Thứ Hai, 11 tháng 2, 2013

Qua những miền xuân cũ





Đêm Mồng Một. Ngồi trước màn hình. Đọc loăng quăng này khác. Rồi thừ người ra. Những miền xuân cũ lần lượt quay về tâm trí. Không liên tục về thời gian. Ký ức của tôi đúng là hoạt động thiếu quy củ và trật tự đến chết người.
Cái Tết đầu tiên là Tết Mậu Thân 1968. Má tôi gánh một cái gánh, hai anh em tôi, thằng anh bốn tuổi, nhỏ em hơn kém một tuổi ở một đầu, mấy thứ quần áo đồ đạc linh tinh gì đó ở đầu kia, chạy từ nhà lên chỗ bây giờ là Ủy Ban Quận Bình Thạnh. Xóm tôi thuở ấy vẫn còn hoang vắng, đất rộng người thưa, với những cụm tầm vông và vài cây cổ thụ. Tiếng súng nổ đì đùng. Mọi người, già trẻ, lớn bé, gái trai nháo nhác… Đó là những gì còn lưu lại trong trí nhớ. 
Cái Tết thứ hai hiện lên trong trí nhớ, không rõ năm nào. Hình như là năm tôi lên tám  chín tuổi. Ba má và hai em tôi về quê ngoại. Tôi bướng bỉnh không chịu đi vì một lý do gì đó mà tôi không còn nhớ. Và rốt cuộc ba má tôi bực mình bảo tôi cứ ở lại trông nhà nếu không muốn đi. Nhà tôi lúc ấy còn một mảnh sân sau khá rộng trên đó ông nội tôi trồng hoa cúc vạn thọ và vài thứ khác. Tôi ra ngồi ngó những con bướm vàng bay chấ chới trên những đóa hoa vàng, và nảy ra một vài câu thơ xuân đầu tiên trong trí óc. Tôi chép lại mấy câu thơ đó và còn giữ được chúng vài năm, lý do để giờ đây còn nhớ tới sự tích ra đời của chúng, nhưng chẳng thể nào nhớ nổi mình đã viết gì. Chao ôi, tôi chỉ có tâm hồn thi sĩ, nhưng lại chẳng có thi tài. Từ bài thơ đầu tay đó tới giờ tôi làm thơ không nhiều, không liên tục nhưng cũng kha khá. Dạo sau này toàn là những bài thơ tình dấu trong cặp sách mà chả dám trao tay cho “người trong mộng”. Một trong số đó có mấy câu này mà tôi nhớ mãi, vì nó nằm ép trong quyển vở, “mãi trăm lần viết lại” nhưng chẳng bao giờ đưa đi! Thơ vầy nè:

Đường trưa mưa nhỏ bay bay
Trời làm ướt cả tóc mây bé rồi
Chán ghê, chả thấy mặt trời
Chứ mà bé thấy, bé cười cho xem
Anh chàng coi vậy mà gan
Trời mưa lất phất lang thang theo hoài
Người ta đã bảo : “Đường dài…”
Ngày mai nhỡ bệnh có người buồn hiu….

Tiếc là chúng chỉ ở mức của những bài thơ con cóc mà thôi. Dù sao, chúng cũng là nền tảng để xây đắp trong tim tôi một tình yêu thiết tha, vô vụ lợi đối với văn chương cho tới tận hôm nay.
Thời gian trôi… trôi… Tôi qua thêm nhiều miền xuân nữa, nhưng không còn gì lưu lại trong trí nhớ. Cho tới cái tết đầu tiên ở một góc rừng xa xôi gần biên giới Thái. Ở đó, tôi đã viết hai bài thơ dưới đây, dở hay gì không biết, nhưng tôi rất yêu mến chúng.


Xuân này nhớ ai

Mùa xuân đến bao giờ tôi chẳng biết
Gió quê hương không đến tận phương này
Tôi chờ mãi trong niềm đau không dứt
Một mai này chinh chiến sẽ tàn phai

Xuân về hay chưa, tôi vẫn ngờ không thật
Giữa rừng già không én báo tin vui
Không có những cành hoa tươi khoe sắc
Làm sao tôi quên thực trạng quanh người

Giữa rừng chỉ có chúng tôi
Những người đi giữ đất trời quê hương
Bạc rồi những tấm áo xanh
Mà chưa thấy lại mùa xuân quê mình
Nghĩ gì những lúc thâu canh
Sương rơi ướt lạnh một vầng trăng xa
Sao đêm thắp lửa mong chờ
Bâng khuâng người lính xa nhà nhớ thương

Nhớ mẹ hiền tóc bạc với thời gian
Chắc mẹ vẫn chiều chiều ra ngõ đứng
Dõi mắt phương xa mong chờ, trông ngóng
Một dáng hình, một tiếng nói thân thương

Ạ à ơi...
Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau
Con đi chinh chiến dài lâu
Mẹ ơi ! Đừng khóc những chiều nhớ con
Mẹ ơi ! Đừng thức thâu canh
Trở trăn vì bước quân hành của con
Con đi xuôi ngược hành quân
Mang theo lòng mẹ, niềm tin trọn đời.

Mẹ ơi, nếu có một ngày
Chợt nghe tin dữ con trai không còn
Mẹ đừng nước mắt trào tuôn
Con yêu mẹ đã làm tròn ước mơ
Mẹ đừng thắp nến, chưng hoa
Chỉ thêm buồn nhớ, xót xa nghẹn ngào...
Giờ con nhớ mẹ biết bao
Giờ thương hơn hẳn lúc nào, mẹ ơi !..

***

Mùa xuân về mọi nơi
Nhưng ở đây mùa xuân không có mặt
Cả bầu trời và mặt đất
Đều khô cằn, ảm đạm, hoang vu...

Ở đây, những người lính nhớ
Thành phố quê nhà những ngày cuối năm
Có chợ tết, chợ hoa xôn xao, lộng lẫy, tưng bừng
Những màu áo, mái tóc dài tha thướt
Những tiếng nói, giọng cười trong vắt
Thân quen vô cùng, mà xa quá là xa...
Những con đường lá đổ ngày xưa
Và những cơn mưa đi về bất chợt
Màu áo học trò ngây thơ, dịu mát
Suối tóc ai dài chảy suốt mùa Ngâu ..

Và đôi khi...giữa đêm lắng sâu
Niềm tiếc nuối thời ấu thơ ray rứt
Con nhện giăng tơ trên cành trước mặt
Tò vò nào cứ vỗ cánh chờ mong ...

Bạn bè ơi ! Một mái trường
Bao nhiêu kỷ niệm âm thầm chết đi
Bao nhiêu người hãy còn ghi
Tình yêu, lý tưởng vun từ ngày xưa
Ai còn cháy bỏng ước mơ
Và ai đã chịu đẩy đưa dòng đời..

Bâng khuâng người lính đêm dài
Từng khuôn mặt cũ quay về … mông lung…

01-1985

Lá thư con gửi mẹ


Giữa rừng con viết thư thăm mẹ
Nét chữ rưng rưng những nỗi niềm
Con ươm thương nhớ vào trang giấy
Gửi về cho mẹ rất xa xăm

Mẹ yêu chắc nhớ con nhiều lắm
Và vẫn đêm đêm khóc một mình
Tóc mẹ bạc dần theo năm tháng
Trán hằn thêm những vết lo toan?

Mẹ đừng khóc nhé, mẹ yêu ơi!
Đừng để lòng đau, nhức nhối hoài
Ba mùa xuân nữa về qua ngõ
Con sẽ về bên mẹ suốt đời

Con sẽ về đem bao nhớ mong
Chở ra nguồn lớn cuối dòng sông
Quỳ bên gối mẹ con quên hết
Gian truân trong những chuyến quân hành

Con sẽ về xây tổ ấm xưa
Sẽ dệt tơ thương đã nhạt nhòa
Khói ấm chiều lên sau cửa bếp
Mẹ sẽ cùng con ôn chuyện qua

Con sẽ mang về cho lũ em
Thơ ngây thêm một suối yêu thương
Một niềm tin với nhiều an ủi
Đã lâu không có ở người anh

Rồi con sẽ cuốc mảnh sân con
Ươm vào cho mẹ luống rau hành
Con sẽ đào thêm ao thả cá
Mẹ ngồi mẹ ngắm lúc chiều lên

Con sẽ đi tìm lại dấu xưa
Tìm lại người thương đã đợi chờ
Con tìm cho mẹ nàng dâu thảo
Và đàn cháu bé đẹp như mơ

Mẹ sẽ không còn vất vả lo
Một nắng hai sương với tuổi già
Mẹ sẽ ngồi hiên chiều vá áo
Và kể êm đềm những chuyện xưa

Rừng lạ đêm về con nhớ thương
Bóng mẹ bao la rất dịu hiền
Và đàn em dại xa vời vợi
Nước mắt rưng rưng ngậm nỗi buồn

Thôi mẹ xa thương,đừng khóc nữa
Để lòng con trẻ khỏi nao nao
Con đi, tim chói bừng tia lửa
Hẹn một ngày mai rất ngọt ngào

Ampil, 02-1985


Và sau đó, ngày tháng lại trôi. Nhiều mùa xuân nữa trôi qua, nhiều cái tết nữa trôi qua. Điểm lại, chỉ có một số mùa xuân đọng lại trên trang viết (lại là những bài thơ tình con cóc! Khổ thế đó!). Cũng xin được viết ra đây để các anh chị, các bạn đọc chơi cho vui:



Qua phố chiều xuân

 
Phố xuân xanh ngắt
Chim sâu hiền lành
Lao xao lộc biếc
Nhà ai khói lên

Đi qua mùa xuân
Tim tràn mộng ước
Đi qua ngày lành
Bình an thơm ngát

Mùa xuân mùa xuân
Em cài nơ đỏ
Môi mềm lá non
Một loài hoa cỏ

Từ em về qua
Từ em sông nhỏ
Tình anh biển tràn
Sóng ru lời nhớ

Chiều nay vắng em
Phố vừa lên đèn
Hàng cây mong gió
Anh về… mong em…

02/2003

Ngày Valentine trắng

 
Rạng sáng
Con phố mờ mờ ánh đèn vàng
Ngày chưa kịp lên
Quán café nhỏ lề đường nghi ngút khói

Ngày chưa lên
và tình chưa tới
Em bây giờ nơi đâu?
Em xa xôi trong giấc mơ nào
Tôi đi mãi mà tìm em không gặp
Những con đường tôi đi
Những con đường trải bằng nước mắt
Thinh lặng mênh mông
Không gặp nụ cười.

Để giờ đây trong rạng sáng chơi vơi
Tôi ngồi nhớ tuổi trẻ mình đơn độc
Có tiếng thở nào mong manh sợi tóc
Đang luồn qua... luồn qua... tim tôi

Và nắng lên. Ngày lại đến rồi.
Ngày ngập nắng.
Ngày đẹp như một nàng tiên áo trắng
Những hạt răng lấp lánh đỉnh hàng me
Những hạt răng trong veo rơi khắp các vỉa hè
Môi son mặt trời mềm không thể tả.

Giọt café buồn đọng vào nỗi nhớ
Từng giọt chậm rơi
Từng giọt chậm rơi

Ngày tinh khôi
Nhưng tim quá rã rời
Tim mệt mỏi muốn ngủ vùi miên viễn
Ngày lên mau
Nhưng tình không đến
Tình yêu tôi trôi giạt phía vô cùng.
Sương khói buồn chợt phủ trắng mênh mông
Trắng. Trắng quá ! Một ngày Tình yêu trắng


Ngày sẽ trôi qua
Tôi chờ đêm đến
Ru êm tôi trong giọng hát hồ ly

...Đêm đến. Còn tôi, tôi vẫn đi
Những bước chân lạc loài hè phố
Có lời ca nào chao nghiêng nỗi nhớ
Con thuyền hồn bỡ ngỡ lạc sông Trăng

Và sông Trăng vẫn trắng. Trắng yêu tinh
Trắng rờn rợn
Trắng khôn cùng. Lạnh lẽo

Đêm trắng
Tôi tan ra thành cơn bão
Vũ trụ mênh mông
Trắng một tinh cầu.

14/2/2003


Cuối năm


Chiều cuối năm
Ngồi một mình lẩn thẩn
Tôi chuyện trò với những vật quanh tôi

Tôi hỏi cành mai vừa rụng lá
Xuân về hay chưa?
Tôi hỏi cây mận già trước ngõ
Chim còn ghé qua?
Tôi hỏi bức tường rêu xám
Bao giờ thôi chờ mưa?

Hỏi để mà hỏi
Vì mai rung ngậm ngùi
Hỏi để mà nhớ
Vì cây nào hé môi
Hỏi để mà lắng
Vì tường rêu không lời

Chiều cuối năm
Buồn vui ngập vàng như lá
Mà xuân ơi, xa quá
Xuân còn đi hoang trên những tháng năm
Chuỗi mê chìm
theo tiếng thở dài lặng lẽ...

02/2005

 

Tìm


Tìm dưới nhành xuân chút xanh
Vai em khói tóc vương mềm
Ngày buông trên vòng tay lạnh
Ngựa hồng đã chết đồi hoang

Tìm trong nắng hạ mùi hương
Trời xanh qua mắt ai tròn
Ta hái một chùm lá nhớ
Về ươm túi mộng đêm đêm

Tìm trong mưa thu màu quên
Chiều lên môi nhỏ ngoan hiền
Sợi cỏ bay vào cõi lạ
Ta về hát vọng tên em

Tìm trên đỉnh đông trời cũ
Trời êm của thuở mười lăm
Tóc em cài hoa mắc cỡ
Mùa ơi chảy mãi cho đành

4/2005

 

Có con đường


Có con đường về nơi rất êm
Đàn rung thơ rũ khói ưu phiền
Cỏ lá xanh hiền lên cõi mộng
Cho tôi thương những thoáng niềm riêng

Có con đường về nơi rất hoang
Ngày đi réo gọi tuổi thơ tàn
Hắt hiu một nhánh sầu bên gió
Tôi về chôn xác lá trần gian

Có con đường về nơi rất xa
Cho tôi đi trọn tuổi xuân ngà
Thăm thẳm buồn trầm sâu đáy vực
Cheo leo dốc nhớ chẳng người qua

Có con đường về nơi rất xanh
Bình an tôi ngủ giấc âm thầm
Chiều lên đỉnh nhớ còn ai đó
Hái giùm tôi sợi cỏ ăn năn...

3/2005


Hoa/Lá/Người


những chiếc lá xanh nằm khóc
lệ của lá mềm hơn giọt sương khuya
những đóa hoa trao đi
tức tưởi giữa thềm nhà lạ

đôi khi tôi tự hỏi
đời là gì và tình yêu là gì

câu hỏi vĩnh viễn không lời giải đáp

như tối nay về
buồn chập chùng dâng kín ngõ
... ngày xưa có người từng cắc cớ
buồn anh chia nửa được không?...

buồn rơi như tơ chăng kín một miền
cõi buồn như lá chết
buồn rơi như mưa một chiều xa tịch mịch
kẻ xa nhà không biết sẽ về đâu

buồn không màu
hay quá nhiều màu tối
buồn năm bảy đường
sầu trăm nghìn lối
chở tôi đi hun hút cõi không người

tối nay về
ngôi nhà đèn sáng
trên bậc thềm
bó hoa khóc bơ vơ

những lá xanh mềm hơn hơi thở
hoa, lá, người...
cũng một thoáng mà thôi

032011

 


Xuân muộn

 
môi hồng nho nhỏ
nụ cười ngoan ngoan
xuân vừa chạm ngõ
tình dâng ngỡ ngàng

bé à, mây trắng
còn bay trên đầu
bé à, nắng ấm
vẫn tươi tình sau

bé à, tôi khóc
mắt còn chưa khô
bé à, tôi học
đánh vần chữ “vô”

sao em chợt đến
sao em chợt về
trái tim mềm quá
thêm lần u mê

mặc trời, mặc đất
mặc cả cõi trần
yêu em tình thật
việc gì băn khoăn

25/01/2010

 

Gửi em

 
giờ là đầu hay cuối năm hở em?
một thằng say không biết cuối hay đầu
nhưng trong giấc mơ (giờ xa vời vợi)
có một đường về cho hai đứa thương nhau

đêm rất thâu và buồn rất nhàu
đêm tơi tả và tôi tơi tả
tình trôi đi vĩnh viễn một màu

tôi nhớ ngày và tôi nhớ giờ
có thằng bạn này và thằng bạn kia
tôi quên tháng và tôi quên năm
những tình xưa lịm chết âm thầm

giờ là đầu hay cuối năm hở em?
em ở đâu tôi nhớ đến ngây khờ
em là gió qua? em là nắng?
sao đậu hồn tôi rồi bay xa

tôi nhớ quá. Đêm nay tôi nhớ quá
nhớ thét gào nổi bão trong tôi
tôi nhớ quá... em đâu... người rất lạ
hai đứa mình chưa gặp... đã xa nhau

đây là cuối hay đầu hở em
xuân, thu, đông, hạ... tôi vẫn say mèm
tình có là đầu hay là cuối
tôi vẫn thèm cất tiếng ngợi ca em

những mùa đi và những tháng trôi
tóc em dài thêm, tóc tôi bạc rồi
hồn dù ngây như những ngày xưa đó
tim bây chừ đã héo hắt, em ơi

xuân về rồi hay chưa hở em
mùa mở ra hay khép bên thềm
tình dịu vợi không ngày bày tỏ
chỉ biết rằng tôi đã yêu em

3.1.2012

Nói là đọc chơi cho vui, mờ nhìn lại, hầu hết toàn những khúc tình buồn! Rất mong các anh chị và các bạn không bị buồn theo.

Kính chúc Xuân Quý Tị 2013 an vui hạnh phúc đến với tất cả mọi người.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét