CHƯƠNG 6
Sáng hôm sau, tình trạng thần kinh của
Trung gấu có vẻ xấu đi. Căn bệnh đã bắt đầu
bộc phát. Khi đó, mọi người đã ra ngoài luyện tập. Ở lều chỉ còn lại hai
người. Phái lo chuẩn bị cơm nước, còn Trung gấu ngồi phụ giúp kế bên. Đang cắm
cúi nhặt thóc, Trung bỗng bật khóc to nức nở. Phái điển quay lại, buồn bã và lo
lắng nhìn anh.
Trung đội dạo trước có hai Trung: Trung
liều A trưởng và Trung gấu, xạ thủ số hai đại liên. Trung liều đã hy sinh trong
trận vừa qua, để lại nỗi đau xót, mất mát lớn lao cho mọi anh em, nhất là đối
với Trung gấu.
Hồi mới nhận tân binh về, A trưởng Trung
liều đã chú ý đến cái thằng lùn lùn, vạm vỡ, vai rộng, dáng đi lùi lũi như một
con gấu, nhưng vẻ mặt lại hiền khô, khờ khạo, đôi mắt nâu buồn buồn không hợp
chút nào với khuôn mặt to vuông vắn chữ điền.Tự dưng, anh bỗng thấy thương nó
như đứa em ruột của mình. Trung liều có một thằng em trai nhưng đã bị bệnh chết
năm nó lên mười tuổi. Một lần, khi hai người nằm gác chân lên nhau trò chuyện,
Trung liều đã kể cho Trung gấu nghe thời thơ ấu buồn tủi cơ cực của mình. Hai
gã Trung chỉ trong vòng vài ngày đã gắn bó với nhau còn hơn anh em ruột thịt.
Trung lớn lo cho Trung nhỏ từng chút một, dạy bảo, chỉ dẫn, khuyên nhủ, và cả
an ủi những lúc cậu này buồn.
Trung gấu chỉ có cái tướng là táo tợn,
đáng gờm, còn vẻ mặt và tính tình thì lại hiền và nhút nhát. Hồi chưa vào lính,
Trung gấu làm ở một ga-ra sửa chữa ô-tô. Anh vốn là dân Phan Thiết, gia đình
rất nghèo. Năm Trung mười lăm tuổi thi rớt lớp mười, chưa biết làm sao thì một
bà dì độc thân ở Sài Gòn ra chơi, rồi khuyên ba má Trung cho anh vào Thành phố
để kiếm chuyện làm ăn. Bà làm giấy nhận Trung làm con nuôi và chuyển hộ khẩu
anh về Thành phố. Sau đó bà xin cho Trung vào vừa học vừa làm ở cơ sở đó cho
đến khi anh đi nghĩa vụ.
Bà dì là người ăn chay trường. Bà không
buộc anh phải gò bó như mình, nhưng Trung vốn đã quen kham khổ, lại muốn tránh
phiền cho bà, nên anh cũng bắt chước theo bà. Dạo ở quân trường, do có muối
đậu, tương chao bà mang lên tiếp tế, Trung vẫn duy trì được thói quen ăn chay.
Nhưng qua đây, dần dần anh cũng phải ngả mặn theo anh em. Trung rất ghét chuyện
súng ống. Hồi mới sang, anh hay nói với mọi người là nếu có đánh nhau, anh chỉ
bắn chỉ thiên thôi. Trung bảo hồi ở nhà đến mấy con thằn lằn anh còn không nở
giết, tính ra, trong đời anh chỉ phạm tội sát sinh mấy loài muỗi, rệp và gián
mà thôi.
Hôm đó, hôm Trung liều hy sinh, trung đội
đang phối thuộc với đại đội 12 cắm mũi đầu tiên vào cứ địch. Sau khi qua được
cửa mở ở tuyến phòng thủ thứ nhất, anh em tiếp tục vận động chiếm lĩnh các điểm
xung yếu để vượt tuyến phòng thủ thứ hai.
Cứ Ampil là tổng hành dinh của Son Sann,
lực lượng của nó theo quân báo ước tính khoảng chừng mười ngàn tay súng, được
trang bị đủ các loại cối pháo từ 130 ly trở xuống. Ngoài lính ra, trong cứ còn
có dân Khmer tỵ nạn, và gia đình, vợ con của số lính tráng, sĩ quan. Trong số
này có cả người gốc Việt. Sau khi chiếm được cứ, trung đội đã nhặt được trong
một căn nhà mấy quyển sổ ghi chép bằng tiếng Anh, và một số ghi chú tiếng Việt
kèm theo.
Ampil có tất cả ba tuyến phòng thủ tạo
thành ba vòng cung đồng tâm, mỗi tuyến cách nhau chừng bảy, tám trăm mét. Tuyến
phòng thủ là một bờ đất cao và rộng, phía sau nó là đường giao thông hào sâu
ngang ngực. Dọc theo tuyến, cứ cách năm chục mét lại có một căn hầm to rộng,
trên phủ mấy lớp gỗ rừng, mỗi cây đường kính bé nhất cũng đến năm tấc. Ngoài ra
còn có ụ súng lộ thiên cho các tay súng cá nhân và súng máy. Giữa những tuyến
này lại có những bãi mìn. Khi tấn công lên tuyến thứ nhất, đại đội 11 chưa nổ
được phát súng nào đã lọt vào một bãi mìn, thương vong mất bốn người. Cuối cùng
họ phải rút lui, chuyển sang hướng khác.
Đang đánh nhau kịch liệt ở ngoài tuyến
phòng thủ thứ hai thì một trong hai chiếc tăng mà đại đội 12 đánh kèm bị vướng
mìn tăng, đứt xích không di chuyển được nữa. Đại đội dàn hàng ngang vận động
lên phía trước chiếc tăng để bảo vệ cho tuyến sau lên làm nhiệm vụ cáng thương.
Khẩu đại liên của Trung liều cùng lên với trung đội sáu, còn khẩu 12 ly lúc đó
do Quân chỉ huy cũng đang vận động ở cánh trái, trong đội hình của trung đội
năm. Trung liều dẫn đầu khẩu đội, khẩu AK lật ngang quét từng tràng điểm xạ
ngắn đanh. Lúc ấy, đạn nhọn cứ bay veo véo như mưa ngang đầu, chẳng còn biết
đâu mà tránh né. Họ chỉ dừng lại, mọp xuống khi có một quả đạn cối hay pháo nổ
gần bên.
Trung liều đang chạy thì một quả B40 từ
phía trước nổ chụp tới, cách anh chừng bốn mét. Lúc đó, Trung gấu và Tiến cóc ở
phía sau lưng anh không đầy mười mét. Trung liều chết ngay tại chỗ.
Tiến và Trung gấu quăng khẩu đại liên
xuống, nhào tới bên anh, nhưng chỉ để nhìn thấy khuôn mặt xám ngoét, hai con
mắt nửa mở nửa khép, lòng trắng vằn đỏ những tia máu, và khóe miệng rỉ máu đỏ
bầm của Trung liều. Thân hình anh nhầy nhụa những vết thương.
Trung liều hy sinh vào khoảng năm giờ
chiều, ngày 7-1-1985. Ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa cháy từ phía trước mặt đội
hình – hướng Tây – hắt xuống bãi cát một màu đỏ vàng hiu hắt. Trên trận địa,
những người lính đang chầm chậm bò lê tiến về phía địch như một đàn kiến khổng
lồ. Đây đó rải rác những hố cát do đạn pháo cày xới lên; và ở nhiều hố loang lổ
những vệt máu khô bầm.
Từ đó trở đi, Trung gấu trở thành một
người khác hẳn. Anh lao lên, xô Tiến cóc, xạ thủ một, ngã dúi sang bên, chụp
lấy hai tay cò súng. Lần đầu tiên trong đời, Trung gấu đã biết đau đớn căm thù.
Anh không thèm cúi mình né tránh làn đạn phủ đầu rát mặt từ sau tuyến giao
thông hào thứ hai của địch, cứ chăm chăm quay súng tới những nụ lửa xòe ra,
quất liên tục từng tràng. Mấy ụ súng đó câm tiếng ngay lập tức sau loạt đạn của
Trung. Trung gấu bắn như điên như dại. Trong đầu anh trống rỗng, chỉ tồn tại
mấy từ “Anh Trung đã chết rồi!"
Trận đánh kéo dài từ rạng sáng ngày 7, đến
sẫm tối ngày 9 thì kết thúc. Hôm đó Trung không khóc. Cả hai hôm sau, khi trận
đánh chưa ngưng cũng vậy. Trừ những lúc nổ súng đánh nhau, Trung có vẻ lầm lì
nhưng còn linh hoạt chút xíu, ngoài ra, trong mọi sinh hoạt khác, anh làm gì
cũng ngơ ngẩn, ngẩn ngơ. Đến cái đêm sau khi toàn thắng, anh em bắt được một
con heo nuôi chạy lạc, xẻ ra làm thịt liên hoan, Trung gấu không ngồi vào ăn
uống. Anh đi ra xa, tới một chỗ vắng người, ngồi sụp xuống, khóc nghẹn ngào rất
lâu.
Tâm trạng Trung trong những ngày sau đó
rất nặng nề, u uất. Nhiều lúc nửa đêm chợt giật mình thức giấc, Trung không tài
nào dỗ giấc lại. Anh nằm nghe tiếng những cơn gió rừng hun hút thổi, nghe tiếng
trở mình, tiếng ngái đều đều của các đồng đội khác, rồi tưởng như nghe tiếng
bước chân quen thuộc, bình thản của Trung liều vừa bước vào lều sau một ca gác,
tưởng như mơ hồ nhìn thấy bóng Trung đang tiến đến gần mình. Rồi anh nhận ra đó
chỉ là tiếng gió xào xạc lùa qua lớp lá che trên mái, là bóng những cành lá bên
ngoài chập chờn trên đất, trên vách căn lều. Có lúc anh nhớ tới cảnh tượng A
trưởng Trung nằm đó, đôi mắt khép hờ, thân hình đẫm máu, mà cứ ngỡ mình vừa qua
một cơn ác mộng. Anh tự lừa dối mình trong khoảnh khắc rằng tất cả chỉ là một
giấc mơ; rằng Trung vẫn sống; rằng chỉ cần anh ngồi dậy, xoa mặt mấy cái là
Trung sẽ bước đến, mỉm cười đưa cho anh điếu thuốc vấn đang hút dở dang.
“Cái chết đến dễ dàng như vậy hay sao?” Câu hỏi như một mũi khoan cứ xoáy mãi,
xoáy mãi trong tâm trí của Trung. Nó rít lên lúc anh đang ngồi ăn, đang đi
đứng, đang nói năng, đang làm bất cứ chuyện gì. Trung hiểu con người thì phải
chết. Anh đã thấy bà nội mình qua đời như thế nào trong căn nhà thấp lụp xụp
ven biển của bà. Anh cũng đã thấy những cái chết khác, của những người quen hay
lạ xung quanh. Nhưng anh chưa từng biết về một cái chết đến đột ngột, vô cùng
đột ngột trong thoáng chốc như vậy. Chỉ trong thoáng chốc, một con người khỏe
khoắn, nhân hậu, yêu thương anh và được anh yêu thương không kém chỉ còn là một
đống thịt bầy nhầy, trơ trơ, vô cảm.
Rồi Trung chợt giật mình khi nhớ lại chính
bản thân mình sau lúc đó. Anh đã bắn, không phải là chỉ thiên, mà là thẳng vào
những thân người. Trung biết đã có những thân người đổ gục xuống sau tràng đạn
của anh. Đó là kẻ địch, quân thù. Đó là bọn dã man tàn ác đã giết chết Trung A
trưởng – Trung biết rất rõ điều này. Nhưng anh vẫn có một cảm giác gì đó ghê
tởm chính mình, khi nhìn xuống bàn tay. Bàn tay này đã nhuốm máu rồi! Do
chính bàn tay này mà có những người vợ mất chồng, những đứa con mất cha, những
người lính mất đồng đội!…
...Đầu Trung gấu nhức buốt. Những suy nghĩ
quay cuồng. Trung nghe lùng bùng trong tai những tràng điểm xạ liên hồi chát
chúa của khẩu đại liên. Anh rên lên những tiếng ngắn đau đớn.
Phái chợt nghe tiếng rên rỉ và lầm bầm của
Trung gấu: “Dì ơi!... Con đã bắn rồi... bắn vào tụi nó rồi... Con đã bắn chết
tụi nó rồi!... Anh Trung ơi... em đã bắn chết tụi nó rồi!...” Giọng nói không
âm sắc, lắp bắp, lẫn vào tiếng khóc, và nhất là tính chất không đúng chỗ của
nội dung câu nói làm cho những lời nghẹn ngào của Trung có một vẻ gì đó kỳ lạ,
ghê ghê làm Phái giật mình. Anh ngước
lên nhìn Trung kinh ngạc.
Bóng một người che khuất ánh sáng ở phía
lối vào, làm bên trong lều tối xầm một thoáng, rồi người đó bước vào lều. Đó là
Quân. Anh đã đứng bên ngoài lều từ lúc nãy.
Quân nhìn Trung đang ngồi nức nở, thấy xót
xa thương Trung quá. Qua bao nhiêu ngày tháng gần gũi bên nhau, Quân hiểu từng
niềm vui, nỗi buồn, từng sự trái nết, kỳ cục nào đó của mỗi người trong trung
đội, không phải chỉ với sự đồng cảm, thương yêu của một người anh cả, mà còn
với tấm lòng bao dung của một người mẹ dịu dàng. Nhất là Trung, hồi mới về
trung đội, nó cứ bám theo anh, hỏi han thắc mắc đủ chuyện. Những câu hỏi ngây
ngô như của một đứa trẻ con.
Quân nhận ra bên trong cái ngoại hình xù
xì, dữ tợn, trái tim Trung là trái tim hiền hậu của một bà xơ già trọn đời làm
việc thiện. Trung không phải là loại người có tinh thần mạnh mẽ để có thể thích
ứng, đối phó với những nghịch cảnh, trắc trở của cuộc đời. Sau những ngày đầu
quay quắt nỗi nhớ nhà, nhớ quê, Trung đã cảm thấy đời lính trở nên thân tình, ấm
áp. Có một lúc nào đó, Trung đã ước ao cuộc đời cứ như thế này mãi mãi, nó và
những bạn bè gắn bó trong trung đội sẽ sống bên nhau cho đến cuối đời, như
những người trong một gia đình. Có lần, nó đã bảo với Quân: “Bây giờ em không
còn nhớ nhà nữa. Em thấy sống như thế này thật vui, thật thích. Phải chi tất cả
anh em trong trung đội mình cứ sống bên nhau như vầy đến già há anh Quân!”
Đầu óc vô cùng đơn giản của Trung đã vô ý thức quên đi thực tại.
Nó đã sống trong một giấc mơ ban ngày êm ái, chứa chan niềm vui, tình thương
yêu gắn bó với nhau của những người lính chiến xa nhà. Rồi giấc mơ đã vỡ tan.
Thực tế là những lưỡi dao sắc bén đã cắt đứt, băm nát chuỗi ngày bình yên, hạnh
phúc thành ngàn ngàn mảnh vụn. Thực tế là cơn bão dữ cuốn qua, để lại sau lưng
nó một thế giới tâm linh đổ vỡ, điêu tàn. “Mọi thứ đều là tạm bợ, là hư ảo phù du thôi, Trung ơi! Cả cuộc đời của
chúng ta, cả những niềm vui, nỗi khổ của chúng ta. Nhất là ở đây, trong cuộc
sống này!...” Quân bật thốt lên lời than thở. Nhưng nó nghẹn lại ở cổ anh.
Chính nỗi đau của anh bây giờ cũng là hư ảo nốt, anh biết, và tin như vậy.
Nhưng ý thức, ý chí và trái tim anh dường như
không có chút gì liên hệ với nhau.
Anh vẫn ý thức, bằng niềm tin, tư tưởng đã
cô đúc, đã tạo thành một nền tảng vững bền trong nhân cách của anh – một người
đã ở dưới mái chùa suốt quãng đời thơ ấu – tính chất vô thường bào ảnh của mọi
điều, và vẫn thấy đau một nỗi đau thực thể, bằng những cảm giác của một con
người đang sống.
Quân bước tới, đưa tay bóp nhẹ bờ vai rắn
chắc của Trung, anh nói:
- Từ mai, em sẽ thay thế Phái làm anh
nuôi, để nó trở lại khẩu đội đại liên. Em đừng tự dằn vặt nữa, nghe không
Trung.
Quân quay sang Phái:
- Phái sắp xếp công việc bàn giao lại cho
Trung, em nhớ kèm cho nó vài bữa, hướng dẫn mấy bí quyết nấu nướng của em, nghe
Phái.
Phái gật đầu, đưa mắt nhìn Trung. Trung
vẫn cúi gầm đầu, thu cái cổ to ngắn vào giữa hai vai run rẩy, như một con gấu
lầm lì đang dỗ giấc mùa đông.
Trong suốt mấy ngày sau, Trung càng có vẻ
bất thường. Anh hay ngẩn người ra, nhìn trừng trừng vào một điểm nào đó vô hình
trước mặt, miệng lẩm bẩm những câu rời rạc, vô nghĩa. Ban đêm, anh em trực gác
thấy Trung đi thất thểu, quờ quạng từ nhà này qua nhà khác trong bóng tối như
một hồn ma.
***
Chỉ còn ba ngày nữa là đơn vị hành quân
tấn công cứ điểm 201, toàn đơn vị đang tập luyện ráo riết. Ai cũng nôn nao,
phấn khích mong cho trận đánh chóng đến, chóng qua. Buổi sáng hôm ấy, trung đội
đang dợt lại lần chót các thao tác trong vận động chiến đấu ngoài bãi cát, cách
nơi dựng lều khoảng năm trăm mét. Quân vừa hô khẩu lệnh: “Khẩu đội. Tháo súng
vận động!” thì Mợi lác hớt hải chạy tới, mặt mày xanh như tàu lá. Anh hào hển
bảo Quân:
- Anh Quân ơi, thằng Trung nổi cơn điên
rồi! Lúc nãy, em đang rang ruốc cá giùm nó, quay qua không thấy nó đâu. Em chạy
đi tìm, nhìn thấy nó đang cầm khẩu AK của Già Hương còn để trong lều, kê nòng
súng vào cằm, cười hì hì, mà nét mặt ghê lắm. Em len lén bò lại gần đá văng
khẩu súng. Rồi ôm nó, cố dỗ dành nó. Nó không cự gì, chỉ lúc cười lúc khóc. Em
ôm nó một hồi, thấy nó vẫn im lìm, em bỏ nó ngồi đó, mang mấy băng đạn và dao
cộ giấu đi, rồi chạy ra đây. Anh tính sao bây giờ?
Quân bảo Già Hương:
- Anh cho anh em tập thêm tí nữa rồi về.
Em về trước coi sao.
Quân và Mợi lác chạy về tới lều, Trung gấu
đang quỳ mọp bên bếp, mồm miệng đầy đất
cát. Quân bước tới, kéo vai đỡ Trung ngồi thẳng lên. Trung gấu cười hềnh hệch:
- Anh Trung... đi lên cung trăng hái mận
với em nghe. Em mới ở trển về... Mận ngon lắm... Trong hồ có con cá mập lớn
lắm. Nó cắn đứt bàn tay em rồi, anh Trung ơi!... – Trung gấu khóc òa lên.
Quân cau mày. Trung bị bệnh thật rồi. Anh
quay lại bảo Mợi:
- Mợi ra bảoTiến và Huy về gấp, cùng anh
đưa Trung về trung đoàn để chữa bệnh ngay. Nguy lắm rồi.
Ba người đưa Trung gấu lên tới K.23 khoảng
ba giờ chiều hôm ấy. Lẽ ra, họ tới nơi sớm hơn, nếu trên đường đi Trung không
dỡ chứng ngồi lì một lúc lâu.
Quân đã phải vất vả lắm khi thuyết phục
đại úy Sơn, bác sĩ trưởng K.23 chuyển Trung gấu lên viện cấp cao hơn, nơi có
điều kiện đưa Trung về nước. Mặc cho Quân nói khô cả cổ, Sơn vẫn lắc đầu quầy
quậy, anh cứ khăng khăng một mực:
- Chỉ vì nó quá kích động. Từ từ vài bữa
là bình thường trở lại thôi, cậu lo xa quá. Mà chưa biết chừng tại nó bể chiến
đấu nên giả khùng giả điên như vậy. Còn phải chờ xác định coi nó thật sự bị
loạn thần kinh không đã. Loại này tôi gặp nhiều quá rồi mà!
Quân vốn điềm đạm, nhưng cũng phải nổi
nóng vì sự cứng nhắc của Sơn. Anh cố kềm cơn giận, gằn giọng nói:
- Đây là một người lính của tôi. Tôi hiểu
nó hơn anh nhiều. Nó bị bệnh thật sự. Nó cần được chữa trị ở một nơi thích hợp.
Nếu anh sợ bị ảnh hưởng đến cái uy tín rẻ mạt của anh mà chần chừ, thì hậu quả
còn tệ hại hơn. Lúc đó, anh sẽ vừa mang tiếng xấu, vừa bị lương tâm cắn rứt cả
đời đó, anh hãy nghĩ lại đi...
Sơn khoát khoát tay, quay lưng dợm bước
đi. Mặt Quân đỏ bừng như uống rượu. Máu nóng chợt dồn lên đầu, lan ra khắp
người Quân, anh gần như hét lên:
- Nó suýt chút đã tự sát rồi, anh có biết
không! Nó còn ở cái nơi đầy súng ống này ngày nào, thì còn nguy hiểm cho nó, và
cho mọi người xung quanh ngày đó... – Quân dịu giọng lại – Anh Sơn à! Anh phải
quyết định ngay một quyết định sáng suốt. Anh là một bác sĩ có tài, thương lính
mà. Tôi vẫn còn nhớ anh đã tốt như thế nào, tận tụy như thế nào hồi trị thương
cho tôi. Nhưng đây không phải là chuyên môn của anh. Anh nghe tôi đi, phải đưa
nó về nước càng sớm càng tốt. Và phải cho một anh em nào có tấm lòng đưa nó đi.
Tôi năn nỉ anh, thật tình năn nỉ anh đó, anh Sơn.
Cuối cùng, bác sĩ Sơn xúc động, đồng ý làm
theo đề nghị của Quân. Quân còn nằng nặc xin Sơn nhớ cho người theo dõi Trung
liên tục trong thời gian còn ở lại K.23, cho đến khi bác sĩ Sơn nổi khùng quát
lên: “Cậu tưởng tôi là một thằng ngu ngốc và vô lương tâm hay sao mà cứ lải
nhải hoài vậy. Đi về đi! Tôi sẽ làm những gì tôi thấy cần thiết!”
Trên đường về, cả ba lặng lẽ bước nhanh.
Thỉnh thoảng, Huy nhìn sang Quân, cảm thấy thương anh vô cùng. Nét mặt Quân dàu
dàu, không thần sắc. Vẻ bình an thanh thản thường nhật của anh không còn nữa.
Nhìn anh giống như một bà mẹ vừa phải bứt ruột nhìn đứa con yêu của mình chết
lịm trên tay. Họ về tới nhà lúc vầng trăng khuyết hạ tuần đã lên gần giữa đỉnh
trời.
Hôm Họp Mặt CTV trang áo dài Huỳnh Mai , thật cảm động với vòng tay bè bạn nghe lời tâm sự vừa là dặn dò của cô .
Trả lờiXóaTôi đang quay quắt , bơi trong cảm xúc của riêng mình …chợt nhìn thấy bạn ngồi lặng lẻ
Mắt nhìn mông lung , tôi tiến đến bắt chuyện , thì ra bạn là học trò củ của cô như chúng tôi chỉ là học ở trường khác …nên bạn có vẻ hơi ngở ngàng . Qua vài câu xả giao lại có bia bôi trơn nên tôi và bạn không còn giử kẻ nửa , qua lời kể bạn từng là Cựu chiến binh ở đơn vị chiến đấu bên chiến trường Tây Nam , B hoả lực – A 12ly8 – D3 là đơn vị cuối tôi chiến đấu cho đến khi cầm quyết định chuyển nghành về nước .
Phải chăng vì là lính chiến nên tôi càm thấy có quá nhiều điểm tương đồng với bạn dù bạn là lớp đàn em ( tôi về cuối 1982 – đến 1985 bạn mới qua thì phải ) , qua cuộc sống đời thường và những hồi ức của bạn trong thời quân ngủ tôi thật sự đồng cảm với bạn .
Sau khi đọc xong chương 6 Mùa Xa Nhà , tôi nghỉ thầm chỉ cần thay tên đổi họ nhân vật là chuyện của bạn biến thành chuyện của đơn vị tôi rồi …
Cám ơn ngày họp mặt đả cho tôi tìm thêm được đồng đội của mình .
Phù Viên .
Thân chào anh Hay,
XóaRất vui khi tình cờ trong buổi họp mặt các cựu học sinh trường VHQĐ lại quen biết thêm một người đàn anh cùng đơn vị. Cám ơn những lời chia sẻ của anh. Đời lính thì có nhiều điểm chung nên suy tư tình cảm của đại đa số đều giống nhau phải không anh? Hẹn ngày gặp lại :)