Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015

SỨC MẠNH CỦA LÒNG BI MẪN - 4. VOI CON VÀ MẸ GIÀ MÙ LÒA

 


 
Khuyết danh



Thuở xưa, có lần đức Phật đã từng đầu thai làm một chú voi con sống trên những ngọn đồi của dãy Hy Mã Lạp Sơn, gần một ao sen. Đó là một chú voi rất xinh đẹp, có bộ lông trắng muốt, còn chân và đầu lại ánh màu san hô đỏ. Chiếc vòi của chú lấp lánh như một chuỗi dây bằng bạc và chú có một cặp ngà dài cong vút.

Chú theo mẹ đi khắp nơi. Mẹ chú hái những chiếc lá non mềm mại nhất và những quả xoài ngọt ngào nhất trên những cành cao cho chú. “Con ăn trước, rồi tới mẹ.” Mẹ chú nói. Mẹ tắm cho chú trong chiếc ao sen mát lạnh, giữa trăm hoa tỏa hương thơm ngát. Mẹ chú hút làn nước trong vắt lên vòi rồi phun mạnh lên người chú từ đầu đến chân,  cho đến khi thân hình chú trở nên sạnh bóng. Kế đó, chú hút nước đầy chiếc vòi rồi ngắm nghía thật cẩn thận và phun ra một tia nước nhỏ vào ngay giữa đôi mắt mẹ.  Không hề chớp mắt, mẹ chú cũng phun vào chú một tia nước nhỏ. Thế là họ phun rải nước đùa nhau một cách hân hoan. Nước mát trong văng tung toé!

Sau đó, hai mẹ con nằm nghỉ ngơi trên lớp lá rụng mềm mại, vòi quấn vào nhau. Khi chiều xuống, voi mẹ nằm dưới bóng mát của một cây mận núi, ngắm nhìn con mình chạy nhảy nô đùa với những chú voi con khác.

Voi con lớn dần, lớn dần cho tới lúc chú trở thành một voi non cao lớn và mạnh khoẻ nhất trong đàn.

Trong thời gian ấy, voi mẹ ngày càng già yếu. Cặp ngà của voi mẹ ngã vàng và bị gãy, kế đến đôi mắt cũng bị mù.

Voi con hái những chiếc lá non mềm mại nhất và những quả xoài ngọt ngào nhất trên những cành cao cho mẹ. “Mẹ ăn trước, rồi tới con.” Chú tắm cho mẹ trong chiếc ao sen mát lạnh, giữa ngàn hoa tỏa hương thơm ngát. Chú hút làn nước trong vắt vào đầy chiếc vòi rồi phun mạnh lên người voi mẹ từ đầu đến chân cho đến khi thân hình mẹ trở nên sạnh bóng. Sau đó, hai mẹ con nằm nghỉ ngơi trên lớp lá rụng mềm mại, vòi quấn vào nhau. Khi chiều xuống, voi con đưa mẹ tới bóng râm của một cây mận núi nghỉ ngơi. Sau đó, chú mới đi chơi đùa với những voi khác trong đàn.

Một ngày nọ, nhà vua đi săn và bắt gặp chú voi non trắng xinh đẹp. Ngài nghĩ thầm: “Con voi này thật tuyệt! Ta phải bắt nó để cưỡi!”

Thế là nhà vua bắt chú voi và đưa về nhốt vào chuồng voi ở hoàng cung. Ngài trang điểm cho voi bằng lụa óng, ngọc ngà châu báu và những vòng hoa sen thắm. Ngài mang cho voi cỏ non tươi mát, những quả chín ngon thơm mọng nước và đổ đầy máng bằng thứ nước trong lành tinh khiết. Thế nhưng chú voi non không chịu ăn uống gì cả. Chú khóc, khóc mãi, ngày càng gầy rạc đi.

“Này voi yêu quý,” nhà vua nói, “Ta đã trang điểm cho ngươi bằng lụa óng và ngọc quý. Ta đã cho ngươi những thức ăn ngon lành và nước uống tinh khiết nhất, thế mà ngươi không ăn không uống. Làm thế nào để ngươi được hài lòng?”

Voi con đáp: “Lụa và châu báu, thức ăn và nước uống không làm cho tôi hạnh phúc. Bà mẹ mù lòa của tôi đang sống cô độc trong rừng mà không có ai chăm sóc. Dù tôi có chết, tôi cũng sẽ không ăn uống gì cho tới khi tôi có thể dâng cho mẹ tôi chút gì để ăn uống trước.”

Nhà vua thốt lên: “Ta chưa hề thấy một tình yêu như thế, ngay cả ở con người. Giam cầm chú voi non trẻ này là điều không đúng.”

Thế là, được thả tự do, chú voi non lao mình qua những ngọn đồi để tìm mẹ. Chú tìm gặp mẹ bên cạnh ao sen. Mẹ chú nằm đó trong lớp bùn, quá già yếu không thể đi đứng nữa. Đôi mắt tràn dâng lệ, voi non hút nước vào đầy vòi và phun mạnh lên người voi mẹ từ đầu đến chân cho tới lúc mẹ chú trở nên sạch bóng.

“Trời đang mưa chăng?”, voi mẹ tự hỏi, “Hay là con ta đã trở về với ta?”

“Chính là con trai của mẹ đây!” Voi con kêu lên - “Nhà vua đã cho con được tự do.”

Khi chú rửa đôi mắt cho voi mẹ, một phép lạ xảy ra. Voi mẹ đã có thể nhìn thấy lại. Voi mẹ nói: “Cầu cho hôm nay nhà vua được hoan hỷ giống như tôi đã hoan hỷ vì được nhìn thấy lại con tôi.”

Thế rồi voi non hái những chiếc lá non mềm mại nhất và những quả xoài ngọt ngào nhất trên những cành cao cho mẹ. Chú nói nhỏ vào tai voi mẹ: “Mẹ ăn trước, rồi tới con.”



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét