Nhiều năm xa Đà Lạt
Mệt nhoài bao thăng trầm
Ta vẫn đời phiêu bạt
Sao mãi hoài nhớ em
Sao mãi hoài lưu luyến
Hàng thông giăng mờ sương
Nắng rải vàng thung lũng
Rụng trên vai rất mềm
Em xưa còn tóc xõa
Tung tăng bên triền đồi
Hồn ta ngày vấp ngã
Vết còn sâu em ơi
Nhiều năm rồi có lẽ
Ta đã già như thông
Tóc em xưa mượt lắm
Giờ chắc thành hơi sương
Chiều ta ôm trọn nhớ
Đồi mênh mông mênh mông
Rừng ru buồn trong gió
Ta ru ta âm thầm….
khoảng 2003
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét