Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013

Con chim xanh hạnh phúc - Chương 8

 
Georgette Leblanc
(Madame Maurice Maeterlinck)
Nguyễn Thành Nhân dịch

Theo bản tiếng Anh The Blue Bird For Children
của Alexander Teixeira De Mattos 



CHƯƠNG VIII
KHU RỪNG LỚN


Khi Tyltyl và Mytyl đã lên giường, Ánh Sáng hôn chúng rồi nhạt nhòa đi ngay tức khắc, để không quấy rầy giấc ngủ của chúng với những tia sáng luôn tỏa ra từ chính bản thể xinh đẹp của nàng.
          Vào khoảng nửa đêm, khi Tyltyl đang mơ thấy Con chim xanh, nó cảm thấy một bàn chân mịn như nhung lướt qua lại trên mặt mình. Nó ngạc nhiên và ngồi dậy, hơi sợ hãi; nhưng nó sớm an tâm trở lại khi nhìn thấy đôi mắt sáng lóng lánh của cô bạn Tylette trong bóng tối.
          - Suỵt! – Mèo nói vào tai nó – Suỵt! Đừng đánh thức bất kỳ một ai. Nếu chúng ta có thể chuồn ra mà không bị ai nhìn thấy, đêm nay chúng ta sẽ bắt được Con chim xanh. Ôi, cậu chủ thân mến nhất, tôi đã đánh liều cuộc đời mình để bố trí một kế hoạch mà chắc chắn sẽ đưa chúng ta tới thắng lợi!
          - Nhưng Ánh Sáng sẽ rất vui lòng giúp chúng ta – Cậu bé nói, hôn Tylette – Ngoài ra, tôi sẽ xấu hổ nếu không vâng lời chị ấy…
          - Nếu cậu nói với cô ta, sẽ mất hết tất cả, tin tôi đi – Mèo gay gắt nói – Cứ làm như tôi bảo; và ngày hôm nay là của chúng ta.
          Trong lúc nói những lời này, ả vội vả mặc quần áo cho Tyltyl và cả Mytyl, cô bé cũng đã nghe thấy tiếng ồn và đang đòi đi cùng với họ.
          - Chị không hiểu – Tyltyl rên lên – Chị quá nhỏ bé: chị không biết chúng ta đang làm một việc tệ hại thế nào đâu…
          Nhưng Mèo xảo trá bác bỏ mọi lập luận của nó, bảo rằng nguyên do cho tới giờ nó vẫn không tìm được Con chim xanh chính là vì sai lầm của Ánh Sáng, kẻ luôn mang theo bên mình ánh sáng rực rỡ. Nếu hai đứa trẻ tự mình đi săn lùng, trong bóng tối, chúng sẽ sớm tìm thấy mọi con chim xanh khiến cho con người hạnh phúc. Cô ả phản bội khéo thuyết phục đến mức sự không vâng lời của Tyltyl trở thành một điều rất hay ho trong mắt của chính nó. Mỗi lời của Tylette đem đến một nguyên cớ tuyệt hảo cho hành động của cậu bé hoặc tô điểm cho nó bằng một ý nghĩ phóng khoáng. Nó quá yếu đuối, không thể dùng ý chí để chống lại sự dối trá, tự cho phép bản thân bị thuyết phục và đã bước ra khỏi ngôi đền với những bước chân vui vẻ và dứt khoát. Cậu bé tội nghiệp: giá mà nó có thể nhìn thấy trước cái bẫy kinh khủng đang chờ đợi nó!
          Ba người bạn của chúng ta lên đường băng qua những cánh đồng dưới ánh trăng trắng như sữa. Mèo có vẻ cực kỳ kích động, không làm gì ngoài việc nói và đi nhanh đến nỗi hai đứa bé hầu như không thể theo kịp ả.
          - Lần này – Ả tuyên bố – Chúng ta sẽ có Con chim xanh, tôi chắc chắn điều đó! Tôi đã hỏi tất cả cây cối trong khu rừng già nhất; họ biết nó, vì nó ẩn nấp giữa họ. Sau đó, để mọi người đều tới đó, tôi đã cử Thỏ triệu tập một cuộc họp và mời hết những loài thú chủ yếu sống tại vùng này.
          Trong vòng một giờ, họ tới bìa cánh rừng âm u. Sau đó, ở một khúc ngoặt trên đường, họ nhìn thấy từ phía xa dường có ai đó đang tiến tới gần họ. Tylette cong lưng lại: ả cảm thấy đó chính là kẻ thù lâu năm của mình. Ả run lên vì giận: phải chăng hắn ta sắp cản trở các kế hoạch của ả một lần nữa? Phải chăng hắn đã đoán được bí mật của ả? Phải chăng hắn đang tới, vào phút cuối, để cứu mạng của hai đứa trẻ?
          Ả nghiêng người về phía Tyltyl và thì thầm bảo nó, với giọng nói ngọt như mật:
          - Tôi rất tiếc phải nói đó là anh bạn Chó đáng kính của chúng ta. Thật ngàn lần đáng tiếc, vì sự có mặt của anh ta sẽ khiến chúng ta bỏ lỡ đối tượng của mình. Anh ta gây hấn với tất cả mọi người, ngay cả những cây cối. Hãy bảo anh ta quay về!
          - Đi đi, đồ xấu xí – Tyltyl nói, dứ nắm đấm vào Chó. Anh bạn trung thành Tylô của chúng ta, người đã tới đó vì nghi ngờ những kế hoạch của Mèo, bị tổn thương rất nhiều bởi những lời cay nghiệt đó. Gã suýt bật khóc, vẫn còn thở không ra hơi vì chạy và không thể nghĩ ra câu nào để nói.
          - Đi đi, tôi đã bảo mà! – Tyltyl lặp lại – Chúng tôi không cần có anh ở đây và chuyện đã xong xuôi rồi… Anh thật là phiền toái!...
          Chó là một con vật vâng lời, và vào bất kỳ lúc nào khác, hẳn gã đã bỏ đi; nhưng tình cảm của gã bảo với gã rằng đây là một sự vụ rất nghiêm trọng, vì thế gã cứ đứng im như phỗng.
          - Cậu cho phép sự bất tuân này sao? – Mèo thì thào nói với Tyltyl – Giơ gậy đập anh ta đi.
          Tyltyl đập Chó, như lời Mèo đề nghị:
          - Này, cú đó sẽ dạy cho anh biết vâng lời hơn! – Nó nói. Chó tội nghiệp rú lên khi nhận những cú đánh; nhưng sự tự hy sinh của gã là vô hạn. Gã can đảm nhào tới cậu chủ của mình, và vòng tay ôm lấy cậu bé, kêu lên:
          - Giờ tôi phải hôn cậu sau khi cậu đã đánh tôi.
          Tyltyl, vốn là một cậu bé tốt bụng, không biết phải làm gì; còn Mèo thì gầm gừ nguyền rủa trong cổ họng như một con thú hoang. May thay, Mytyl thân mến của chúng ta xen vào, đứng về phe Chó:
          - Không, không, em muốn anh ta ở lại – Cô bé nài nỉ – Em thấy sợ khi Tylô không có ở đây.
          Thời gian ngắn ngủi và chúng phải đi tới một quyết định.
          - Mình sẽ tìm ra cách khác để tống khứ tên ngu xuẩn này đi! – Mèo nghĩ bụng. Và quay sang Chó, ả nói với cung cách thanh nhã nhất – Chúng tôi sẽ rất vui lòng nếu anh tham gia cùng chúng tôi!
          Khi họ bước vào khu rừng lớn, hai đứa trẻ bám chặt lấy nhau, với Mèo và Chó ở hai bên. Sự im lặng và bóng tối khiến chúng sợ hãi và chúng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi Mèo kêu lên:
          - Chúng ta tới nơi rồi! Xoay viên kim cương đi!
          Sau đó ánh sáng lan ra quanh họ và để lộ một cảnh tượng kỳ diệu. Họ đang đứng giữa một khoảng trống rộng lớn hình tròn ở giữa khu rừng, nơi tất cả những thân cổ thụ lâu đời dường như vươn tới tận trời xanh. Những con đường rộng tạo thành hình một ngôi sao trắng giữa màu xanh thẫm của khu rừng. Mọi sự vật đều bình an và tĩnh mịch; nhưng đột nhiên một rung động lạ lùng chạy qua tán lá; những cành cây di chuyển và vươn ra như những cánh tay người; những cọng rễ nhô lên khỏi lớp đất bao phủ chúng, quấn vào nhau, tạo thành hình dạng những cặp chân và bàn chân và đứng trên mặt đất; một tiếng răng rắc vang vang xuyên qua bầu không khí; những thân cây mở bung ra và từng cây thả linh hồn của nó ra, với hình dạng giống như một nhân vật con người buồn cười.
          Một số chậm chạp bước trên những thân cây; số khác xuất hiện với một cú nhảy; và tất cả tập hợp lại một cách tò mò quanh những người bạn của chúng ta.
          Cây Dương lắm chuyện bắt đầu nói như một con chim ác là:
          - Những Con Người bé nhỏ! Chúng ta có thể nói chuyện với chúng! Chúng ta đã chán lặng thinh!... Chúng từ đâu tới?... Chúng là ai?
          Nó cứ tiếp tục nói huyên thuyên như thế.
        Cây Chanh, một anh chàng béo tốt, vui vẻ, bình thản bước ra, phì phèo ống tẩu; Cây Hạt Dẻ tự cao và ăn diện bảnh bao lắp kính vào mắt để nhìn hai đứa trẻ. Nó mặc một cái áo khoác lụa xanh thêu những bông hoa màu hồng và trắng, tự lừa phỉnh mình rằng hai đứa bé chả đáng để nhìn và quay đi với vẻ nhạo báng.
        - Hắn nghĩ là hắn là tất cả mọi người, vì hắn từng sống trong thị trấn! Hắn khinh miệt chúng ta! – Cây Dương cười nhếch mép, ghen tị với Cây Hạt Dẻ.
          - Ôi chao, ôi chao! – Cây Liễu, một gã nhỏ bé còi cọc xấu xí, khóc òa lên. Gã lốc cốc xuất hiện cùng một đôi guốc gỗ quá to đối với gã – Chúng tới là để cắt đầu và hai cánh tay của tôi làm củi đốt!
          Tyltyl không thể tin vào đôi mắt của mình. Nó không ngừng hỏi Mèo:
          - Đây là ai?... Kia là ai?...
          Và Tylette giới thiệu linh hồn của từng cây với nó.
          Có Cây Du, với thân hình lùn tịt và cái bụng phệ, như một thần lùn gắt gỏng; Cây Dẻ Gai, một gã lịch sự, hoạt bát; Cây Bạch Dương, trông giống như những hồn ma trong cung điện của Bóng Đêm, với bộ quần áo điểm hoa trắng và bộ tịch bồn chồn. Nhân vật cao nhất là Cây Linh Sam: Tytyl thấy khó mà nhìn được mặt hắn vì nó ở tít trên cùng thân hình dài, ốm của hắn; nhưng trông hắn hiền dịu và buồn bã, trong khi Cây Bách, đứng kế bên hắn, ăn mặc toàn một màu đen, khiến Tytyl thất kinh hồn vía.
          Tuy nhiên, cho tới lúc này chưa có gì rất đáng sợ xảy ra. Các loài cây, vui sướng vì có thể nói năng, đang chuyện gẫu với nhau; và anh bạn trẻ của chúng ta vừa toan hỏi họ xem Con chim xanh bị giấu ở đâu thì đột nhiên sự im lặng hoàn toàn ngự trị. Các loài cây cúi đầu một cách tôn kinh và đứng né sang bên để nhường đường cho một cây to rất già cỗi, mặc một chiếc áo choàng dài đính rêu và địa y. Một tay của ông ta tựa vào một cây gậy và tay kia trên một Cây Sồi Non, người dẫn đường của ông ta, vì Sồi Già bị mù. Bộ râu trắng dài thườn thượt của ông ta bay phấp phới trong cơn gió.
          - Đó là nhà vua! – Tyltyl tự nhủ, khi nó nhìn thấy cái vương miện tầm gửi của ông ta – Mình sẽ hỏi ông ta bí mật của khu rừng.
          Và nó vừa toan tới gần ông ta thì dừng lại, rất đỗi kinh ngạc và vui mừng: Con chim xanh đang ở trước mặt nó, đậu trên vai của Sồi Già.
          - Ông ta có Con chim xanh! –  Cậu bé kêu lên – Nhanh! Nhanh! Trao nó cho tôi!
          - Im lặng! Liệu mà giữ mồm giữ miệng! – Những loài cây thốt lên, vô cùng sửng sốt.
          - Giở mũ của cậu xuống, Tyltyl – Mèo nói – Đó là Cây Sồi!
          Thằng bé tội nghiệp vâng lời ngay lập tức với một nụ cười; nó không hiểu mối nguy hiểm đang đe dọa nó và nó không ngần ngại trả lời: “Vâng, thưa ngài,” khi Cây Sồi hỏi nó rằng có phải nó là con trai của ông tiều phu Tyl hay chăng.
          Lúc đó, Cây Sồi, run lên vì giận, bắt đầu buông lời buộc tội đối với Bố Tyl:
          - Chỉ trong gia đình của ta – Ông ta nói – Cha cậu đã hạ sát sáu trăm đứa con trai,  bốn trăm bảy mươi lăm ông chú bà cô, một ngàn hai trăm anh em họ cả nam lẫn nữ, ba trăm tám mươi con dâu và mười hai ngàn đứa cháu chắt của ta!
          Chắc chắn là cơn giận đã khiến ông ta hơi phóng đại lên chút xíu; nhưng Tyltyl lắng nghe mà không phản đối và chỉ nói một cách rất nhã nhặn:
          - Tôi xin lỗi, thưa ngài, vì đã quấy rầy ngài… Mèo có bảo rằng ngài sẽ cho chúng tôi biết Con chim xanh ở đâu.
          Cây Sồi đã quá già nên không thể không biết hết những gì cần biết về Con Người và Muông Thú. Ông ta mỉm cười khi đoán ra cái bẫy của Mèo và ông ta thấy rất vui lòng với nó, vì từ lâu ông ta đã ao ước trả thù cho toàn thể khu rừng về việc nó bị Con Người biến thành nô lệ.
          - Đó là vì cô con gái nhỏ của bà tiên Bérylune, nó bị ốm rất nặng – Cậu bé nói tiếp.
          - Đủ rồi! – Sồi Già nói, cắt ngang lời nó – Ta không nghe thấy tiếng của Muông Thú… Chúng ở đâu? Tất cả những chuyện này cũng có liên quan tới chúng không kém gì tới chúng ta… Chúng ta, Các Loài Cây, không nên một mình gánh chịu trách nhiệm đối với những biện pháp nghiêm trọng cần thiết.
          - Chúng tới rồi! – Linh Sam nói, nhìn qua ngọn của những cây khác – Chúng đang đi theo Thỏ… Tôi có thể nghe thấy linh hồn của Ngựa, Bò Mộng, Bò Đực, Bò Cái, Sói, Cừu, Lợn, Dê, Lừa và Gấu…
          Lúc này tất cả Muông Thú đã tới nơi. Chúng đi trên hai chân sau và ăn mặc như con người. Chúng nghiêm trang vào vị trí của mình trong một vòng tròn giữa các loài cây, tất cả ngoại trừ Dê nhẹ dạ, kẻ bắt đầu lững thững đi xuôi theo những con đường, và Lợn, kẻ hy vọng tìm thấy vài cây nấm ngon lành giữa những cọng rễ cây vừa mới rời khỏi mặt đất.
          - Tất cả đã có mặt ở đây? – Sồi Già hỏi.
          - Gà Mái không thể rời khỏi ổ trứng của ả – Thỏ nói – Thỏ Rừng đang chạy đâu đó, Hươu bị đau ở sừng và cục chai chân, Cáo bị ốm, đây là xác nhận của bác sĩ… Ngỗng không hiểu, còn Gà Lôi đã bay theo một niềm đam mê….
          - Nhìn xem! – Tyltyl thì thào với Mytyl – Chúng buồn cười quá phải không? Chúng giống hệt như những đồ chơi đẹp của lũ trẻ nhà giàu treo cạnh cửa sổ hồi lễ Giáng sinh.
          Nhất là Thỏ, nó khiến chúng phải bật cười, với cái mũ vễnh bên trên đôi tai to, cái áo khoác xanh có thêu hình và cái trống treo trước ngực.
          Trong lúc đó, Sồi Già đang giải thích tình huống cho các anh em Cây cối của mình và Muông Thú. Tylette xảo trá hoàn toàn đúng khi suy đoán về lòng căm ghét của chúng.
          - Hai đứa bé trước mặt các bạn, nhờ có một thứ bùa trộm được từ các quyền năng của Trái đất, có thể chiếm hữu Con chim xanh của chúng ta và do đó tước khỏi chúng ta bí mật mà chúng ta đã gìn giữ từ thời nguyên thủy… –  Sồi Già nói.
          - Giờ chúng ta đã biết đủ về Con Người để không còn nghi ngờ gì về định mệnh mà hắn ta dành cho chúng ta, một khi hắn chiếm hữu được bí mật này… Bất kỳ sự do dự nào cũng vừa là ngu xuẩn vừa là tội ác… Đây là một khoảnh khắc nghiêm trọng; chúng ta phải thanh toán hai đứa bé trước khi quá muộn.
          - Ông ta đang nói gì thế? – Tyltyl hỏi, nó không thể hiểu cây cổ thụ này đang hướng tới điều gì.
          Chó đang lảng vảng quanh Sồi Già nãy giờ nhe nanh ra:
          - Ông có thấy bộ răng của tôi không, ông già què? – Gã gầm gừ.
          - Nó đang sỉ nhục ông Sồi! – Gấu phẫn nộ nói.
          - Đuổi nó ra! – Sồi Già giận dữ hét lên – Nó là một tên phản bội.
          - Tôi đã nói gì với cậu – Mèo thì thầm với Tyltyl – Tôi sẽ sắp xếp mọi thứ… Nhưng bảo anh ta đi đi!
          - Anh có đi khỏi chỗ này không? – Tyltyl nói với Chó.
          - Hãy để tôi dọa cái lão già ăn xin đi dép rêu này một mẻ –  Tylô van nài.
          Tyltyl cố ngăn cản gã nhưng không được. Cơn giận của Tylô, kẻ hiểu được mối hiểm nguy, không biết tới bất kỳ giới hạn nào; và có lẽ gã đã cứu được cậu chủ của mình nếu Mèo không nghĩ tới việc triệu tập Dây Thường Xuân, lúc đó vẫn còn ở ngoài xa. Chó lồng lộn như một tên điên, chửi rủa toàn thể mọi người. Gã xỉ vả Dây Thường Xuân:
          - Tới đây, nếu mày dám, đồ thứ cuộn dây lọm khọm!
          Các khán giả gầm gừ; Sồi Già xanh mặt tức tối khi thấy quyền lực của mình bị chối bỏ; Các Loài Cây và Muông Thú phẫn nộ, nhưng vì họ là những tên hèn nhát, không một ai trong số họ dám phản đối, và lẽ ra Chó có thể xử lý được cả bọn, nếu gã tiếp tục phản kháng như thế. Nhưng Tyltyl đe dọa gã một cách gay gắt; và, đột nhiên đầu hàng những bản năng tuân phục của mình, Tylô nằm xuống chân chủ. Như vậy, những phẩm chất tốt đẹp nhất của chúng ta có thể trở thành những lỗi lầm, khi chúng ta thực hành chúng mà không biết phân biệt đúng sai.
          Từ giây phút đó, hai đứa bé đã thua cuộc. Dây Thường Xuân bó mõm và cột quanh Chó tội nghiệp, rồi gã bị mang ra sau Cây Hạt Dẻ và bị cột vào cọng rễ to nhất của hắn.
          - Bây giờ – Sồi Già kêu lên với giọng vang như sấm – Chúng ta có thể bàn thảo một cách lặng lẽ… Đây là lần đầu tiên chúng ta có cơ hội xét xử Con Người! Ta không nghĩ rằng, sau sự bất công kinh khủng mà chúng ta đã chịu đựng, còn một ngờ vực nhỏ nhất nào về hình phạt chờ đón hắn ta…
          Một tiếng thét đồng thanh phát ra từ mọi cổ họng:
          - Xử tử! Xử tử! Xử tử!
          Thoạt tiên hai đứa trẻ tội nghiệp không hiểu số phận đen đủi của chúng, vì Các Loài Cây và Muông Thú, vốn quen nói thứ ngôn ngữ riêng của chúng hơn, nói năng không rõ ràng lắm; ngoài ra, hai đứa trẻ vô tội không thể nào tưởng tượng được một sự tàn ác đến thế!
          - Có chuyện gì với họ vậy? – Cậu bé hỏi – Họ không hài lòng hả?
          - Đừng lo ngại – Mèo nói – Họ hơi bực mình vì Mùa Xuân tới muộn…
          Và ả tiếp tục nói vào tai của Tyltyl để lái sự chú ý của nó khỏi điều đang diễn ra.
          Trong khi thằng bé lòng đầy tin tưởng lắng nghe những lời bịa đặt của ả, những kẻ khác thảo luận về hình thức thi hành bản án thiết thực và ít nguy hiểm nhất. Bò Mộng đề nghị một cú húc sừng; Cây Dẻ gai đề nghị cung cấp cành cao nhất của nó để treo cổ hai đứa bé; còn Dây Thường xuân thì đã chuẩn bị sẵn sàng một cái thòng lọng! Cây Linh Sam sẵn lòng tặng bốn tấm ván để làm quan tài và Cây Bách thì sẵn sàng che mát vĩnh viễn ngôi mộ.
          - Cho tới lúc này cách đơn giản nhất là nhấn nước chúng trong một trong những con sông của tôi – Cây Liễu thì thầm.
          Và Lợn càu nhàu trong mõm:
          - Theo tôi, điều tuyệt nhất là ăn thịt con bé gái… Hẳn là thịt của nó rất mềm…
          - Im lặng – Sồi Già gầm lên – Điều chúng ta phải quyết định là ai trong chúng ta sẽ có vinh dự tung đòn tấn công đầu tiên!
          - Vinh dự đó dành cho ngài, vua của chúng tôi – Cây Linh Sam nói.
          - Ôi chao, ta đã quá già – Sồi Già đáp – Ta mù và yếu ớt! Người anh em xanh mãi mãi của ta, cậu sẽ là người thay ta tung đòn quyết định để giải phóng cho chúng ta.
          Nhưng Cây Linh Sam từ chối vinh dự đó với lý do rằng hắn đã có niềm vui chôn cất hai nạn nhân và hắn sợ sẽ gợi nên lòng ghen ghét. Hắn đề nghị Cây Dẻ Gai làm chủ đòn quyết định.
          - Chuyện đó không thể có – Dẻ Gai nói – Anh biết tôi là kẻ già yếu hom hem! Hãy đề nghị Cây Du và Cây Bách.
          Nghe nói thế Cây Du bắt đầu than vãn: đêm hôm trước một con chuột chũi đã làm vẹo ngón chân cái của hắn và hắn hầu như không thể đứng thẳng lên; còn Cây Bách thì cáo lỗi và Cây Dương cũng thế, tuyên bố rằng hắn đang ốm và run lên vì sốt. Lúc đó cơn phẫn nộ của Sồi Già bùng nổ:
          - Các anh sợ Con Người! – Ông ta kêu lên – Ngay cả những đứa bé không được bảo vệ và không có vũ khí cũng khiến các anh hoảng kinh!... Được, một mình ta sẽ đi đầu, già nua, run rẩy và mù như ta đây, để chống lại kẻ thù truyền kiếp!... Nó đâu rồi?...
          Và vừa đưa gậy dò dẫm đường đi, ông ta tiến về phía Tyltyl, cất tiếng gầm gừ.
          Người bạn của chúng ta đang rất sợ hãi trong mấy phút vừa qua. Mèo đã đột nhiên rời bỏ nó, bảo rằng ả muốn làm dịu lại cơn kích động, và không quay lại. Mytyl run rẩy nép sát vào lòng nó; và nó cảm thấy rất cô độc, rất khốn khổ giữa những sinh vật đáng sợ. Lúc này nó đã nhận ra sự giận dữ của họ. Khi nó nhìn thấy Sồi Già tiến tới gần nó với vẻ đe dọa, nó rút con dao bấm ra và thách thức ông ta như một người đàn ông:
          - Có phải ông già cầm cây gậy to đó muốn đuổi theo tôi không? – Nó kêu lên.
          Nhưng, khi nhìn thấy con dao, thứ vũ khí không thể chống lại của Con Người, tất cả Các Loài Cây run lên vì sợ hãi và lao tới Sồi Già để giữ ông ta lại. Có một cuộc giằng co, và nhà vua già nua, bị sức nặng thời gian ngự trị, ném cái gậy của mình đi: Thật xấu hổ cho chúng ta! –  Ông ta hét lên – Thật xấu hổ cho chúng ta! Hãy để các loài vật làm thay chúng ta!...
          Các loài vật chỉ chờ có thế! Tất cả đều muốn cùng nhau báo thù. May thay, chính sự nôn nóng của chúng đã tạo nên một cuộc xô xát và hoãn lại cái chết của hai người bạn nhỏ của chúng ta.
          Mytyl kêu thất thanh.
          - Đừng sợ – Tyltyl nói, cố hết sức bảo vệ em mình – Anh có con dao đây.
          - Thằng nhóc này định chơi trò chết chóc đây! – Gà Trống nói.
          - Đó là kẻ mà tớ sẽ ăn thịt trước tiên – Lợn nói, dán mắt vào Mytyl một cách thèm thuồng.
          - Tôi đã làm gì với tất cả các người? – Tyltyl hỏi.
          - Đâu có gì, cậu bé – Cừu nói – Chỉ ăn thịt em trai, hai em gái, ba ông chú, bà cô, ông nội và bà nội của tôi thôi… Chờ đó, chờ đó, khi cậu ngã xuống, cậu sẽ thấy rằng tôi cũng có răng!
          Thế là Cừu, Lừa và Ngựa, những tên hèn nhát nhất, chờ cho cậu bé bị đánh ngã trước khi dám dự phần vào cuộc.
          Trong khi chúng nói, Sói và Gấu đã tấn công Tyltyl một cách gian xảo từ sau lưng và xô ngã nó. Đó là một khoảnh khắc đáng sợ. Khi nhìn thấy nó nằm lăn ra đất, tất cả các con thú cố nhào vào nó. Cậu bé gượng dậy, quỳ trên một gối và vung con dao lên. Mytyl cất tiếng thét hoảng sợ; và, để như giáng thêm một đòn tệ hại, trời đột nhiên tối đen, Tyltyl kêu toáng lên tìm sự giúp đỡ:
          - Cứu với! Cứu với! Tylô!... Tới cứu mau!... Tylette đâu rồi?... Tới đây! Tới đây!...
          Từ xa, vẳng tới giọng của Mèo, ả đã láu cá trốn khỏi tầm mắt:
          - Tôi không thể đến! – Ả rên rỉ – Tôi đã bị thương!
          Trong lúc đó, cậu bé Tyltyl gan dạ vẫn cố hết sức tự vệ, nhưng một mình nó phải chống lại tất cả các con vật. Nó cảm thấy nó sắp bị giết chết, và với giọng thều thào, nó kêu lên lần nữa:
- Cứu với!... Tylô!... Tôi không cầm cự được!... Chúng đông quá!... Nào Gấu!... Nào Lợn! Nào Sói! Nào Lừa! Cây Linh Sam! Cây Dẻ Gai!... Tylô! Tylô! Tylô!...
          Thế rồi chó nhảy vọt tới, lôi theo những sợi dây bị đứt và xô đẩy tìm đường băng qua bọn cây cối và các con vật, nhào tới trước cậu chủ của nó, giận dữ bảo vệ cho thằng bé.
          - Đây rồi, vị thần bé nhỏ của tôi! Đừng sợ! Cứ để chúng tới! Tôi biết sử dụng bộ răng của mình!
          Tất cả lũ cây cối và thú vật kêu to:
          - Đồ phản phúc!... Đồ ngu!... Đồ phản bội!... Tên tội phạm!... Đồ cả quỷnh!... Đồ hèn!... Rời khỏi thằng bé đi!... Nó là người chết rồi!... Hãy nhập bọn với chúng tôi!...
          - Không bao giờ! Không bao giờ!... Một mình ta sẽ chống lại tất cả bọn ngươi!... Không bao giờ! Không bao giờ!... Trung thành với các vị thần, những kẻ tốt nhất, vĩ đại nhất!... Bảo trọng, cậu chủ của tôi, đây là Gấu!... Coi chừng Bò Mộng!
Tyltyl cố tự vệ một cách vô hiệu quả:
- Tôi bị thương rồi, Tylô! Một cú quật của Cây Du! Tay tôi đang chảy máu! – Và nó gieo người xuống mặt đất – Không, tôi không thể cầm cự nữa!
          - Họ đang tới – Chó nói – Tôi nghe có ai đó!... Chúng ta thoát rồi! Đó là Ánh Sáng!... Thoát rồi! Thoát rồi!... Thấy không, chúng sợ, chúng đang rút lui!... Thoát rồi, đức vua bé nhỏ của tôi!...
          Và, hẳn nhiên, Ánh Sáng đang tiến về phía họ; cùng với nàng, bình minh ló dạng trên cánh rừng, sáng rõ như ban ngày.
          - Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra? – Nàng hỏi, cảnh giác trước cảnh tượng hai đứa bé và Tylô thân hình đầy thương tích và vết bầm – Sao, cậu bé tội nghiệp của tôi, em không biết à? Hãy xoay viên kim cương nhanh đi!
          Tyltyl vội vã tuân lời; ngay lập tức linh hồn của các loài cây cối vội vã quay trở về những thân cây đang khép lại quanh chúng. Linh hồn của các con thú cũng biến mất; và không còn gì khác ngoài một con bò cái và một con cừu đang gặm cỏ một cách thanh bình ở phía xa. Khu rừng lại trở nên vô hại; và Tyltyl ngạc nhiên nhìn quanh:
          - Không sao – Nó nói – Nhưng nhờ Chó… và nếu em không có con dao thì…
          Ánh Sáng cho rằng nó đã bị trừng phạt đủ rồi nên không trách mắng nó thêm. Ngoài ra, nàng rất phiền lòng với sự nguy hiểm khủng khiếp mà nó đã trải qua. Tyltyl, Mytyl và Chó vui mừng vì được an toàn ổn thỏa, hôn nhau thắm thiết. Chúng vừa cười vừa đếm những vết thương không nặng lắm.
Tylette là kẻ duy nhất om xòm nhặng xị: Chó đã làm vỡ bàn chân tôi rồi! – Ả kêu meo meo. Tylô cảm thấy gã có thể ngoạm ả một cái ra trò – Không sao! – Gã nói – Để tôi xem nào!
- Anh có để cho chị ta yên không, con vật xấu xí – Mytyl nói. Những người bạn của chúng ta quay trở về ngôi đền Ánh Sáng để nghỉ ngơi sau chuyến phiêu lưu. Tyltyl, hối hận vì sự bất tuân của mình, thậm chí không dám nhắc tới Con chim xanh mà nó đã trông thấy; và Ánh Sáng dịu dàng nói với hai đứa bé:
    - Chuyện này đã dạy cho các em rằng một mình Con Người chống lại tất cả mọi thứ trong thế giới này. Đừng bao giờ quên điều đó.


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét