Chương XVIII
Tôi bắt đầu nghĩ về Thượng đế.
Tôi muốn nói, ý niệm về một
Đấng Tối cao tồn tại ở một nơi nào đó bắt đầu len lỏi luồn vào những ý nghĩ của
tôi. Không phải là vì tôi muốn đập vào mặt của ông ta, đấm gục ông ta vì những
điều ông ta đã làm đối với tôi – tức là đối với Jenny. Không, những ý nghĩ tôn
giáo của tôi là một cái gì hoàn toàn trái ngược. Như những lúc tôi thức giấc
vào một sớm mai, và Jenny còn đó. Vẫn còn ở đó. Tôi ăn năn, thậm chí vô cùng
bối rối, nhưng tôi hy vọng có một Thượng đế để tôi có thể cảm ơn. Cảm ơn vì đã
để cho tôi thức giấc và còn trông thấy Jenny.
Tôi cố gắng như điên để cư xử
bình thường, do vậy tôi vẫn để nàng làm thức ăn sáng và những chuyện tương tự.
"Sáng nay anh có gặp
Stratton?" – Nàng hỏi, khi tôi đang ăn chén mì ống thứ hai.
"Ai?"
"Raymond Stratton khóa
64" nàng đáp – " bạn thân nhất của anh, cái gã bạn cùng phòng của anh
trước khi quen em ấy."
"Ờ. Tụi anh dự tính chơi
squash. Nhưng anh nghĩ là anh đã hủy cuộc chơi."
"Tệ thật."
"Sao hả, Jen?"
"Đừng hủy bỏ những trò
chơi như vậy, anh ạ. Em không muốn có một ông chồng ẻo lả đâu."
"Được rồi, nhưng chúng ta
sẽ đi ăn tối dưới phố nghe" – Tôi bảo.
"Chi vậy?"
"Em hỏi vậy là sao?"
Tôi hét lớn, cố biểu lộ cơn giận như thường lệ – "Chẳng lẽ anh không thể
mang cô vợ chết tiệt của anh đi ăn tối nếu anh thích thế sao?"
"Cô ấy là ai, Barrett? Cô
ấy tên gì? " Nàng hỏi.
"Cái gì?"
"Nghe này," nàng giải
thích. "Khi anh đưa vợ đi ăn tối vào một ngày thường, hẳn là anh đang lẹo
tẹo với một ả nào rồi!"
"Jennifer!" Tôi gầm
lên, lần này thật sự tổn thương." Anh không muốn có kiểu nói chuyện như
vậy ở bàn ăn sáng đâu nhé!"
"Vậy thì cắp mông về nhà
ăn tối ở nhà nhé, được không?"
"Được."
Và tôi muốn bảo với Thượng đế,
dù ông ấy là ai, và ở đâu đi nữa, rằng tôi vui mừng với hiện trạng thế này. Tôi
không màng đau khổ, thưa ngài, tôi không quản gì đau đớn, miễn là Jenny đừng
hay biết gì cả. Ngài có nghe thấy tôi không, Thượng đế? Ngài có thể ấn định giá
cả cho điều này.
***
"Oliver?"
"Vâng, ông Jonas ?"
Ông ta đã gọi tôi vào phòng của
mình.
"Anh có quen với Beck
không?"
Dĩ nhiên là có. Robert L. Beck,
phóng viên ảnh của tờ tạp chí Life, đã bị cảnh sát Chicago đá tơi bời khi đang cố chụp một cảnh
bạo động. Jonas xem vụ này là một trong những phi vụ chủ chốt của công ty.
"Tôi biết cái gã cảnh sát
đã đá anh ta, thưa ông" Tôi bảo Jonas với vẻ vô tư.
"Tôi muốn anh xử lý vụ
này, Oliver."
"Một mình tôi?"
"Anh có thể dẫn thêm một
cộng sự trẻ hơn." Ông ta đáp.
Cộng sự trẻ hơn? Tôi là người
trẻ nhất trong văn phòng. Nhưng tôi đã hiểu ngụ ý của ông ta: Oliver, dù cho
tuổi tác của anh như thế nào, anh vẫn là một trong những ma cũ nhất ở đây. Một
trong chúng ta, Oliver.
"Cám ơn ông."
"Bao lâu nữa anh có thể đi
Chicago?"
Tôi phải tự giải quyết mà không
thể nói với một ai, phải tự mình mang hết gánh nặng. Vì vậy, tôi nói gì đó với
ông già Jonas, tôi không nhớ đích xác, đại ý là tôi không thể rời New York vào lúc này. Và
tôi mong ông ta hiểu cho. Nhưng tôi biết ông rất thất vọng vì phản ứng của tôi
đối với một phi vụ hiển nhiên là vô cùng quan trọng. Ồ, lạy Chúa, khi ông biết
lý do thật sự, ông Jonas, ông sẽ hiểu thôi!
Một nghịch lý: Oliver Barrett
IV rời văn phòng sớm hơn, thế mà đi về nhà thật chậm rãi. Bạn có thể lý giải
chuyện này?
Tôi đã mắc phải một thói quen
là nhìn qua cửa sổ các cửa hàng trên đại lộ số 5, tới những thứ hàng hóa tuyệt
diệu và cực kỳ ngớ ngẩn mà lẽ ra tôi đã mua cho Jenny nếu như tôi không phải cố
làm ra vẻ bình thường.
Chắc chắn là tôi sợ phải về
nhà. Bởi vì giờ đây, sau nhiều tuần kể từ khi tôi biết được sự thật, nàng bắt
đầu sút cân. Chỉ chút xíu thôi, và có lẽ nàng chưa nhận ra. Nhưng tôi, người đã
biết sự thật, nhận ra.
Tôi cũng đi tham quan lịch các
chuyến bay: Brazil, các nước
Caribbe, Hawaii.
Vào buổi chiều nay, hãng TWA đang hướng về Châu Âu cho mùa nghỉ lễ: London cho những thương gia, Paris cho những cặp tình nhân…
"Thế còn học bổng của em?
Còn chuyến đi Paris, nơi mà cả cuộc đời khốn khổ của em chưa từng biết thì
sao?"
"Thế còn đám cưới của
chúng mình thì sao?"
"Nào đã có ai nói gì về
đám cưới đâu."
"Anh nói. Anh đang nói về
nó, ngay bây giờ".
"Anh muốn cưới em?"
"Phải."
"Vì sao?"
"Vì sao?"
Tôi có một tấm thẻ Câu lạc bộ Diners. Rẹt! Ký tên lên những đường chấm, và tôi trở thành chủ nhân của hai tấm vé (dĩ nhiên là hạng nhất ) tới Thành phố của những cặp tình nhân.
Trông nét mặt Jenny có vẻ xanh
xao nhợt nhạt khi tôi về tới nhà, nhưng tôi hy vọng ý tưởng ngẫu hứng của tôi
có thể mang lại chút màu sắc trên đôi má ấy.
"Đoán xem có cái gì, bà
Barrett!"
"Anh bị đuổi việc."
Cô vợ lạc quan của tôi đáp.
"Không. Mà là tin
mừng" Tôi nói, và rút hai tấm vé ra.
"Bay lên và bay xa, đêm
mai ta tới Paris."
"Khỉ quá, Oliver,"
nàng bảo. Nhưng thật lặng lẽ, không hề có chút sự chế giễu và hung hăng thường
lệ của nàng. Nàng nói vậy lúc này, là một cách bày tỏ lòng thương mến.
"Nè, em sẽ định nghĩa từ
"khỉ quá" thật cụ thể cho anh nghe chứ?"
"Chà, Oliver," Nàng
nói nhỏ, "đó không phải là cách của chúng ta."
"Cách nào?"
"Em không muốn Paris. Em không cần Paris. Em chỉ cần
anh.."
"Em đã có anh rồi, bé
ạ!" Tôi ngắt lời nàng, cảm thấy lòng chùng xuống.
"Và em muốn có thời
gian," nàng tiếp,"thứ mà anh không thể cho em được."
Giờ thì tôi nhìn vào đáy mắt
nàng. Chúng buồn không thể tả. Nhưng buồn một cách nào đó tôi có thể hiểu.
Chúng đang nói rằng nàng đang tiếc nuối. Tiếc nuối cho tôi.
Hai đứa đứng ôm chặt nhau, im
lặng. Nếu có một trong hai bật khóc, xin để cả hai cùng khóc. Nhưng tốt hơn là
đừng có ai phải khóc cả.
Và rồi Jenny giải thích nàng đã
cảm thấy "vô cùng khó chịu" ra sao, đã quay lại tìm bác sĩ Sheppard,
không phải để nhờ tư vấn, mà là để đối diện: Hãy nói cho tôi biết tôi bị làm
sao đi. Và ông ta đã nói.
Tôi cảm thấy có lỗi một cách lạ
lùng vì không tự mình nói điều ấy cho nàng biết. Nàng cảm nhận được, và nhận
xét một cách ngờ nghệch nhưng đầy dụng ý:
"Ông ấy là một gã Yalie,
Ollie. "
"Ai chứ, Jen?"
"Tay
chuyên gia huyết học. Một tay Yallie từ đầu tới chân, từ cao đẳng lên đại học
y."
“Ồ!" Tôi đáp, biết rằng
nàng đang cố xoa dịu hoàn cảnh nặng nề bi thảm này.
"Ít nhất là ông ta biết
đọc biết viết, phải không?"
"Điều này còn phải chờ
xem," Bà Oliver Barrett, sinh viên Radcliffe khóa 64 mỉm cười, "
nhưng em biết ông ta nói được. Và em muốn nói chuyện."
"Được rồi, vậy thì mình
tới nhà tay bác sĩ Yalie."
"Vâng." Nàng đáp.
Chương XIX
Bây giờ, ít nhất tôi không còn
phải sợ về nhà, không còn sợ "ứng xử bình thường" nữa. Chúng tôi lại
chia sẻ mọi điều, ngay cả một nhận thức đáng buồn là những ngày có nhau chỉ còn
đếm trên đầu ngón tay thôi.
Chúng tôi phải bàn bạc nhiều
điều, những điều mà thông thường ít có những đôi vợ chồng hai mươi bốn tuổi đề
cập tới.
"Em mong là anh khỏe mạnh,
chàng cầu thủ hockey ạ."
"Anh sẽ mạnh khỏe, nhất
định là vậy." Tôi đáp, tự hỏi không biết Jenny luôn luôn hiểu biết của tôi
có hiểu rằng chàng cầu thủ hockey vĩ đại đang sợ hãi hay không.
"Em muốn nói là vì
Phil," nàng tiếp, " Đối với ba sẽ thật khó khăn đấy. Còn anh, nói cho
cùng, anh sẽ là một anh chàng góa vợ vui vẻ."
"Anh sẽ không thể vui vẻ
đâu." Tôi ngắt lời nàng.
"Anh sẽ vui vẻ. Khỉ thật.
Em muốn anh sẽ vui vẻ. Được chứ?"
"Được."
"Tốt lắm."
Chuyện xảy ra vào khoảng một
tháng sau đó, ngay sau bữa ăn tối. Nàng vẫn còn làm bếp. Nàng khăng khăng đòi
làm. Cuối cùng, tôi thuyết phục được nàng cho phép tôi lau dọn (dù nàng làm cho
tôi nổi nóng bằng cách bảo đó không phải là chuyện của đàn ông), và tôi lúc ấy
đang cất chén dĩa, trong khi nàng chơi nhạc Chopin trên chiếc đàn piano. Tôi
nghe thấy nàng dừng lại ở giữa khúc dạo đầu, nên vội vã đi ngay vào phòng
khách. Nàng vẫn còn ngồi ở đó.
"Em khỏe chứ, Jen?"
Tôi hỏi. Nàng đáp bằng một câu hỏi:
"Anh đủ giàu để trả tiền
taxi không hở?"
"Chắc chắn rồi." Tôi
đáp. " Em muốn đi đâu?"
"Chắc là. .. bệnh
viện." Nàng đáp.
Tôi chợt cảm nhận trong chuỗi
cử động vội vàng sau đó, rằng thế là đã đến lúc Jenny sắp bước ra khỏi căn nhà
này và không bao giờ quay lại nữa.. Vì nàng vẫn ngồi im lặng lẽ trong khi tôi
gom một số đồ đạc cho nàng, tôi thầm hỏi cái gì đang diễn ra trong đầu nàng lúc
ấy. Về căn nhà chăng? Nàng có muốn nhìn để nhớ?
Không có gì cả. Nàng chỉ ngồi
lặng lẽ, không hề chú ý đến cái gì.
"Em muốn mang theo thứ đồ
đặc biệt nào nữa không?"
"Ờ ờ." Nàng gật gật
đầu, rồi nói, sau một thoáng suy nghĩ. "Anh!"
Xuống dưới thang lầu, đón được
một chiếc taxi thật khó khăn, vì đó là giờ nhà hát đang diễn. Người gác cổng
thổi còi và vẫy tay như một trọng tài. Jenny tựa vào tôi, và tôi ngầm ao ước
không có xe, để nàng cứ tựa mãi như thế bên tôi. Nhưng cuối cùng, chúng tôi đón
được một chiếc. Tài xế là một lão già vui tính. Khi nghe thấy tên bệnh viện Mount Sinai, lão nhấn hết ga.
"Đừng lo, các con, ta là
một tay lão luyện trong nghề. Ta và chiếc xe này đã làm ăn với nhau nhiều năm
qua."
Ở băng sau, Jenny cuộn người
nép vào tôi. Tôi hôn lên tóc nàng.
"Là lần đầu tiên của cậu
à? " Lão tài xế hỏi.
Tôi đoán là Jenny cảm thấy tôi
sắp sửa tống cho lão già một cú, nên nàng thì thào bảo tôi:
"Hãy đàng hoàng, Oliver.
Ông ấy đang cố đối xử tốt với chúng ta mà."
"Vâng thưa ông," Tôi
nói với lão, "đây là lần đầu, vợ tôi không khoẻ lắm, thế nên chúng ta vượt
một vài đèn đỏ được chứ?"
Lão ta đưa chúng tôi tới Mount
Sinai một cách êm xuôi. Lão thật rất tốt, bước xuống xe mở cửa cho chúng tôi và
nhiều thứ khác. Trước khi lăn bánh, lão chúc chúng tôi mọi điều may mắn tốt
lành. Jenny đã cám ơn lão.
Nàng có vẻ lảo đảo đứng không
vững. Tôi muốn bế nàng vào, nhưng nàng không chịu, "Ở cửa này thì không
được đâu, công tử." Vì vậy, chúng tôi cùng đi vào, và chịu đựng mọi thứ
đau khổ trong khi làm thủ tục nhập viện.
"Ông có sử dụng Vòng chắn
xanh hoặc một phương pháp kế hoạch nào khác ?"
"Không"
(Ai mà rỗi hơi nghĩ tới mấy thứ
linh tinh ấy. Chúng tôi khá bận rộn vì nhiều thứ quan trọng hơn.)
Dĩ nhiên, việc Jenny tới đây
chẳng bất ngờ tí nào. Bác sĩ Bernard Ackerman, như nhận xét của Jenny – một
người tốt, dù là một tay Yalie chính cống, đã dự đoán trước từ đầu việc này.
Ông là người trực tiếp theo dõi điều trị cho nàng.
"Tế bào và tiểu cầu của cô
ấy đang bị bạch cầu hủy hoại " Ông ta bảo. "Lúc này cái cô ấy cần
nhất là hai thứ đó. Cô ấy lại không muốn điều trị bằng kháng trao đổi chất.
"Nghĩa là sao bác sĩ?"
"Đó là một liệu pháp làm
chậm lại quá trình tiêu hủy tế bào," ông ta giải thích, "nhưng nó có
những tác dụng phụ không dễ chịu, cô ấy cũng đã biết điều này."
"Nghe đây, bác sĩ"
Tôi biết tôi đang giảng giải với ông ta một cách không cần thiết – "Jenny
là người quyết định. Hãy làm bất cứ cái gì cô ấy muốn. Chỉ cần người của ông
làm hết khả năng để cô ấy không đau đớn.”
"Ông có thể tin chắc điều
này. " Ông ta đáp.
"Tôi không quan tâm đến
giá cả đâu, bác sĩ." Tôi cho là tôi đang cao giọng.
"Việc này có thể kéo dài
nhiều tuần hay nhiều tháng."
"Cứ ngã giá đi " Tôi
nói. Ông ta rất nhẫn nại với tôi. Thật sự, tôi đang ức hiếp ông ta.
"Tôi chỉ nói một cách đơn
giản là thực sự không có cách nào để biết lâu hay mau – cô ấy đang chết dần
mòn." Ông ta giải thích.
"Bác sĩ, hãy nhớ là,"
tôi ra lệnh, "tôi muốn cô ấy được chữa trị bằng cách nào tốt nhất. Phòng
riêng. Các hộ lý đặc biệt. Mọi thứ. Xin vui lòng. Tôi có đủ tiền."
Chương XX
Lái xe từ Đường 63 Khu Đông Manhattan tới Boston,
Massachusetts trong vòng ba giờ
hai mươi phút là một điều bất khả thi. Xin hãy tin tôi, tôi đã thử giới hạn tối
thiểu trên đoạn đường này, và tôi khẳng định không có một chiếc xe nào, nội hay
ngoại, kể cả những chiếc Graham Hill, có thể chạy nhanh hơn. Tôi đã lái chiếc
MG qua cổng Mass Turn với tốc độ 150.
Tôi có một lưỡi dao cạo râu
điện không dây, và bạn có thể tin là tôi đã cạo râu thật cẩn thận, thay áo sơ
mi ngay trong xe, trước khi bước vào cái văn phòng khả kính nằm trên đường State Street. Thậm
chí mới có 8 giờ sáng, đã có nhiều tay dân Boston bệ vệ chờ đợi để được gặp Oliver
Barrett III. Cô thư ký của ông, vốn biết mặt tôi, vẫn không chớp mắt đến hai
lần khi đọc tên mời tôi vào phòng khách bên trong.
Ba tôi không bảo: Dẫn anh ấy
vào.
Thay vì vậy, cửa phòng ông mở,
và ông tự bước ra. "Oliver." Ông nói.
Vốn đang bị ám ảnh về thể chất
qua dáng vẻ bên ngoài, tôi nhận ra ông có vẻ hơi xanh xao, tóc ông xám đi, và
thưa thớt hẳn, sau ba năm vừa qua.
"Vào đây con trai."
Ông bảo. Tôi không định được giọng của ông. Tôi bước vào bên trong văn phòng,
và ngồi lên chiếc ghế dành cho khách.
Chúng tôi nhìn nhau, rồi nhìn
lướt qua những đồ vật trong phòng. Mắt tôi dừng lại ở những món đặt trên bàn
làm việc của ông: chiếc kéo cất trong một bao da, đồ khui thư có chiếc tay nắm
bằng da, một tấm ảnh mẹ tôi chụp cách đây nhiều năm. Ảnh của tôi trong ngày tốt
nghiệp trường Exceter.
"Con ra sao, con trai?"
"Khỏe, thưa ba." Tôi
đáp.
"Còn Jennifer?"
Thay vì nói dối, tôi lẫn tránh
vấn đề – dù đó chính là vấn đề – để bật thốt ra lý do sự có mặt đột ngột của
tôi.
"Ba, con cần mượn năm ngàn
đô. Vì một lý do chính đáng."
Ông ấy nhìn tôi. Và hơi gật
đầu, tôi cho là vậy.
"Thế à? " Ông nói.
"Thưa ba?" Tôi hỏi.
"Ta có thể biết lý do
không?"
"Con không thể nói, ba à.
Xin cứ cho mượn số tiền đó."
Tôi có cảm giác – nếu như một
người có thể cảm nhận được cảm xúc của Oliver Barrett III – là ông ấy có ý định
cho tôi mượn số tiền. Tôi cũng có cảm giác ông ấy không muốn an ủi tôi gì cả.
Nhưng ông ấy muốn nói chuyện.
"Ở công ty Jonas và March
người ta không trả lương cho con sao?"
"Có, thưa ba."
Tôi chợt nôn nao muốn nói cho
ông biết lương tôi là bao nhiêu, chỉ để cho ông hiểu đó là một thành quả của
tôi, nhưng rồi tôi nghĩ, nếu như ông biết nơi tôi làm việc, hẳn ông cũng biết
mức lương của tôi rồi.
"Và cô ấy có đi dạy chứ?"
Ông hỏi.
Ồ, ông ấy không hay biết gì
hết.
"Đừng gọi cô ấy là 'cô
ấy'."
"Jennifer có đi dạy chứ?"
Ông hỏi một cách nhã nhặn.
"Xin hãy bỏ cô ấy qua một
bên đi ba. Đây là vấn đề cá nhân. Là một vấn đề cá nhân vô cùng quan
trọng."
"Con đã gây rắc rối với
một cô gái nào à?" Ông hỏi, nhưng trong giọng nói không có vẻ gì phản đối.
"Vâng. Đúng vậy. Xin hãy
cho con mượn số tiền ấy."
Tôi không hề cho là ông tin lời
tôi nói. Tôi cũng không nghĩ là ông thực sự muốn biết. Ông chỉ đơn giản hỏi
tôi, như tôi đã nói, là để hai bên có thể trò chuyện mà thôi.
Ông kéo chiếc ngăn tủ, lấy ra
một quyển sổ chi phiếu bìa da, cùng loại da với chiếc tay nắm khui bì thư và
bao kéo. Ông chậm chạp mở nó ra.
Không phải để dằn vặt tôi, mà
là kéo dài thời gian. Tìm một điều gì đó để nói. Những điều không làm thương
tổn.
Ông ghi xong tấm chi phiếu, xé
nó khỏi sổ và trao nó cho tôi. Trong thoáng giây, có lẽ tôi chợt nhận ra tôi đã
chạm phải tay ông. Vì vậy, ông có vẻ bối rối (tôi cho là vậy), ông rụt tay về,
đặt tấm phiếu lên cạnh bàn, nhìn tôi và gật nhẹ đầu. Dường như ông muốn nói
" Đấy, con trai." Nhưng thực sự, tất cả những gì ông làm là gật nhẹ
đầu.
Tôi cũng không muốn bỏ đi. Chỉ
vì tôi không thể tìm ra một điều gì ôn hòa để nói.. và chúng tôi không thể cứ
ngồi đó mãi. Cả hai đều muốn nói, thế nhưng thậm chí không thể nhìn vào mắt của
nhau.
Tôi hơi nghiêng người cầm lấy
tấm chi phiếu. Phải, trên đó ghi năm ngàn đô, có chữ ký của Oliver Barrett III.
Mực đã hoàn toàn khô. Tôi cẩn thận gấp nó lại, bỏ vào túi áo sơ mi trong khi
đứng dậy và bước ra cửa. Lẽ ra tôi nên nói, ít nhất là một điều gì đó, vì cái
tác dụng mà tôi biết rất là quan trọng. Các nhân vật quan trọng của Boston (và
có lẽ ngay cả của Washington) đang lạnh cóng gót chân vì chờ đợi ở bên ngoài,
thế nên nếu chúng ta còn muốn nói với nhau nhiều hơn nữa, con có thể đợi ở
ngoài văn phòng, và ba, ba có thể hủy bỏ kế hoạch ăn bữa trưa…vv…
Tôi đứng đó, bên chiếc cửa mở
hé, thu hết can đảm nhìn vào ông, và nói: "Cám ơn, ba."
Chương XXI
Việc thông báo cho Phil đè nặng
xuống vai tôi. Còn ai khác làm chuyện này? Ông không tan vỡ ra từng mảnh như
tôi lo ngại, mà bình tĩnh khóa cửa căn nhà ở Cranston và tới ở tại nhà tôi. Mỗi người
chúng tôi có phương cách của mình để đối phó với nỗi niềm đau khổ. Cách của
Phil là lau chùi nhà cửa. Rửa ráy, lau chùi, đánh bóng các thứ. Thực tình tôi
không hiểu những ý nghĩ của Phil diễn biến ra sao, nhưng thôi, lạy Chúa, cứ để
ông làm việc.
Ông có ấp ủ giấc mơ rằng Jenny
sẽ trở về nhà?
Có mà, phải không? Tội nghiệp
cho người bố đáng thương. Đó là lý do vì sao ông cứ lau dọn mãi. Ông không thể
chấp nhận sự thật. Tất nhiên là ông không thú nhận điều này với tôi, nhưng tôi
biết, nó nằm trong tâm trí của ông. Bởi vì, nó cũng nằm trong tâm trí của tôi.
Khi nàng đã nhập viện, tôi gọi
cho ông già Jonas, báo cho ông biết vì sao tôi không thể đi làm được. Tôi vờ
như đang vội, để cúp máy, vì tôi biết ông ta đau buồn và muốn nói lên những
điều ông không thể tỏ bày. Từ hôm đó trở đi, những ngày chỉ đơn giản được chia
thành thành giờ đi thăm bệnh và giờ dành cho tất cả các thứ khác. Và dĩ nhiên,
tất cả những thứ khác chỉ là một sự trống vắng hư vô. Ăn khi không hề nghe đói,
nhìn Phil lau dọn nhà (cứ như thế mãi) và không tài nào ngủ được, dù với những
toa thuốc ngủ Ackerman đã kê cho tôi.
Có một lần tôi nghe thấy Phil
lẩm bẩm một mình: "Ta không thể chịu đựng lâu hơn nữa."
Ông ở phòng bên cạnh, đang chùi
cái bồn rửa bát. Tôi không đáp lời ông. Nhưng tôi tự nhủ với mình, tôi có thể.
Thưa Đấng nào đó trên kia, Đấng tối cao, kẻ bày cảnh trớ trêu, cứ tiếp tục đi,
tôi có thể chịu đựng mãi mãi, vô hạn độ. Bởi vì Jenny là Jenny.
Tối hôm đó, nàng đuổi tôi ra
khỏi phòng. Nàng muốn nói chuyện với ba nàng, như "giữa đàn ông với
nhau."
"Cuộc đối thoại này chỉ
giữa những người có dòng máu Ý thôi," nàng nói, mặt trắng bệch như chiếc
gối dưới đầu nàng, " vì thế, cố một chút đi, Barrett."
"Được rồi." Tôi đáp.
"Nhưng đừng đi xa
quá." Nàng nói, khi tôi ra tới cửa.
Tôi tới ngồi ở phòng chờ. Và
rồi Phil xuất hiện.
"Nó bảo con đi vào,"
Ông thì thầm với một giọng khàn khàn, như bên trong người ông hoàn toàn rỗng
không. "ta đi mua vài điếu thuốc."
"Đóng cửa lại đi,"
nàng ra lệnh khi tôi bước vào phòng. Tôi vâng lời, lặng lẽ khép cửa, và khi tôi
quay lại bên giường ngồi xuống, tôi nhìn thấy đầy đủ hơn mọi thứ ở nàng. Nghĩa
là, những thứ ống dẫn chạy vào cánh tay phải của nàng, mà nàng che dưới lớp
vải. Tôi luôn muốn ngồi thật sát nàng nhìn vào gương mặt của nàng, vì dù có
nhợt nhạt đến đâu, đôi mắt nàng vẫn còn sáng long lanh bên trên gương mặt ấy.
Vì vậy, tôi vội ngồi sát vào
nàng.
"Không đau đớn lắm đâu,
Oliver, nó giống như cảm giác rơi thật chậm từ vách núi xuống, anh có biết
không?
Có cái gì đó đang giày xé ruột
gan tôi. Có cái gì đó vô hình đang bay vào làm nghẹn cổ tôi, làm tôi muốn khóc.
Nhưng tôi chưa khóc. Tôi chưa từng khóc bao giờ. Tôi là một gã cứng rắn, phải
không? Tôi sẽ không khóc đâu mà.
Nhưng nếu tôi không khóc, thì
tôi cũng không thể nào mở miệng. Tôi sẽ phải gật đầu thay cho lời đáp. Thế nên
tôi gật đầu đáp phải.
"Khỉ thật," Nàng nói.
"Hở?" Đó là một tiếng
ậm ừ trong miệng hơn là lời nói.
"Anh không biết rơi xuống
vực là thế nào, công tử ạ, cả đời anh chưa bao giờ rơi xuống vực."
"Có mà," Tôi đáp, có
lại khả năng nói ra lời, " lúc anh gặp em."
"Ồ, " Nàng đáp, một
nụ cười thoáng qua trên nét mặt, " Ôi, đó là một cú rơi êm ái'. Ai nói anh
nhỉ?"
"Anh không biết. Chắc là của
Shakespeare."
"Vâng, nhưng ai nói?"
nàng hỏi một cách ai oán. "Em không thể nhớ là vở kịch nào. Em đã vào học
ở Radcliffe, lẽ ra em phải nhớ mọi thứ. Hồi đó, em biết tất cả các tác phẩm của
Mozart."
"Quả là nhiều lắm."
Tôi đáp.
"Anh có cuộc không?"
Nàng nói, trán nhăn lại, và hỏi tiếp, "Bản hòa tấu Piano cung La thứ là số
mấy nhỉ?"
"Để anh sẽ tìm xem".
Tôi đáp.
Tôi biết nó ở đâu. Trong nhà
tôi, trên một ngăn kệ gần chiếc đàn dương cầm. Tôi sẽ tìm ra và nói cho Jenny
ngay ngày mai.
"Em đã từng biết."
Jenny nói. " Em đã từng biết. Đã từng."
"Này Jen, em có muốn nói
về âm nhạc nữa không?"
"Chắc anh thích nói về đám
tang hơn?"
"Không." Tôi đáp, hối
hận vì đã cắt lời nàng.
"Em đã nói với Phil. Anh
có nghe chứ, Oliver?"
Tôi đã quay mặt đi chỗ khác.
"Vâng, anh đang nghe em
đây, Jenny."
"Em bảo ba là ông có thể
nhờ Nhà thờ Thiên Chúa giúp đỡ, anh sẽ đồng ý thôi. Đồng ý chứ?"
"Đồng ý."
"Được lắm." Nàng nói.
Và tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn
một chút, bởi vì, nói cho cùng, bất cứ điều gì chúng tôi nói bây giờ cũng chả cải
thiện được gì hơn.
Tôi đã sai lầm.
"Nghe này, Oliver,"
nàng nói, có vẻ tức giận, dù giọng nói vẫn nhẹ nhàng. "Anh hãy thôi ngay
vẻ bệnh hoạn đó đi."
"Anh ư?"
"Cái vẻ phạm tội trên nét
mặt anh đó, trông bệnh hoạn lắm."
Thực tình mà nói, tôi đã cố
thay đổi nét mặt, nhưng các cơ mặt tôi hầu như đông cứng lại rồi.
"Đó không phải là lỗi ở ai
cả, chàng công tử ạ. Anh có thôi tự trách mình đi không!"
Tôi muốn nhìn mãi vào nàng, tôi
không muốn rời mắt khỏi nàng, nhưng tôi vẫn phải hạ thấp ánh mắt xuống. Tôi xấu
hổ vì ngay cả lúc này, Jenny vẫn đọc được những ý tưởng của tôi thật chính xác.
"Nghe này, đây là điều duy
nhất em yêu cầu anh, Oliver. Ngoài ra, em biết anh sẽ đồng ý."
Vật gì đó lại khuấy động ruột
gan tôi, vì vậy, tôi sợ phải nói, ngay cả chỉ một từ "đồng ý". Tôi
chỉ nhìn Jenny lặng lẽ.
"Dẹp Paris đi." Nàng
đột nhiên nói.
"Hả?"
"Dẹp chuyện Paris và âm nhạc và tất
cả mọi thứ mà anh cứ nghĩ rằng anh đã tước đoạt của em. Em không quan tâm đâu,
Anh có tin không?"
"Không." Tôi đáp, vô
cùng thành thật.
"Vậy thì xéo ra khỏi chỗ
này đi, em không muốn anh ngồi ở cái giường khốn kiếp này nhìn em chết
nữa."
Nàng muốn vậy. Tôi có thể nói
dối về bất kỳ điều gì một khi Jenny thực sự mong muốn. Và tôi xin được ở lại
bằng một lời nói dối.
"Anh tin em."
"Như thế tốt hơn."
Nàng nói. "Giờ thì hãy ban cho em một ân huệ được không anh?"
Từ đâu đó trong lòng, một cơn
lốc tàn phá chợt ùa về làm tôi muốn khóc nấc lên. Nhưng tôi chịu đựng. Tôi sẽ
không rơi nước mắt. Tôi chỉ làm cho Jenny thấy rằng, với sự gật đầu xác nhận
của tôi, tôi sẽ sung sướng làm bất cứ điều gì nàng muốn.
"Anh vui lòng ôm em thật
chặt được không?" nàng nói.
Tôi đặt tay lên cánh tay nàng –
Chúa ơi, nó quá gày gò – và siết nhẹ.
”Không, Oliver, ôm em thực sự cơ. Nằm xuống bên em."
”Không, Oliver, ôm em thực sự cơ. Nằm xuống bên em."
Tôi rất, rất cẩn thận, với những
chiếc ống và các thứ, khi nằm xuống giường bên nàng và vòng tay ôm lấy nàng.
"Cám ơn, Oliver."
Đó là những lời cuối của nàng.
Chương XXII
Phil Cavillery đang đứng hút
thuốc trong khu nhà tắm nắng lúc tôi bước đến.
"Phil?" Tôi gọi khẽ.
"Hả?" Ông nhìn lên,
và tôi nghĩ ông đã biết.
Rõ ràng là ông cần có một sự an
ủi gì đó bằng thể chất. Tôi bước lại, choàng tay qua vai ông. Tôi sợ ông sẽ
khóc òa lên. Còn tôi, tôi khá chắc là mình không khóc. Tôi không thể. Tôi muốn
nói là tôi đã vượt qua tất cả những thứ này.
Ông đặt tay ông lên tay tôi.
"Ta ước gì .." Ông
lẩm bẩm, "Ta ước gì ta đã không…" Ông ngưng lời, và tôi chờ đợi. Nói
cho cùng, có gì phải vội?
"Ta ước gì ta đã không hứa
với con là Jenny sẽ khỏe mạnh."
Và, như để khẳng định thêm, ông
vỗ nhẹ bàn tay tôi.
Nhưng tôi cần được cô độc mình
tôi. Để thở. Để đi bách bộ, có lẽ là vậy.
Ở dưới cầu thang, hành lang
bệnh viện hoàn toàn vắng lặng. Tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là tiếng
gót giầy của tôi gõ xuống nền nhà.
"Oliver."
Tôi dừng lại.
Đó là ba tôi. Trừ người đàn bà
ngồi ở bàn tiếp tân, chỉ còn có hai chúng tôi ở nơi đây. Thật sự thì chúng tôi
là hai trong số ít những người ở New
York thức giấc vào giờ đó.
Tôi không thể đối diện với ông.
Tôi đi thẳng tới cánh cửa xoay. Nhưng trong một thoáng, ông đã ở đó, đứng cạnh
bên tôi.
"Oliver, lẽ ra con phải
nói cho ta biết."
Trời rất lạnh, ở một khía cạnh
nào đó lại là tốt cho tôi, vì tôi đang run lên, và mong muốn cảm nhận một điều
gì đó. Ba tôi tiếp tục tiến tới gần, và tôi tiếp tục đứng lặng im, mặc cho cơn gió
lạnh quất phũ phàng lên mặt.
"Ngay khi ta biết, ta
phóng vào xe liền."
Tôi đã để quên chiếc áo khoác.
Cơn giá lạnh bắt đầu làm tôi đau đớn. Tốt thôi. Tốt thôi.
"Oliver," ba tôi nói
gấp, "ta muốn giúp con."
"Jenny đã chết rồi."
"Ta rất tiếc." Ông
nói, bằng một giọng thì thào đến lạ lùng.
Không biết vì sao, tôi nhắc lại
những lời mà cách đây lâu rồi, tôi đã học được từ người con gái xinh đẹp nay đã
qua đời:
"Yêu nghĩa là không bao
giờ phải nói mình hối tiếc."
Và rồi tôi đã làm một chuyện
chưa bao giờ tôi làm khi có mặt ông, nhất là trong vòng tay của ông. Tôi bật
khóc.
Dịch xong năm 1998
(Dịch theo Ấn bản năm 1971 -
Nhà xuất bản New American Library)