Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

Khúc hát của người mất trí





Tôi ngồi trên băng đá vô thức lắng nghe tiếng hát câm lặng của những lá mùa thu chết. 

Những sợi cỏ úa khô cũng thì thào nhắc lại ngày bước chân em đã đi qua. 

Cơn gió đêm vuốt ve vầng trán tôi xoa dịu nỗi đau nóng bỏng. Ngày đã xa rồi. Người đã đi về nơi khác. Sao tôi còn ngồi đây khóc mãi, nước mắt yêu thương chảy ngược vào lòng. 

Tôi chập choạng quay về những con hẻm vắng của ký ức. Tôi gặp lại tôi và tôi và tôi... Những tôi lúc này lúc khác. Những tôi xấu xa, trong sáng, đớn hèn, cao siêu, tội lỗi. Những tôi phản chiếu qua trăm ngàn lăng kính thời gian. 

Tia chớp lóe lên trong một sát na soi lại gương mặt các đồng đội đã ra đi. Đêm. Cơn mưa rừng trút nước. Loạt đạn tiễn đưa các anh về nơi bình yên vĩnh viễn. Không vòng hoa nhang khói. Không áo trắng khăn tang. 

Xin chúc mừng những cái chết không bị sự giả dối vụ lợi của người còn sống làm hoen ố. 

Xin chúc mừng sự thánh thiện cao cả và tình yêu thương không khoác mặt nạ.
Bạn tôi ơi, bạn không có gì để nuối tiếc. Và cái chết chỉ là điểm dừng chân cuối cùng của tất cả chúng ta. 

Cái làm chúng ta vui sướng, buồn phiền, đớn đau, hạnh phúc, chính là cuộc đời này.
Là mặt trời nắng hạ. Là môi hồng mắt biếc. Là nhớ và quên. Là ba vạn sáu nghìn khoen xích sắt cột chặt ta vào căn nhà ngục chung thân của cuộc đời này - Nơi chúng ta không tự nguyện đi vào, nhưng đã phấn đấu đến kiệt sức để làm cho nó tốt đẹp hơn. 

Tôi muốn hát lên, thét lên, gào khan cổ họng để ca ngợi cuộc đời tôi, cuộc đời bạn và cuộc đời của tất cả chúng ta. 

Bất kể bao nhiêu hy vọng đã sụp đổ, bất kể bao nhiêu niềm tin đã bị dập tắt phũ phàng, cuộc đời vẫn tràn đầy sự bí ẩn, vẫn ẩn chứa sự ngọt ngào và hứa hẹn sẽ để lộ những huyền nhiệm còn giấu kín.

Ngày mai tôi có cần gì. Hôm nay tôi đang sống. Hôm nay tôi đang hít thở và tự do thả những quả bóng xanh của hy vọng không bao giờ tắt.

Bạn ơi! Hãy cùng tôi thả những quả bóng xanh. Sáu tỉ quả bóng xanh sẽ xoa dịu mặt đất khô cằn này, xoa dịu những vết thương của mỗi chúng ta.

khoảng 1996

Ghi chú: bài thơ này viết nhân một lần xúc cảm vì cái chết tự nguyện của diễn viên Lê Công Tuấn Anh, tôi chỉ nhớ vào tháng 10, nhưng không nhớ năm, vì bản đầu tiên có ghi ngày tôi đã đánh mất rồi. Hôm nay, post lại bài này, như một chút nén hương tưởng niệm cho những người ra đi ngày 29/10/2002 trong vụ cháy tại TT thương mại Sài Gòn .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét