Vừa đủ cho một buổi tối ta tìm lại mình trong lặng lẽ, với tiếng mưa rơi
xao xác ngoài hiên, nghe chút ngậm ngùi thương cảm, nghe một thoáng suy tư rung
động về những vui buồn cay đắng thế nhân: một mối tình trắc trở suốt 26 năm
trời, đến khi câu chuyện kết thúc vẫn là một dấu chấm lửng xót xa (Bông hoa nở muộn); lòng thương mến quê
hương mộc mạc mà sâu đậm của một cô bé xa xứ lên Sài Gòn làm người giúp việc, ở
Sài Gòn mà vẫn nhớ mông lung mấy hương vị quê mùa: nhớ cá rô kho tộ, nhớ bánh
xèo nhân tép cặp lá bằng lăng, nhớ ốc gạo luộc sả chấm nước mắm chanh, nhớ mùi
khói đốt đồng... (Nhớ khói);
một nàng Kiều thời nay với thân phận nhiều chua xót (Kiều nương); cuộc sống trong một khu xóm
nhỏ, trong một cư xá lao động nghèo... với những tị hiềm ghen ghét đời thường,
những thờ ơ lãnh đạm với đời vì ai cũng quá khổ sở nhọc nhằn. Những dối gian
lừa lọc, những thân phận nghèo hèn, kiếp đời nhỏ bé... nhưng rốt cuộc hóa ra
lại là những bài ca nồng nàn về tình người, lòng nhân ái (Phố không đèn, Dấu mưa xoi, Trái tim mùa đông, Tro
bụi trên sông)... Một cuộc sống lặng lẽ với những hỉ nộ ái ố đời
thường, “một thế giới thực mà như là thế giới ảo”, đầy những ước mơ hoài vọng
không thành (Như mơ thấy bướm)...
Và còn nhiều truyện khác.
Vẫn với điệu văn khoan nhặt, đậm đà chất đồng bằng Nam bộ, vẫn
những suy tư sắc sảo, đôi khi xoáy vào một chiều sâu thẳm nào đó của tâm linh, Như mơ thấy bướm của nhà văn Ngô Khắc
Tài là một tập truyện đáng để cho chúng ta đọc, nhớ và suy ngẫm.
Sài Gòn, 6/2006
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét