Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

Chuyện Tiêu Sử - Lộng Ngọc


Lộng Ngọc là con vua Tần Mục Công. Nàng xinh đẹp tuyệt trần, có tài thổi sáo rất hay. Vua muốn tìm người cho nàng kết duyên nhưng nàng chỉ bằng lòng lấy người có tài thổi sáo hơn mình.



Tiêu Sử là thần tiên, có tài thổi ống sinh hay đến mức chim phượng chim hoàng nghe thấy tiếng nhạc cũng bay tới chầu quanh. Tiêu Sử được Lộng Ngọc phục tài, thương yêu.
Hai người lấy nhau, sau đó cưỡi rồng bay lên trời. (theo Đông Chu Liệt Quốc)
Thơ này kể về Tiêu Sử và Lộng Ngọc khi hai người bị lưu đày cách xa nhau.


Phần 1:



* LỜI TIÊU SỬ:

Trời nơi này mây giăng trắng mắt
Gió hoang vu thổi suốt nghìn năm
Lòng ta chừ sầu dâng chất ngất
Nhớ Người thương, nhớ đến quặn lòng!

Lộng Ngọc hỡi! Ta hiểu lòng Em đó
Đắng giọt buồn, tim ngập ứ chờ mong
Và mơ mãi ngày cùng ta hội ngộ...
Buồn tuy nhiều, chớ khóc nhé Người thương!...

Bao ngày dài ta vọng về phương ấy
Bao đêm buồn ta thức trắng từng canh
Này tiếng tiêu như lòng ta mấy nỗi
Ngậm ngùi nhờ gió gửi đến cho em...

(TIẾNG TIÊU: )
Vi vu... vi vu... vi vu...

Thiên tiên hề ngẫu nhiên tương ngộ
Thiên duyên hề tình cờ gặp nhau
Nhân sinh hề chi bách vạn thống khổ
Nhân thế hề chi miên viễn u sầu...

Lộng Ngọc hề dáng đẹp như hoa
Mắt Nàng hề trong như thu hồ
Tóc Nàng hề êm êm suối biếc
Áo Nàng hề trắng như mây ngà

Ta gặp Nàng hề ngày không có tuổi
Ta yêu Nàng hề trời đất bao la
Ta xa Nàng hề lòng không quản ngại
Ta chờ Nàng hề đến tận thiên thu...

Vi vu... vi vu... vi vu...

Hoa trời ta hái mấy nhành
Này Lan Tuyết Điểm, này Quỳnh Ngọc Hương
Thả trôi theo suối Lâm Tuyền
Mang cho Lộng Ngọc lời nguyền nghìn năm

Mây trời một nắm trắng trong
Là tình ta đó, mong Nàng đừng quên
Sao trời ngàn đoá linh lung
Ta gom một túi tình chung cho Nàng
Nắng bình minh mấy hạt vàng
Ta đem kết lại thành tràng hoa mơ
Sen thiêng búp nụ còn tơ
Ngát thơm như thể tình ta trao Nàng...

Mây bay sang...Gió bay sang...
Mang theo tình thắm cho Nàng giúp ta...

Vi vu... vi vu... vi vu...

* LỜI LỘNG NGỌC:

Thu sang rồi cho lòng em thương nhớ
Ý tình em nhuộm chút nắng thu tàn
Chàng nơi đâu, sao không tìm đến hở?
Để em buồn, môi mắt cũng rưng rưng...

Ngày Chàng đến chim bình yên cất tiếng
Lá xanh non ngơ ngác tiễn xuân hồng
Mưa khẽ hát lời ru trong nắng sớm
Em ngỡ ngàng hiểu được nghĩa yêu thương...

Này dáng ngọc xin dựa vào e ấp
Này môi thơm Chàng chết ngất đắm say
Này mắt biếc sóng tình long lanh giọt
Này tay mềm ngọc chuốt chạm vào tay...

Bao nhiêu lời thơ em viết tặng riêng Chàng
Là bấy nhiêu tình em như sóng biển
Sóng ru bờ, sóng không hề ân hận
Dù đôi lần sóng cuộn để bờ đau...

Bao nhiêu tình Chàng tha thiết trao em
Lời phương ngọc thơm từng câu, ý, chữ
Em gói ghém đêm đem vào giấc ngủ
Say sưa hồn chất ngất đậm men yêu...

Dù đôi khi trăng quá nhạt bên cầu
Không đủ sáng cho ta nhìn nhau rõ
Chàng bên ấy, em bên này đã tỏ
Tình duyên ta ấy thiên định tiền căn...

Tiếng tiêu Chàng sao mà lắm trái ngang
Làm lắm lúc em gục đầu thổn thức
Tiếng tiêu Chàng sao nhiều khi rạo rực
Làm tim em ngơ ngẩn lạc lối về...

Em yêu Chàng trời đất bỗng là Thơ
Trong mỗi lá cũng đọng niềm vui sướng
Trong mỗi hoa ngọt ngào hương quyến luyến
Trong mỗi lời ngây ngất quyện thương yêu...

Rồi hai ta phạm phải Thiên điều
Nên bể ái giờ chia bờ đôi ngã
Nên Chàng Em giờ hai nơi xa lạ
Biết ngày nao ta hát khúc tương phùng?...
Yêu lắm Chàng! Chàng có biết hay không!
Yêu quặn lòng, đêm nhớ với ngày mong!...

(Tiếng tiêu vẳng tới)

Vi vu... vi vu... vi vu...

Ta từ rất xa theo gió tới
Gửi đến Nàng khúc nhạc nhớ thương mong
Tiêu Sử ấy bên cầu đang ngóng đợi
Lắng nghe này, tâm sự của Tiêu Lang...

(Lặp lại khúc tiêu trên)

*LỜI LỘNG NGỌC:

Ôi lòng em sao vui mừng chất ngất
Nước mắt rơi trong hạnh phúc không cùng
Cám ơn gió mang lời xa ngọt mật
Để em còn chút hy vọng nghìn năm...

Chàng ơi Chàng!... Gió hãy giùm ta nhé !
Mang cho Chàng một chút tiếng cười ta
Trong như nắng ánh hồng lên rạng rỡ
Để tim Chàng bớt chút sầu lo...

                   17/9/02



Phần 2:

(Tiêu Lang và Lộng Ngọc xa cách nhau không biết bao lâu, nếu tính theo thời gian phàm trần...
Nhưng rồi ngày kia họ được tha thứ, được cho quay về hội ngộ. 
Thiên thai đang chờ đón bước chân bỡ ngỡ của hai người quay trở lại...)


*TIẾNG LÁ:

Lao xao... lao xao...lao xao...

Cõi này chính cõi phù vân
Mời người hãy cởi áo trần phiền ưu
Mời người một chén sương thu
Ngọt thơm như nước Cam lồ chứa chan
Người ơi xin nắn cung đàn
Hát cùng ta khúc nhạc vàng ái ân
Chốn này cây lá rung ngân
Trăm năm chỉ một thoáng trần phù du
Chốn này miên viễn không bờ
Đào hoa nở mãi, suối ru bốn mùa
Chốn này ấy chốn bình ca
Sen trong ngát mãi mùa hoa thường hằng
Mưa gieo nghìn tiếng du dương
Nắng rơi như những hạt vàng long lanh
Người ơi cởi bỏ áo trần
Đắm mình xuống suối tuyền lâm đi nào!...

Lao xao... lao xao... lao xao...

* TIẾNG CHIM:

Véo véo...
Von von...

Đào nguyên!
Đào nguyên!
Hoa rơi theo dòng
Hoa nghìn cánh mỏng
Lạc về bến không

Đào nguyên!
Đào nguyên!
Tiếng hát thiên tiên
Bay trên mây mềm
Tiếng gió triền miên
Vi vu êm đềm
Tiếng ta cao vút
Vang lừng không trung...

Đào nguyên ấy nhà ta
Không mùa không ngày qua
Xuân an bình muôn thuở
Hạ xanh mềm muôn năm
Thu vàng như ánh nắng
Đông còn ươm lửa nồng...

Véo von
Ta hát...
Véo véo von von!
Kêu về giấc đẹp
Đưa về mơ êm
Mang về ân ái
Ươm vào yêu thương
Nào ai lạc bước
Nào ai bâng khuâng
Mau mau dừng lại
Cội đào muôn xuân
Hoa bừng sắc thắm
Suối nguồn âm thầm
Reo vui dưới sóng
Biếc biếc...
Hồng hồng...
Biếc hồng trắng trong
Ta hát véo von
Véo véo...
Von von...


* TIẾNG HÁT CỦA BẦY TIÊN NỮ:

Ô này suối biếc trong veo
Ta cùng cởi áo xiêm nào chị em!
Nào khoe trắng ngát vai mềm
Nào khoe dáng ngọc trinh nguyên dưới dòng...

Nào khoe tóc biếc rung rung
Nào nghiêng nửa nụ tầm xuân ngỡ ngàng
Nước trong ta lội tung tăng
Vàng gieo đáy nước
Xuân lồng bóng mây...

Má hồng xinh ửng hây hây
Thiên tiên chưa biết đâu ngày phiền ưu
Ngây thơ khoé mắt hững hờ
Cõi tình đau lắm
Đừng mơ làm gì...

Ta reo
Ta hát
Vô tư
Tim non trong trắng không hề vấn vương

Nào mời các chị các em
Suối trong suối mát ta trầm dáng hoa...


* TIÊU SỬ:

Xa lâu lắm mới quay về chốn cũ
Ôi lòng ta rạo rực những niềm vui
Kìa hoa lá vẫy chào ta rất nhẹ
Còn nhớ chăng người cũ vắng lâu rồi?

Kìa chim thiêng cao giọng hót chơi vơi
Bên cội lá vẫn xanh như ngày nọ
Trên cành vẫn thắm xinh ngàn cánh đỏ
Suối êm đềm reo những khúc hoan ca...

Bầy tiên nữ đang khoe mình dưới suối
Tóc huyền trôi lơi lả ngát hương trinh
Da tuyết đọng hay là tơ mịn nõn
Hạt lăn tăn sóng vỡ rắc châu vàng...

Tiếng ca vắt lưng chừng trên sóng biếc
Ngân ngân xa trôi tới cõi mơ màng
Đào nguyên vẫn êm đềm như thuở trước
Như tháng ngày Lộng Ngọc có Tiêu Lang...

Lộng Ngọc ơi, sao Nàng còn chậm bước
Hay thác ghềnh ngăn trở bước chân son?
Lòng ta giờ như trăm ngàn lửa đốt
Hay ta nên quay lại chốn dương trần?...

Quyết tìm cho được Tình nhân
Quyết tìm cho được nửa phần của ta
Quyết tìm tìm mãi cho ra
Gặp nhau môi mắt cũng nhoà lệ vui...

Ta đi. Đi nhé. Đi thôi....

Chim ơi chim! Chim giúp giùm ta nhé
Tung cánh bay khắp nẻo trước rừng sau
Nàng Lộng Ngọc giờ còn đang lạc lối
Tìm cho ra nhanh nhé, giúp ta nào!...

* LỘNG NGỌC:

Ôi chốn cũ lòng ta hằng thương nhớ
Nay quay về xao xuyến quá đi thôi
Tiêu Lang ơi! Tiêu Lang ơi, hãy vội
Tìm đến nhau cho thoả những mong chờ

Em từ chốn lưu đày tìm về đây
Qua bao thác qua bao ghềnh vất vả
Qua bao rừng qua bao nhiêu khốn khó
Gót chân son rướm máu chẳng lo phiền

Chỉ mong gặp lại chàng Tình Lang hỡi
Chỉ mong tay ấm áp chạm vào tay
Chỉ mong môi thắm ngọt ướp vào môi
Cho nước mắt vui mừng đầm xiêm áo
Cho trời đất reo vang mừng hội ngộ
Cho thiên hà run rẩy ứa hờn ghen...
Chàng ơi Chàng, sao chưa đến cùng em ...

*TIẾNG CHIM:

Véo véo
Von von...

Ô kìa sau mấy khóm mây non
Có nàng ấy thân mềm như liễu rũ
Có nàng ấy tóc mây êm rối xoã
Trông quen quen, có phải kẻ nơi này ?

Véo véo
Von von...

A ! Thì ra chính là nàng Lộng Ngọc!
Công chúa xinh từng ngự trị nơi này
Luôn bên nàng có chàng Tiêu Sử ấy
Tiếng tiêu huyền hơn cả giọng ta đây!...

A! Thì ra Tình yêu là sức mạnh!
Thắng gian truân, thắng số phận như thường
A! Thì ra Tình yêu cao tột đỉnh!
Vượt cõi phàm, vượt cả cõi thần linh...

Véo véo
Von von...

Tiêu Lang ơi, thôi đừng tìm kiếm nữa
Hãy quay nhìn, bên mé cội đào kia
Nàng đã đến, tóc bồng trong lộng gió
Môi hồng rưng những lệ ngọc chan hoà...

(Tiếng chim hót, tiếng suối reo, tiếng cây lá xôn xao, tiếng hát của bầy tiên nữ,
tiếng tiêu hân hoan của Chàng và tiếng hát trong trẻo của Nàng
cùng hoà vào nhau vút lên tận ngàn xanh:)


Thiên tiên hề ngẫu nhiên tương ngộ
Thiên duyên hề tình cờ gặp nhau
Ái ân thắm nồng hề không phai không vỡ
Yêu thương chứa chan hề đến ngày bạc đầu...

                   25/9/2002


ĐÔI DÒNG CƯỚC CHÚ:


Có lần một anh bạn nhà văn hỏi tôi vì sao lấy cái địa chỉ email la tieusu. Tieusu là cái chi chi? Tôi mỉm cười đáp, tieusu là Tiêu Sử. Còn nếu vẫn théc méc Tiêu Sử là cái giống gì thì làm ơn zô gu gồ mà kiếm! :) Sau này anh bạn ấy lại ghẹo tôi, bảo tính lên phây sờ bút viết vài câu tiếu lâm chi bảo liên quan tới cái nick Tiêu Sử để ghẹo tôi chơi, nhưng nghĩ lại bàn dân thiên hạ đâu có biết thằng cha Nhân lấy nick là tieusu, nên thôi, bỏ qua đi tám!

Viết tới đây tôi nhớ lại cuốn Hoàng tử bé của Saint' Exupéry. Truyện đọc lâu quá mờ bản cuối cùng tôi có tôi cũng tặng một người bạn mất rồi, nên không nhớ nguyên văn, nhưng đại ý thế này. Nhân vật phi công trong truyện nhớ hồi lên sáu tuổi có vẽ một bức tranh con voi nằm trong bụng con trăn, nhưng đem khoe chả có ai hiểu mô tê gì hết! Nên chi chàng phi công tương lai phải ngậm ngùi cất tiếng than thở, rằng người lớn thật là chậm hiểu, thật là rắc rối rườm rà, khiến trẻ nít phải luống công giải thích phân bua mà rồi rốt cuộc họ cũng chả hiểu gì hơn.

Cái truyện thơ Tiêu Sử Lộng Ngọc của tôi nó cũng na ná như cái bức tranh con voi nằm trong bụng con trăn của Saint' Ex. Người lớn đọc rồi chả hiểu mô tê gì hết. Đâu có cái chi giống với Tiêu Sử và Lộng Ngọc của Trung Hoa. Lại còn bịa đặt thêm cái vụ bị lưu đày, lại còn bốc phét cái vụ trùng phùng tái hợp... Rốt cuộc thằng cha này muốn nói gì đây? 


Bữa nay tôi cố gắng làm một thằng trẻ nít để giải thích với quý vị người lớn một lần. Bài thơ này nó chẳng là cái giống chi hết, nó chỉ là những lăng nhăng chuồn chuồn châu chấu của một gã tình si. Gã yêu một người con gái, nhưng cả hai cách nhau tới một đại dương và nhiều khác biệt trùng trùng. Thế là gã mơ trở thành Tiêu Sử, một Tiêu Sử thời hiện đại của Việt Nam, để tỏ bày với nàng Lộng Ngọc hiện đại mối tình si của mình. Thoạt tiên tôi chỉ định viết phần I, kết thúc ở chỗ hai bên cùng nhớ thương nhau và chờ mong ngày xum họp, vì thiết nghĩ rằng "biệt ly là chất của trời, biệt ly là thói của đời nhà ma" (Emily Dickingson, Bùi Giáng dịch). Nhưng nàng Lộng Ngọc hiện đại không chịu, nàng Lộng Ngọc hiện đại nói rằng đã là thơ, nghĩa là mơ, thì nên chăng mơ cho tới bến, nghĩa là tôi phải cho Tiêu Sử và Lộng Ngọc tái hợp trùng phùng. Đó là nguồn cội của Phần 2 của bài thơ này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét