Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2012

Tự thú của một gã không mê cờ bạc



Mấy tháng nay tôi khổ quá. Bỏ cả cuộc đời,sự nghiệp, gia đình vào một canh bạc không mong gì thắng nổi, tôi chưa bao giờ hối tiếc. Nhưng tôi lại không phải một tay mê cờ bạc. Một thằng không mê cờ bạc lại chơi ván bài đặt cược cả đời mình. Chính tôi cũng không hiểu nổi. Tôi không hề tiếc nuối. Nhưng nhiều khi cũng muốn khóc òa lên. Nhiều khi cũng muốn than một tiếng. Nhưng tiếng than của mình nhỏ nhoi như thế, vị kỷ như thế, hồ dễ có mấy ai nghe. Lỡ gặp một người không ưa tôi thì càng hỏng: một tiếng than chỉ có thể chia với một người bạn rất thân tình, cùng lắm là một người chưa hiểu mình mấy chút, nhưng ít nhiều cũng có chút cảm thông. Than ôi, tự tôi, dù không bao giờ muốn, đã tạo ra biết bao nhiêu quan hệ bằng mặt mà chẳng bằng lòng. Tôi chỉ có thể nói một điều rất chân thành: tôi không muốn gây thù kết oán với bất kỳ ai. Nhưng tôi cũng không dễ dãi chấp nhận những thứ mà tôi cho là vô bổ, lấy lòng, giả dối... Thế là bỗng dưng tôi có những người không ưa thích gì tôi.

Tìm bạn thật khó. Rong ruổi cả đời may ra mới có đôi ba người gọi là tri kỷ. Còn lại là những bạn, mà chúng ta phải bổ sung thêm một từ nữa - "bè". Chết một nỗi bạn tri kỷ thì không nhiều, không bao giờ muốn mà có được, nhưng cái số "bạn bè" thì càng lúc càng nhiều. Bạn bè, tôi muốn nói thật công tâm, chân thực, cũng là một nguồn an ủi vô biên, quý giá... Tôi chưa, và cũng không bao giờ muốn hạ thấp, làm giảm giá trị của khái niệm này. Nhưng... đúng như nó là vậy. Bạn bè không thể chia được nổi buồn sâu thẳm của chúng ta. Bạn bè có thể chia những niềm vui, có thể ngồi với ta một chút, lúc ta buồn quá trớn. Có thể, nếu họ thương ta, hy sinh cả một đêm hay một ngày để lo cho chuyện của ta, sức khỏe của ta, lúc ta đang trong tình trạng "vô cùng rối rắm". Nhưng những bạn bè không bao giờ hiểu được lòng ta. Xin lỗi tất cả những người mà tôi gọi là bạn bè tôi!

Say rồi nên cứ nói dông dài, chuyện nọ xọ chuyện kia thế ấy. Tôi chỉ muốn gặp một người bạn hiểu mình, để than lên một tiếng: Bạn ơi, tôi mệt quá! Tôi đã cố lắm rồi. Vì tôi, dĩ nhiên, và trước nhất... Nhưng nếu không có bạn, tôi thà quẳng mẹ nó tất cả những thứ này, dẹp mẹ nó tất cả những mớ tơ bùng nhùng này... tìm một chỗ để cạo đầu làm nhà tu lỡ làng duyên phận, tìm một chỗ tự giải quyết cho xong một cuộc đời không có mấy niềm vui mà nỗi buồn cứ dằng dặc, triền miên... 

Nhiều khi tôi nghĩ thế, bạn ơi. Nhiều khi tôi muốn thế. Nhưng rồi lại run rẩy, lại luyến thương.... Tôi đã dịch gần xong Mrs. Dalloway của Virginia Woolf. Thằng cha Septimus điên khùng khiến nhiều khi tôi cũng muốn nổi điên theo chả. Rốt cuộc, đời này có nghĩa là gì? Virginia đã tự trả lời một cách dứt khoát, bằng chính đời mình: Chết!

Nhưng tôi chưa muốn chết! Tôi vẫn còn thương yêu cuộc đời này, bất kể những roi đòn nó giáng xuống tôi.

22-9-2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét