CHƯƠNG 20
Lại một năm mới đến trong cuộc đời quân
ngũ của Huy. Thêm một việc đau lòng đã xảy ra vào một ngày tháng Năm năm ấy,
ngay trước lúc Huy quay trở lại quê nhà. Nó làm cho tất cả những người lính
tình nguyện đau đớn xót xa, làm cho dân chúng quanh vùng phẫn nộ, sợ hãi và căm
oán, làm cho cả những lượn khói nhạt
chiều hôm và ráng trời đỏ rực sau núi Svai chiều chiều giờ đây cũng nhuốm màu
tang tóc. Mọi chuyện bắt nguồn từ một thời điểm xa hơn, như sau này một số đồng
đội cùng đơn vị của kẻ thủ ác và người thân
của các nạn nhân thuật lại.
Mùa xuân năm trước, tiểu đoàn X dời cứ từ
một xã phía nam về trú đóng tại phum Cần Đan, một phum lớn ở hướng Đông Bắc núi
Svai, cách phum Chan Đai hơn hai mươi cây số đường chim bay. Đây là một tiểu
đoàn dân vận, nhiệm vụ chủ yếu của nó không phải là chiến đấu cơ động, mà như
tên gọi, là làm công tác dân vận, nhằm tăng cường mối quan hệ đoàn kết và sự thông cảm hiểu biết giữa quân dân. Đơn
vị gồm những người lính nói rất sỏi tiếng Khmer, một số cán bộ thậm chí còn
biết viết chữ Khmer đẹp và đúng hơn cả nhiều người dân nữa. Họ chia ra mỗi tổ
ba bốn người, vào cùng ở, cùng ăn, cùng làm với dân, và nhanh chóng chiếm được
cảm tình, lòng tin cậy. Trong tiểu đoàn có Z, một hạ sĩ quan tính khí hơi kỳ
lạ. Gã hiếm khi cười nói vui vẻ với bất kỳ ai, có tật nghiện rượu, hay lẻn đi
uống rượu một mình.
Z rất thích May, một cô gái trẻ trong
phum. Gã thường tìm cách lân la tán tỉnh May, nhưng nàng không ưa gã, luôn tìm
cách lẫn tránh. Thật sự, cứ trông thấy gã lúc nào cũng ngật ngưỡng say, mặt mày
đỏ ké, đôi mắt ngầu đục lờ đờ, nét mặt lầm lì bí hiểm, chẳng cô gái nào lại
không e sợ. Gã tấn công, và May lẩn tránh, cứ thế ngày tháng trôi qua. Có lẽ
lúc đầu thái độ của cô gái càng kích thích máu chinh phục của Z, làm cho gã
thêm quyết tâm. Nhưng rồi thấy bao nhiêu thời giờ, công sức bỏ ra vẫn không
giúp gã tiến thêm một bước, gã trở nên thất vọng, chán chường. Trong lòng gã,
một cảm giác hận thù, ganh ghét đã nẩy mầm. Gã cay đắng vô cùng, uất nghẹn trào
lên cổ khi nhìn thấy May cười nói vui vẻ với các đồng đội của mình. Nhiều lúc
gã muốn gào lên câu hỏi: "Tại sao tôi tốt với cô, mến yêu cô, mà cô đối xử
với tôi tệ bạc như vậy? Tôi phải làm gì cho vừa lòng mát dạ cô?" Càng thất
tình tuyệt vọng, gã càng rượu chè be bét, bất chấp mọi lời khuyên can răn đe
của đồng đội, cấp trên. Và không biết từ lúc nào, lòng gã đã manh nha một ý
tưởng trả thù đê hèn, man rợ.
Buổi sáng định mệnh ấy đến. Đó là một ngày
trời đẹp, nắng chói chang rực rỡ. Hôm trước, dân làng đã hẹn nhau cùng ra cánh
trảng bìa rừng để cắt tranh. Họ khởi hành từ tờ mờ sáng, gồm cả các ông già, bà
lão, trẻ con, đàn bà con gái, tất cả chừng mười bốn mười lăm người, tay liềm
tay hái vừa đi vừa nói cười ríu rít. Một đôi mắt đỏ ngầu hấp háy bắt gặp đám
dân làng khi họ vừa đi ra khỏi bìa phum, Z
cười gằn nhìn theo cho đến khi người cuối cùng đã khuất sau rặng cây
cao. Gã quay vào phum, tìm rượu uống.
Gần hai tiếng sau, Z chuệnh choạng quay về
chỗ ở. Gã vớ khẩu AK, choàng thêm một bao se ba băng đạn, rồi len lén tìm đường
cắt vào rừng, đi vòng ra phía sau nơi những người dân đang cắt tranh. Lúc gã
rời nhà, mấy người lính ở chung với gã trông thấy, nhưng họ không chú ý, tưởng
gã đi công chuyện hay bắn chim đâu đó.
Vào thời gian ấy, rừng đang lúc xanh tươi
rực rỡ, cây cỏ đâm chồi nẩy lộc sau những trận mưa rào. Lá non xanh ngắt rung
rinh trong gió. Hoa nở khắp nơi, trên những đỉnh cây, trong những bụi lùm thấp
nhỏ. Lan thủy tiên trắng tinh khôi, lan ngọc điểm tím ngát, hoàng lan vàng rực
rỡ. Cả những khóm địa lan thấp bé mọc dưới những tàng cây rậm, nép bên những
chùm rễ cong xù xì và phủ đầy rêu xám cũng trổ nhánh khoe những nụ hoa nho nhỏ
màu tím nhạt. Tiếng chim cu, chim cà cưỡng, sáo sậu, sáo đá, sơn ca véo von hót
gọi bạn tình, tiếng lá rơi xao xác, tiếng chảy rì rào của những con suối nhỏ,
tất cả dệt thành một chuỗi nhạc rừng liên miên vô tận. Rừng thật đẹp, như một
thiếu nữ xuân thì. Nhưng Z như một người vừa mù vừa điếc, gã không nghe, không
thấy gì khác ngoài những ý nghĩ đen tối trong đầu.
Z xuất hiện trước mắt đám dân đột ngột,
nòng súng đen ngòm chỉa thẳng về phía họ. Mọi người giật mình khi nhận ra nét
mặt gã thật kỳ lạ khác thường. Họ ngưng làm việc, đứng lặng nhìn gã, lo lắng và
sợ sệt.
- Người già, con nít ngồi xuống đó, không
được nhúc nhích cho đến khi nào tao cho phép.
Mấy đứa con gái theo tao đi vào rừng – Z nói, gằn giọng từng từ một.
Những người dân nhìn nhau kinh ngạc. Rồi
một cụ già, Son Kê, lấy hết can đảm hỏi gã:
-
Mày định làm gì vậy, coong tóp Z?
-
Câm miệng lại – Z giận dữ quát – Không hỏi han gì cả. Đứa nào
nhúc nhích hay mở miệng tao bắn chết ngay! Ngồi xuống!
Già Son Kê nhìn mọi người, ra hiệu cứ nghe
theo lời gã. Trông gã lúc này thật khủng khiếp, như thể đang bị quỷ ám, không
ai dám chắc gã chỉ hù dọa hay sẽ bắn thật sự. Họ miễn cưỡng ngồi xuống.
Z có vẻ hài lòng khi thấy mọi người tuân
phục, gã quay sang mấy cô gái, tay chỉ vào rừng:
- Đi!
Trong đám dân có ba cô gái, May, Sori và
Chun. Ba người lưỡng lự bước, Z đi sau họ, khẩu súng vẫn lăm lăm chỉa thẳng.
Vào sâu chừng chục thước, Z quay lại nhìn
ra. Đám người ngoài kia vẫn ngồi im. Gã ra lệnh:
- Con Sori lấy khăn krama trói tay hai đứa
kia cho tao.
Sori sợ hãi nhìn gã, lắc đầu. Gã trừng
mắt. Cô đành nghe theo gã, run run tháo chiếc khăn choàng trên đầu May và Chun
cột tay họ lại. Z bước tới, thô bạo xô hai cô té ngửa trên mặt đất, rồi hắn đeo
súng vào người, giật chiếc khăn của Sori, lôi cô tới một gốc dầu nhỏ, ở một chỗ
vừa quan sát được đám dân ngồi ngoài bìa rừng, vừa nhìn thấy May và Chun, cột
chéo hai tay cô ra sau thân cây. Sori bật khóc, cô van xin hắn :
- Boòng ơi, đừng làm vậy. Đừng boòng ơi,
tội cho Sori lắm!
Z nhếch mép cười gằn. Hắn xé toạt chiếc
áo, rồi chiếc xà-rông của Sori, bắt đầu cưỡng hiếp cô ngay trước mắt hai người
còn lại. May và Chun co rúm người lại, cúi gằm mặt xuống, run bần bật vì mắc cỡ
và sợ hãi, rồi họ khóc nấc lên khi nghe thấy tiếng Sori kêu gào rên xiết nghẹn
ngào. Chừng hai phút sau, May quyết định bỏ chạy, cô đá nhẹ chân Chun ra hiệu.
Cả hai thình lình đứng dậy, loạng choạng chạy ra phía bìa rừng.
Z gầm lên cuồng nộ. Gã vội vàng mặc chiếc
quần đùi vào, đuổi theo. Đám dân phía ngoài cũng bắt đầu bỏ chạy tán loạn khi
trông thấy May và Chun vùng chạy. Z mở khóa an toàn, xả đạn vào hai cô gái và
những ông già bà lão chậm chạp chạy phía sau. Rồi hắn đuổi theo, tiếp tục hạ
sát những người còn lại.
Hôm ấy, có tất cả năm người bị Z giết
chết, trong đó có May và Chun, và năm sáu người nữa bị thương, Sori may mắn
sống sót vì Z mải đuổi bắn những người kia đã bỏ quên cô. Khi bộ đội tiểu đoàn X nghe thấy tiếng súng,
chạy ra đến hiện trường, họ sửng sốt bàng hoàng khi thấy xác những ông bà già,
con nít đẫm máu nằm rải rác trên cánh trảng. Z đang điên cuồng đuổi bắn một thằng bé. Họ nhanh chóng bao
vây, kêu gọi gã bỏ súng đầu hàng. Z giờ
đây đã say máu và liều mạng, gã bắn trả lại đồng đội và tìm cách bỏ chạy. Cuối
cùng, một phát đạn bắn gảy xương đùi Z mới buộc gã thôi hung hăng chống cự. Sau
đó, họ chuyển Z lên quân trạm Đoàn, tạm giam gã để chữa thương và chờ ngày xét
xử.
Mọi việc xảy ra bất ngờ và khủng khiếp,
ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ ai. Thế nhưng nó đã xảy ra rồi. Toàn Tiểu đoàn
X đều đau lòng và ân hận, họ không biết
phải giải thích sao với những người dân về tội lỗi của một đồng đội. Dân làng
vô cùng căm phẫn và đau xót, họ nguyền rủa bộ đội Việt Nam, đòi được
tự tay xử tội Z, trả thù cho người thân của họ. Không khí trong phum thật nặng
nề, u ám. Bao nhiêu công lao, bao nhiêu mồ hôi và máu của những đơn vị quân
tình nguyện đổ ra, trong thoáng chốc trở nên vô nghĩa chỉ vì một cá nhân. Tình
cảm gắn bó giờ đây bỗng có một khoảng cánh ngăn chia không dễ gì hàn gắn lại.
Sự vụ được báo cáo khẩn trương lên cấp
trên, lên tới chỉ huy cao nhất của Mặt trận. Bản báo cáo nêu rõ những đòi hỏi
của dân chúng, và kiến nghị tổ chức Tòa án quân sự đặc biệt xét xử và thi hành
án tại chỗ và ngay lập tức để xoa dịu lòng dân. Hội đồng quân pháp Mặt trận
ngay sau đó đã ra quyết định xét xử Z ngay tại phum Cần Đan. Phiên tòa công
khai được thông báo đến những đơn vị đóng quân trên các địa bàn lân cận. Mỗi
đơn vị được yêu cầu cử đại diện tới dự khán phiên tòa.
Vụ xét xử được tiến hành tại khoảng đất
trống trước sân chùa. Ngay từ mờ sáng,
đã có đến hàng trăm dân quanh vùng tụ
họp về, xôn xao bàn tán chuyện trò. Quân nhân các đơn vị lần lượt tới không lâu
sau đó.
Vì là đơn vị gần bên, các cán bộ chiến sĩ
thuộc tiểu đoàn của Huy đến xem xét xử khá đông. Huy dẫn theo Thuận, Kiên cùng
đi. Anh lặng im quan sát. Tuy có rất đông người, nhưng không khí khá im lìm
lặng lẽ. Mọi người chỉ khẽ khàng trao đổi với nhau. Họ thì thào nguyền rủa Z,
tỏ lòng thương tiếc những nạn nhân, và đều dự đoán, như một lẽ tất nhiên, Z phải bị xử tử hình.
Khoảng tám giờ sáng, hai chiếc Zin chở các
cán bộ Hội đồng quân pháp Mặt trận, phạm nhân và vài chục tay súng đến nơi. Z
được đưa ra khỏi xe với đôi tay bị còng, chân trái gã vẫn còn lớp bột băng.
Trông gã ngơ ngác như một kẻ mất hồn, vẻ lầm lì
hung hãn thường ngày biến mất. Giờ đây gã như một đứa bé ngỗ nghịch vừa
bị xáng một cú bạt tai như trời giáng, không còn biết gì ngoài cơn sợ hãi điếng
hồn.
Đám đông đang lặng lẽ, bỗng nhốn nháo lên
khi đoàn xe tới. Ở một góc chợt có tiếng kêu gào khóc lóc nổi lên. Một vài phụ
nữ cố giãy giụa, vùng vẫy khỏi những bàn
tay níu kéo để lao tới cào xé Z. Đó là vợ con hoặc chị em của các nạn nhân. Một
cán bộ quân pháp lớn tuổi, mái tóc lốm đốm bạc giơ chiếc loa cầm tay lên miệng,
nói to bằng tiếng Khmer:
- Bà con hãy bình tĩnh, yên lặng. Tên Z có
tội với bà con, quân pháp sẽ xử hắn một cách nghiêm minh. Bây giờ mọi người hãy
tìm chỗ ngồi xuống, giữ trật tự để xem
tòa xét xử.
Nói xong, ông cùng năm viên sĩ quan quân
pháp khác bước tới ngồi vào chỗ hai chiếc bàn đã được trưởng phum kê sẵn. Z được hai người lính xốc nách tới ngồi vào
một chiếc ghế đặt phía trước, ở giữa vòng người. Một viên sĩ quan đứng tuổi
đứng lên, đọc bản cáo trạng. Anh ta đọc từng câu một, ngưng lại, chờ người
thông ngôn, một cán bộ của tiểu đoàn X, dịch sang tiếng Khmer cho dân chúng
nghe.
Bản cáo trạng thuật lại diễn biến của hành
vi phạm tội, kết thúc bằng đề nghị xử bắn Z, bản án thi hành ngay tại chỗ. Kế
đó, vị thẩm phán chủ trì cuộc xét xử, chính là viên sĩ quan già đầu bạc, bắt đầu việc xét hỏi.
- Bị cáo Z, bản cáo trạng có nêu đúng
những hành vi của anh không?
Z
thều thào đáp, gã vẫn cúi gầm mặt xuống đất từ đầu, nét mặt gã nhợt nhạt
không còn chút máu.
-
Thưa tòa đúng.
- Anh giết những người dân vô tội vì
nguyên nhân, động cơ gì?
-
Thưa tòa tôi không biết.
Vị thẩm phán cau mày:
- Anh bắn giết cả chục người mà không biết
tại sao mình làm vậy thật ư!
- Tôi không định giết họ… tôi… tôi chỉ
định hãm hiếp mấy đứa con gái cho bỏ ghét. tại họ bỏ chạy nên tôi mới bắn họ.
- Tại sao anh chống cự lại khi các đồng
đội ra ngăn cản?
- Dạ… tôi sợ… lúc đó… tôi không còn biết
gì… tôi như một thằng điên…
- Anh có ăn năn hối lỗi không?
Z im lặng. Rồi gã bật khóc, lẩm bẩm rên rỉ
những tiếng gì đó nghe không rõ.
- Tòa hỏi lại, anh có ăn năn hối lỗi không?
- Tôi… hối hận lắm… hối hận lắm…
- Anh có muốn nói gì với cha mẹ vợ con các
nạn nhân không?
Z lắc đầu, vẻ tuyệt vọng. Vị thẩm phán chờ
đợi một lúc, rồi nhắc lại câu hỏi. Z ngần ngừ rồi run run nói:
- Tôi có tội. Tôi xin chịu chết để đền
tội.
Vị thẩm phán gật đầu, quay sang khoác tay
ra hiệu cho viên thư ký. Anh ta mời mọi người đứng lên nghe ông tuyên án:
"…Tòa án quân sự Mặt trận tuyên án xử tử
tên Lê Văn Z, sinh năm…, nhập ngũ ngày… tháng … năm…., cấp bậc hạ sĩ,
chức vụ tiểu đội phó thuộc Tiểu đoàn X, Đoàn Y vì tội cưỡng hiếp phụ nữ, giết
nhiều người dân Khmer vô tội một cách dã man, gây chia rẽ, phá hoại mối đoàn
kết quân dân hai nước, làm mất danh dự và uy tín của quân tình nguyện Việt Nam.
Án được thi hành ngay tại phum Cần Đan, huyện Svai Chek, tỉnh Bát Đom Boong, và
ngay ngày hôm nay, ngày… tháng…năm… Tòa xin thay mặt Quân đội nhân dân Việt Nam nhận lỗi
không quản lý giáo dục nghiêm chiến sĩ, để xảy ra việc đau lòng đáng tiếc vừa
qua, cầu mong bà con cô bác tha thứ tội.
Bàn tay có ngón dài ngón ngắn, Z là
người xấu, y sẽ phải đền tội. Nhưng quân tình nguyện Việt Nam vẫn còn có
nhiều người tốt. Mong bà con cô bác vẫn thương yêu đùm bọc họ. Mất mát của bà
con cô bác không có gì bù đắp được, nhưng để an ủi, và giúp đỡ các gia đình nạn
nhân trang trải tang ma, chữa trị thương tật, Tòa xin thay mặt Mặt trận gửi cho
mỗi gia đình hai tạ gạo và hai ngàn ria. Sau khi thi hành án, mời các bà con ở
lại nhận cho."
Ông ngưng một chút, rồi gằn giọng:
- Đội chấp pháp chuẩn bị thi hành án ngay
lập tức!
Trong thời gian xét xử, có mấy người lính
đã ra phía đồng trống hướng bắc phum chuẩn bị nơi hành hình. Họ chôn một thân
cây cao khỏi đầu người. Z được dìu ra, một người lính cột một băng vải đen che
mắt gã lại rồi trói vào thân cây. Mọi người đứng quanh im lặng, hồi hộp chờ
đợi. Ba người lính chấp pháp xếp thành hàng ngang, ôm súng đứng nghiêm chờ lệnh
của viên đội trưởng.
Thân hình Z run bần bật. Gã khóc mếu máo.
Không biết sau lớp vải đen, đôi mắt gã vẫn mở to hay nhắm nghiền lại vào giây
phút đó.
- Bắn! – Viên đội trưởng quát lớn.
Người Z nẩy lên, giật giật vài cái rồi mềm
rũ xuống sau loạt đạn. Viên đội trưởng bước tới gần, kiểm tra xem gã chết hẳn
chưa, rồi gật đầu ra hiệu các thuộc cấp thu dọn xác. Cảnh xử tội dường như kết
thúc quá nhanh. Mọi người đứng ngẩn ra một lúc. Mặt trời lúc ấy đã lên gần giữa
đỉnh đầu. Nắng đỏ như lửa hắt xuống cánh đồng. Bãi xử bắn trong một thoáng lặng
im phăng phắc, tiếng những cơn gió rì rào lướt trên ngọn cỏ bỗng nổi lên mồn
một âm vang.
Mọi người lần lượt bỏ về. Huy đứng lặng
lẽ. Lòng anh không buồn không vui, nhưng nặng trĩu vì một điều mơ hồ không rõ.
Ánh mặt trời chói chang rọi xuống làm đôi mắt anh nhức nhối. Bỗng nhiên anh cảm
thấy vô cùng mệt mỏi. Bỗng nhiên anh ước ao được nằm lăn ra mặt đất ngủ vùi một
giấc, đầu gối lên trên lớp cỏ mùa xuân thơm và mềm mại. Và khi giật mình thức
giấc, anh sẽ vui mừng nhận ra tất cả mọi chuyện trong suốt những tháng năm qua
chỉ là một cơn mê sảng, một ác mộng phù du. Nhưng chính ước ao đó giờ đây cũng
chỉ là ảo vọng. Những suy nghĩ trong đầu óc Huy như thể không còn chút liên hệ
gì với ý chí của anh. Tâm hồn anh dường như bị cắt lìa khỏi xác thân mệt nhoài
đòi ngơi nghỉ, nó vẫn đều đặn chuyển động theo một vòng xoay lạ lùng nào đó.
Một chuỗi hình ảnh, kỷ niệm xa xôi bỗng lan man quay về trong ký ức – những trò vui đùa hồi nhỏ, những con người
gần như đã biến mất từ lâu khỏi cuộc đời anh. Huy nhớ một cách dửng dưng, như
thể chúng chẳng liên quan gì với anh, một người lính giờ đây đang ở một nơi xa
lạ. Khi Huy giật mình thoát khỏi những hồi nhớ vẩn vơ đó, nhìn lại xung quanh,
tất cả mọi người đã rời bãi hành hình tự lúc nào, cả những người lính trong đội
thi hành án cũng đã mang xác của Z đi rồi. Chỉ còn Thuận và Kiên đang ngồi dưới
bóng một cây lòng mức chờ anh. Trời đang chuyển mưa, tối sầm, xám ngắt, và gió
bắt đầu rít mạnh, tạo thành xoáy lốc, cuốn những cọng rơm cỏ, lá khô bay tơi tả giữa cánh đồng.
*****
Trong một trận đánh vào cuối tháng Năm,
một quả B nổ tung bên hông công sự của Huy. Huy không trúng mảnh, nhưng sức ép
và chấn động quá lớn làm anh ngất xỉu. Khi tỉnh lại, anh thấy mình đã nằm ở
quân y viện Sư đoàn. Huy nằm ở đó điều trị gần một tháng. Sau đó, anh được đơn
vị giải quyết ra quân. Trước khi về nước, Huy quay lại thăm Chan Đai lần cuối,
để từ giã, có thể là vĩnh biệt nơi này mãi mãi.
Những người quen anh gặp lại đều mừng cho
anh được trở về, nhưng rất buồn khi phải xa anh. Me của Soun ôm lấy Huy khóc
ngất. Anh gục vào vai me, nước mắt tưởng chừng đã khô cạn từ lâu bỗng tràn trề
như nước lũ. Vai áo me đẫm ướt nước mắt Huy. Và ngực anh đầm đìa nước mắt của
bà. Anh cũng ghé vào thăm búc Hô, ngồi uống với ông một vài ly rượu. Rượu giờ
đây có vị đắng vô cùng.
Khi nắng chiều sắp tắt, Huy một mình ra
thăm nhà mồ của me Sa Rinh và của Soun. Những người thân yêu nhất trong một mùa
giông bão – mùa xa nhà của anh – đã lần
lượt bỏ anh đi mãi. Và giờ đây đến lượt anh cũng rời bỏ những người thân yêu
còn lại ở đây, để quay về nơi thân yêu cũ, nơi gắn bó ruột rà máu thịt. Nhưng
bạn bè đồng đội của anh vẫn còn ở lại nơi đây, với biết bao khó khăn, gian lao
chồng chất. Mồ hôi và máu của những người lính sẽ còn đổ xuống, thấm vào mỗi lá
rừng, mỗi hạt cát ở nơi đây. Lòng Huy chợt gợn lên câu hỏi: "Ở đâu là quê
hương?" Quê hương anh là miền Nam nước Việt, ở đó anh đã sinh ra,
lớn lên với biết bao kỷ niệm êm đềm, ở đó anh có những người thân, bè bạn. Quê
hương anh bây giờ có thêm một mảnh đất vùng tây bắc Campuchia, nơi anh đã sống,
chiến đấu, và đã yêu, nơi anh đã học những bài học về yêu thương và về cuộc
sống. "Rồi mai này xa cách," Huy nhủ thầm trong lòng, khi nhìn những
lượn khói hương đang bay lửng lơ trong nắng chiều vàng vọt, "Rồi mai này
xa cách. Nhưng quê hương ơi, tôi sẽ giữ hoài trong lòng nỗi nhớ mênh
mang".
Còn nỗi buồn của riêng anh? Chỉ là những
tiếng thở dài cuốn vào không gian vô tận.
Viết xong đêm giao thừa
Xuân Kỷ Mão 1999
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét