Georgette Leblanc
(Madame Maurice Maeterlinck)
(Madame Maurice Maeterlinck)
Nguyễn
Thành Nhân dịch
Theo bản tiếng Anh The Blue Bird For Children
của Alexander Teixeira De Mattos
Tranh minh họa của Herbert Paus
Tranh minh họa của Herbert Paus
CHƯƠNG III
XỨ XỞ KÝ ỨC
Bà tiên Bérylune đã bảo hai đứa bé rằng Xứ
sở Ký Ức không xa mấy; nhưng để đi tới đó bạn phải đi một khu rừng rậm rạp và
lâu đời đến nỗi mắt bạn không thể nhìn thấy được những ngọn cây. Nó luôn bị một
làn sương mù nặng trĩu bao trùm; và hẳn hai đứa bé đã đi lạc nếu bà tiên không
dặn trước với chúng:
- Nó nằm thẳng trước mặt, và chỉ có một con
đường.
Những bông hoa giống hệt nhau trải thảm
trên mặt đất: chúng là những đóa hoa tử la lan trắng tinh như tuyết và rất xinh
xắn; nhưng vì không bao giờ thấy ánh mặt trời, chúng không có mùi hương.
Những bông hoa nhỏ này an ủi hai đứa bé
đang cảm thấy rất đỗi lẻ loi. Một sự im lặng bí ẩn bao quanh chúng; và chúng
hơi run vì một cảm giác sợ sệt thú vị mà chưa bao giờ chúng cảm thấy trước đó.
- Chúng ta hãy hái cho Bà một bó hoa –
Mytyl nói.
- Đúng là một ý hay! Bà sẽ rất vui! – Tyltyl
kêu lên. Và trong lúc đang đi, hai đứa bé gom được một bó hoa xinh đẹp màu trắng.
Hai đứa trẻ đáng yêu này không biết rằng mỗi đóa tử la lan (có nghĩa là “sự nhớ
nhung”) mà chúng đã hái đưa chúng tới gần ông bà của chúng hơn; chẳng bao lâu
sau, chúng nhìn thấy một cây sồi trước mặt, với một tấm bảng được đóng đinh vào
thân cây.
- Chúng ta tới rồi! – Cậu bé kêu lên đắc thắng
trong lúc trèo lên một cái rể, và nó đọc: “Xứ
sở Ký Ức”.
Chúng đã tới nơi; nhưng chúng quay khắp tứ
phía mà vẫn không nhìn thấy một thứ gì:
- Em không thấy gì cả – Mytyl khóc thút
thít – Em lạnh quá!... Em mệt quá!... Em không muốn đi nữa!
Tyltyl, hoàn toàn đắm mình vào nhiệm vụ, nổi
nóng:
- Nào, đừng có khóc sướt mướt suốt như Nước!...
Em nên xấu hổ với chính mình! – Nó nói – Kìa! Nhìn xem! Sương đang tan đi!
Và, dĩ nhiên thôi, màn
sương tách ra trước mắt chúng, như những tấm mạng bị một bàn tay vô hình xé
toang ra; những thân cây to nhòa nhạt đi, mọi thứ biến mất, và thay vào đó, một
căn nhà xinh xắn hiện ra, phủ đầy những dây leo và nằm giữa một khu vườn nhỏ
đầy hoa và những cây cối trĩu nặng quả.
Ngay lập tức, hai đứa bé nhận ra con bò
thân thuộc trong vườn cây ăn quả, con chó giữ nhà ở cửa, con két trong cái lồng
đan bằng sợi liễu gai; và mọi thứ chìm ngập trong một làn ánh sáng nhợt nhạt và
một bầu không khí ấm áp thơm tho.
Tyltyl và Mytyl đứng kinh ngạc. Vậy đây là
Xứ sở Ký Ức! Thời tiết thật đáng yêu! Và ở đây có cảm giác mới dễ chịu làm sao!
Ngay lập tức, chúng quyết định sẽ thường xuyên quay lại đây, vì giờ chúng đã biết
đường. Nhưng niềm hạnh phúc của chúng mới thật to lớn làm sao khi tấm màn cuối
cùng biến mất và chúng nhìn thấy, cách chúng vài bước, Ông nội và Bà nội đang
ngồi trên một cái ghế dài, ngủ ngon lành. Chúng vỗ tay và hân hoan kêu lên:
- Đó là Ông nội! Đó là Bà nội!.. Họ ở đó! Họ
ở đó!
Nhưng chúng vẫn hơi sợ cảnh tượng ma thuật
này và không dám rời khỏi phía sau thân cây; chúng đứng nhìn hai cụ già thân mến,
lúc này đang dần dần thức giấc. Rồi chúng nghe giọng nói run run của Bà nội
Tyl:
- Tôi có một ý niệm rằng hôm nay các cháu
còn sống của chúng ta đang tới thăm chúng ta.
Và ông cụ Tyl trả lời:
- Chắc chắn là chúng đang nghĩ tới chúng
ta, vì tôi cảm nhận được và hai chân tôi cứ như bị kim châm ấy.
- Tôi nghĩ hẳn chúng đã tới rất gần – Bà nội
nói – Vì tôi nhìn thấy những giọt lệ mừng vui đang nhảy múa trước mắt tôi và…
Bà nội không có thời gian để nói hết câu.
Hai đứa trẻ đã ở trong vòng tay của bà!... Một niềm vui to lớn làm sao! Những nụ
hôn và cái ôm mới thắm thiết làm sao! Niềm hạnh phúc lớn lao đến không thể diễn
tả thành lời. Họ cười vang, cố lên tiếng và cứ nhìn nhau với đôi mắt hân hoan
vì gặp lại nhau thế này thật là một điều tuyệt diệu và bất ngờ. Khi niềm phấn
khích đầu tiên đã qua đi, tất cả bắt đầu nói cùng một lúc:
- Tyltyl ạ, cháu đã trở nên cao lớn và khỏe
mạnh biết bao! – Bà nội nói.
Và Ông nội kêu lên:
- Còn Mytyl! Cứ nhìn nó mà xem! Mái tóc mới
đẹp làm sao, đôi mắt mới đẹp làm sao!
Thế rồi hai đứa trẻ nhảy múa tung tăng và vỗ
tay, lần lượt lao vào vòng tay của ông hay bà của chúng.
Cuối cùng, họ lặng lẽ hơn đôi chút; và, với
Mytyl ngồi gọn trong lòng Ông nội và Tytyl ngồi thoải mái trên gối Bà nội, họ bắt
đầu trò chuyện về các vụ việc trong gia đình:
- Bố và Mẹ Tyl ra sao rồi? – Ông nội hỏi.
- Rất ổn ạ, thưa Ông – Tytyl nói – Họ đang
ngủ khi chúng cháu ra ngoài.
Ông nội lại hôn chúng và bảo:
- Ôi chà, chúng thật là xinh xắn, đẹp đẽ và
sạch sẽ!... Sao các cháu không tới thăm ông bà thường xuyên hơn? Đã rất nhiều
tháng các cháu quên mất ông bà và ông bà chả gặp được người nào…
- Chúng cháu không thể, thưa Ông – Tytyl
nói – Và hôm nay chỉ là vì bà tiên…
- Ông bà luôn ở đây – Ông nội Tyl nói – Chờ
đợi một cuộc thăm viếng của những ai còn sống. Lần cuối các cháu tới đây là vào
dịp lễ All-hallows[1]…
- Lễ All-hallows? Chúng cháu không ra ngoài
hôm đó, vì cả hai đều bị cảm lạnh!
- Nhưng các cháu đã nghĩ tới chúng ta! Và mỗi
lần các cháu nghĩ tới chúng ta, chúng ta thức giấc và lại gặp các cháu.
Tyltyl nhớ rằng bà tiên đã nói cho nó biết
điều này. Lúc đó nó nghĩ chuyện này không thể xảy ra; nhưng giờ đây, với đầu nó
đang tựa vào bên trên trái tim của Ông nội thân thương mà nó nhớ thật nhiều, nó
bắt đầu hiểu ra mọi sự và cảm thấy ông bà của nó không hoàn toàn rời bỏ nó. Nó
hỏi:
- Vậy là ông bà không thật sự chết?...
Hai ông bà cụ cười phá lên. Khi họ đổi cuộc
sống của mình trên trái đất cho một cuộc sống khác tốt lành và đẹp đẽ hơn nhiều,
họ đã quên mất cái từ “chết”.
- Từ “chết” đó có nghĩa là gì thế? – Ông cụ
Tyl hỏi.
- Sao ạ, nó có nghĩa rằng một người không
còn sống nữa! – Tytyl nói. Ông nội và Bà nội chỉ nhún vai:
- Những người còn sống thật là ngốc, khi họ
nói về những người khác! Đó là tất cả những gì họ nói.
Và họ lại nhắc tới những hồi ức của mình,
hân hoan vì có thể trò chuyện với nhau.
Tất cả những người già đều thích nói về những
ngày tháng cũ. Tương lai đã kết thúc, trong chừng mực họ có liên quan; và do đó
họ sung sướng với hiện tại và quá khứ. Nhưng chúng ta đang trở nên mất kiên nhẫn,
giống như Tyltyl; và thay vì lắng nghe họ, chúng ta sẽ theo dõi những cử chỉ của
hai người bạn nhỏ của chúng ta.
Tyltyl nhảy ra khỏi gối của Bà nội và lục lọi
khắp các góc nhà, vui sướng khi tìm thấy mọi loại đồ vật mà nó biết và còn nhớ:
- Không có gì thay đổi hết, mọi thứ vẫn nằm
ở vị trí cũ của chúng – Nó kêu lên. Và, vì đã rất lâu nó không tới thăm nhà của
hai ông bà cụ, mọi thứ trở nên xinh đẹp hơn nhiều đối với nó; và nó nói thêm, với
giọng điệu của một kẻ hiểu biết – Chỉ có điều mọi thứ đều xinh đẹp hơn!... Ái
chà, đó là cái đồng hồ lớn với cây kim giờ mà cháu đã làm gãy mũi và cái lỗ mà
cháu đã khoét trên cánh cửa, vào hôm cháu tìm được cái khoan của Ông nội…
- Phải rồi, cháu đã phá hỏng vài thứ hồi
cháu còn nhỏ! – Ông nội nói – Còn kia là cây mận mà cháu rất thích trèo lên khi
ông không coi chừng.
Trong lúc đó, Tyltyl vẫn không quên nhiệm vụ
của nó:
- Cháu cho là ông không tình cờ có Con chim
xanh ở đây chứ ạ? – Cùng lúc đó, Mytyl ngẩng đầu lên và nhìn thấy một cái lồng:
- Ô kìa, đó là con két già!... Nó vẫn còn
hót chứ ạ?
Trong lúc nó nói, con két thức giấc và bắt
đầu hót với giọng cao vút.
- Cháu thấy đó, ngay khi có người nghĩ tới
nó… – Ông nội nói.
Tyltyl kinh ngạc với điều nó nhìn thấy:
- Nhưng nó màu xanh! Sao chứ, đó chính là
nó, Con chim xanh!... Nó màu xanh, màu xanh, màu xanh như một viên bi thủy tinh
màu xanh! Ông sẽ tặng nó cho cháu chứ?
Hai ông bà vui lòng chấp thuận; và, lòng đầy
đắc thắng, Tyltyl tới lấy cái lồng mà nó đã bỏ lại cạnh thân cây. Nó tóm lấy
con chim với sự thận trọng tối đa; và con chim bắt đầu nhảy nhót trong ngôi nhà
mới của nó.
- Bà tiên sẽ hài lòng biết mấy! – Cậu bé
nói, hân hoan với thắng lợi của mình – Và cả Ánh Sáng nữa!
- Tới đây nào – Ông bà nội nói – Tới đây
nhìn con bò cái và bầy ong nè.
Trong lúc đôi vợ chồng già bắt đầu lụm khụm
băng qua khu vườn, hai đứa trẻ đột nhiên hỏi các em trai và em gái đã qua đời của
chúng có ở đây chăng. Ngay lúc đó, bảy đứa bé, cho tới khi đó vẫn đang ngủ
trong nhà, chạy ùa ra vườn. Tyltyl và Myrtyl chạy tới đón chúng. Cả bọn chen lấn
nhau, ôm chầm lấy nhau và nhảy múa, xoay vòng vòng, hét lên những lời vui sướng.
- Chúng đây rồi, chúng đây rồi! – Ông nội
nói – Ngay khi các cháu nhắc tới chúng, chúng liền có mặt, lũ quỷ con!
Tyltyl nắm lấy tóc của một đứa:
- Chà, Pierrot! Vậy là tụi mình sẽ đánh
nhau, như ngày xưa nhỉ!... Và Robert!... Nghe anh này, Jean, đầu em đang trở
thành cái gì vậy?... Madelein và Pierrette và Pauline!... Và đây là
Riquette!...
Mytyl cười rộ:
- Riquette vẫn còn bò trên bốn tay chân!
Tytyl chú ý tới một con chó nhỏ đang sủa
oăng oẳng quanh chúng:
- Kiki kìa, anh đã dùng cây kéo của Pauline
để cắt đuôi nó… Cả nó cũng không thay đổi…
- Không, ở đây không có gì thay đổi cả – Ông
nội nói với vẻ rất quan trọng.
Nhưng đột nhiên, giữa bầu không khí hân
hoan, hai cụ già ngưng lại trạng thái xuất thần: họ đã nghe thấy giọng khe khẽ
của chiếc đồng hồ đang gõ tám giờ!
- Chuyện này là sao nhỉ? – Họ hỏi – Suốt thời
gian qua nó chưa bao giờ đổ chuông…
- Đó là vì chúng ta không còn nghĩ tới thời
gian – Bà nội nói – Có người nào nghĩ tới thời gian hay không?
- Vâng, cháu đấy ạ – Tyltyl nói – Vậy là đã
tám giờ?... Vậy cháu phải đi rồi, vì cháu đã hứa với Ánh Sáng sẽ quay lại trước
chín giờ…
Nó đi tới chỗ cái lồng, những mấy đứa bé
kia quá vui sướng nên không muốn nó bỏ đi quá sớm: thật dễ sợ khi chào từ giã
như thế! Bà nội có một ý hay: bà biết Tyltyl là một đứa bé háu ăn như thế nào.
Vừa hay đã tới giờ ăn tối, và thật may sao, có món xúp cải bắp và cả một cái
bánh tạc nhân mận ngon lành.
- Thôi được – Nhân vật chính của chúng ta
nói – Vì cháu đã có Con chim xanh… Và xúp bắp cải là một thứ mà không phải ngày
nào người ta cũng được thưởng thức!...
Cả bọn vội vã khiêng bàn ra ngoài và trải
lên nó một tấm khăn bàn trắng tinh, rồi bày dĩa cho từng người; và cuối cùng,
Bà nội bưng liễn xúp bốc khói ra. Đèn được thắp lên và ông bà nội cùng các cháu ngồi xuống dùng bữa
tối, xô đẩy nhau, chen chúc nhau và cười to, la hét với niềm vui sướng. Thế rồi,
trong một lúc, không có âm thanh nào khác ngoài tiếng của những cái thìa gỗ
lách cách chạm vào những dĩa xúp.
- Ngon quá! Ồ, ngon quá! – Tyltyl la lên,
nó đang ăn ngốn ngấu – Cháu muốn thêm một dĩa! Thêm nữa! Thêm nữa! Thêm nữa!
- Nào, nào, im lặng lại một chút – Ông nội
nói.
- Cháu vẫn cư xử xấu như trước giờ; và cháu
sẽ làm vỡ dĩa…
Tyltyl không chú ý tới lời nhận xét đó, đứng
lên trên cái ghế đẩu, vớ lấy cái liễn xúp, kéo nó về phía mình và đánh đổ nó;
món xúp nóng đổ tràn khắp bàn và chảy xuống đùi của mọi người. Lũ trẻ kêu ré
lên vì đau đớn. Bà nội sợ hết hồn, còn Ông nội thì nổi giận. Ông xoắn tai của
Tyltyl một cái thật mạnh.
Tyltyl lảo đảo trong giây lát; rồi nó đưa
tay lên má với vẻ mặt sung sướng và kêu lên:
- Ông nội, thật là hay, thật là vui! Nó giống
hệt như những cú bạt tai mà ông tặng cho cháu hồi ông còn sống!... Cháu phải
hôn ông một cái vì điều này!...
Mọi người cười phá lên.
- Sẽ còn nhiều nữa, nếu cháu thích chúng –
Ông nội nói, gắt gỏng.
Nhưng ông cũng xúc động, và quay đi để chùi
một giọt lệ vừa ứa ra khóe mắt.
- Ôi Trời! – Tyltyl kêu lên, giật mình – Đồng
hồ đã đổ tám giờ ba mươi! Mytyl, chúng ta chỉ còn đủ thời gian!...
Bà nội nài nỉ chúng ở lại thêm vài phút một cách vô
hiệu quả.
- Không, chúng cháu không
thể – Tyltyl kiên quyết – Cháu đã hứa với Ánh Sáng!
Và nó vội vã cầm cái lồng
quý báu lên – Tạm biệt, Ông nội… Tạm biệt,
Bà nội… Tạm biệt, các em trai và em gái, Pierrot, Robert, Pailine, Madeleine,
Riquette và cả mày nữa, Kiki… Chúng cháu không thể ở lại… Đừng khóc, Bà nội;
chúng cháu sẽ thường xuyên quay lại!
Ông nội tội nghiệp rất buồn và cất tiếng phàn nàn:
Ông nội tội nghiệp rất buồn và cất tiếng phàn nàn:
- Ôi chao, Cuộc sống thật là mệt mỏi, với mọi
thứ nhặng xị và phấn khích!
Tyltyl cố an ủi ông và một lần nữa hứa sẽ
thường xuyên quay lại.
- Quay lại mỗi ngày nhé! – Bà nội bảo – Đó
là niềm vui duy nhất của chúng ta; và khi cháu nghĩ tới việc tới thăm chúng ta,
đó là một niềm vui khôn tả!
- Tạm biệt! Tạm biệt! – Các em trai và em
gái đồng thanh kêu lên – Hãy sớm quay lại nhé! Mang cho chúng em đường mạch nha
nữa!
Lại có thêm những nụ hôn; tất cả giơ khăn
tay lên vẫy vẫy; tất cả hét lớn lời chào từ giã cuối cùng. Nhưng những hình
dáng bắt đầu nhòa đi; những giọng nói nhỏ dần và không còn nghe thấy nữa; hai đứa
bé một lần nữa bị màn sương mù bao trùm lấy; và khu rừng già che phủ chúng
trong chiếc áo choàng lớn tối tăm.
- Em sợ quá! – Mytyl khóc thút thít – Đưa
tay cho em nào, anh trai! Em sợ quá!
Tyltyl cũng run, nhưng bổn phận của nó là cố
gắng an ủi vỗ về cô em gái:
- Suỵt! – Nó nói – Hãy nhớ rằng chúng ta
đang mang Con chim xanh về!
Trong lúc nó nói, một tia sáng mảnh mai
xuyên qua màn u tối; và thằng bé vội vã tiến tới đó. Nó nắm chặt cái lồng trong
tay; và điều đầu tiên nó làm là nhìn xuống con chim của nó… Ôi chao, kỳ lạ quá,
sự thất vọng đang chờ đợi nó mới ghê gớm làm sao! Con chim xanh xinh đẹp của Xứ
sở Ký Ức đã biến thành màu đen hoàn toàn! Dù Tyltyl cố nhìn trừng trừng vào nó
thế nào, con chim đen vẫn hoàn đen! Ồ, nó biết rất rõ con két từng hót líu lo
trong cái nhà tù đan bằng sợi liễu gai của nó, vào những ngày xưa cũ, ở cửa
nhà! Chuyện gì đã xảy ra? Thật đau đớn biết bao! Và lúc này dường như cuộc đời
thật là tàn ác đối với nó!
Nó đã bắt đầu cuộc hành trình với niềm hân
hoan thú vị đến nỗi nó không nghĩ tới những khó khăn và nguy hiểm một phút giây
nào. Tràn đầy sự tự tin, lòng can đảm và lòng tốt, nó đã lên đường, chắc chắn
tìm được Con chim xanh xinh đẹp sẽ mang lại hạnh phúc cho đứa con gái bé bỏng của
bà tiên. Và giờ đây mọi hy vọng của nó đã tan tành như mây khói! Lần đầu tiên
người bạn tội nghiệp của chúng ta nhận thức được những nỗi nhục nhã, những phiền
toái, những trở ngại đang chờ đợi nó! Chao ôi, phải chăng nó đã cố gắng làm một
điều bất khả thi? Phải chăng bà tiên đang trêu ghẹo nó? Phải chăng nó sẽ phải
tìm kiếm Con chim xanh mãi mãi? Mọi can đảm của nó dường như đang lìa bỏ nó…
Để bổ sung thêm vào sự không may của nó, nó
không thể tìm ra con đường thẳng đã đi qua. Không có một bông hoa tử la lan duy
nhất nào trên mặt đất; và nó bắt đầu khóc.
May thay, những người bạn của chúng ta
không còn gặp rắc rối lâu. Bà tiên đã hứa rằng Ánh sáng sẽ theo dõi chúng. Thử
thách đầu tiên đã qua; và ngay ở mé ngoài ngôi nhà của hai ông bà cụ một quãng
ngắn, lúc này màn sương đột nhiên tan loãng. Nhưng, thay vì để lộ một bức tranh
thanh bình, một mùi hương dịu nhẹ, thân quen, nó để lộ một ngôi đền kỳ diệu,
đang tỏa sáng lập lòe.
Ánh Sáng đứng trên ngưỡng cửa, thanh nhã và
xinh đẹp trong chiếc váy màu kim cương. Nàng mỉm cười khi Tyltyl báo cho nàng
biết thất bại đầu tiên của nó. Nàng biết rằng hai đứa bé đã tìm kiếm; nàng biết
mọi điều. Vì Ánh Sáng bao quanh mọi sinh vật khả tử với tình yêu của mình, dù
không có ai trong số chúng yêu mến nàng đủ để đón nhận nàng một cách tuyệt đối
và nhờ đó hiểu được mọi bí mật của Chân lý. Hiện giờ, lần đầu tiên, nhờ viên
kim cương mà bà tiên đã cho cậu bé, nàng sắp cố chinh phục một linh hồn của con
người:
- Đừng buồn quá như thế – Nàng nói với hai
đứa trẻ – Các em không vui khi đã gặp lại ông bà của mình sao? Không phải thế
đã đủ hạnh phúc cho một ngày sao? Các em không vui mừng khi đưa con két già
quay lại với cuộc sống hay sao? Hãy nghe nó hót kìa!
Vì con két già đang cố hết sức hót vang; và
đôi mắt nhỏ màu vàng nhạt của nó long lanh niềm vui khi nó nhảy nhót quanh lồng.
- Vì các em đi tìm Con chim xanh, các em
thân mến, hãy cố yêu thương những con chim xám mà các em tìm thấy trên đường.
Nàng nghiêm trang gật mái đầu xinh đẹp; và
hoàn toàn rõ ràng là nàng biết Con chim xanh ở đâu. Nhưng cuộc sống thường đầy ắp
những bí ẩn đẹp đẽ, mà chúng ta phải tôn trọng, kẻo không chúng ta sẽ hủy hoại
chúng; và, giá như Ánh Sáng nói cho hai đứa bé biết Con chim xanh ở đâu, vâng,
chúng sẽ không bao giờ tìm thấy chúng! Tôi sẽ nói cho các bạn biết lý do vì sao
ở cuối câu chuyện này.
Còn bây giờ, chúng ta hãy để cho những người
bạn nhỏ của chúng ta ngủ ngon trên những vầng mây đẹp đẽ dưới sự trông nom của
Ánh Sáng.
[1] Từ cổ để
chỉ ngày lễ Halloween (31-10, vào đêm trước ngày lễ các Thánh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét