em sẽ nằm trong số rất ít người nhận biết Con chim xanh khi nhìn thấy nó.
          Sau khi rời khỏi khu vực của các nhà thơ, hai người bạn của chúng ta tới chỗ Ánh sáng của Những người hiểu biết, nằm trên ranh giới giữa các thứ ánh sáng đã biết và chưa biết.
          - Chúng ta đi tiếp đi – Tyltyl nói – Chỗ này chán quá.
          Nói thật tình, nó hơi sợ chút xíu, vì họ đang ở trong một dãy dài những mái vòm lạnh lẽo và kinh khủng, luôn có những tia chớp lóe chói chang; và cứ mỗi lần lóe sáng, bạn lại nhìn thấy những thứ chưa có tên xuất hiện.
          Sau những mái vòm đó, họ tới chỗ Các ánh sáng mà Con người chưa biết; và Tyltyl, bất chấp cơn buồn ngủ đang đè nặng lên mí mắt nó, không thể không ngưỡng mộ tòa đại sảnh với những cây cột tím ngát và căn phòng có những tia sáng đỏ. Và màu tím của những cây cột là thứ màu tím thẫm, còn màu đỏ của những tia sáng thì là một màu đỏ nhạt đến nỗi hầu như không thể nhìn thấy thứ nào trong số chúng.
          Cuối cùng, họ tới một căn phòng có Ánh sáng đen thuần nhất và êm dịu, mà con người gọi là Bóng tối vì mắt họ chưa thể nhìn xuyên qua nó. Và tại đây hai đứa bé ngủ thiếp đi ngay lập tức trên hai cái giường mềm mại làm bằng những vầng mây.


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét