- A lô, có phải chú Chín không ạ?
- Phải.
- Chú có đăng ký với tủ sách Chuyện đời tôi phải không ạ?
-Ờ ờ đúng rồi, tôi bức xúc lắm....
- Cháu là người được tủ sách Chuyện đời tôi cử tới gặp bác để viết
bài. Chú cho cháu xin địa chỉ.
Ông già ở xã Nhị Bình, huyện Hốc Môn. Hốc Môn thì tôi biết. Nhưng xã
Nhị Bình nó nằm ở khúc nào, gần hay xa trung tâm huyện thì chịu chết. Nhưng
không sao, đường đi ở miệng mà!
Căn nhà, theo hướng dẫn của ông già, là một quán tạp hóa nhỏ, trước
nhà có một cây sung. Từ trung tâm huyện, tôi hỏi đường 2,3 lần thì mò được tới
ấp 4, xã Nhị Bình, nhưng còn cái quán tạp hóa có cây sung trước cửa nó nằm ở
nơi mô trên con đường đây? Chỉ có một cách duy nhất, chạy rề rề như ốc sên bò,
căng mắt ra để sẵn sàng tìm một cây sung, nhỏ tí hay đồ sộ...
Rốt cuộc tôi cũng tới nơi. Ông già ngồi sau cái bàn đặt trước sân.
Trên bàn là một đống giấy tờ dầy cộp.
Tôi vừa nhấp một ngụm nước đá do bác gái vợ ông mang tới thì ông đã
tuôn một tràng như súng liên thanh:
- Tôi đã gửi đơn tới khắp nơi, từ trung ương cho tới địa phương mà
không nơi nào nó giải quyết hết. Nè chú xem, tôi có đầy đủ văn bản các thứ... pháp
lệnh, nghị định, hướng dẫn...
Cái gì đây Trời?! Tôi cắt ngang lời ông già.
- Không phải chú muốn viết hồi ký về đời chú hả?
- Tôi đâu có muốn viết gì, chỉ muốn gặp các chú để nhờ giúp làm sao
giải quyết các chính sách cho thỏa đáng, chú coi đó, nè thẻ bệnh binh, thẻ cựu chiến
binh, huy hiệu mười năm chi hội trưởng cựu chiến binh nữa. Tôi là bệnh binh mà.
Ở đây đã có chuyện hiểu lầm rồi. Tôi thấy vừa tức mình, vừa buồn cười.
Phải chi lúc nãy gọi điện thọai hỏi han cho rành mạch hơn thì đã đỡ mất công chạy
hơn 30 cây số tới đây. Giờ thì rõ là xôi hỏng bỏng không rồi, hy vọng bỏ túi
món tiền ứng trước khi ký kết hợp đồng đã tan thành mây khói. Tôi nhăn mặt khi
nghĩ tới số tiền còm còn lại cho những ngày sắp tới. Nhưng mà, cái điệu này thì
chẳng phải dễ dàng đứng lên về được. Xem ra ông già đang muốn giãi bày tâm tư
tình cảm lai láng tràn trề, đang mừng rỡ gặp một người để trút bớt giận hờn uất
ức.
- Chú à, chú có đọc kỹ cái thư mời đăng ký trên báo không? Tủ sách
là nhằm giúp những người có nguyện vọng muốn viết lại chuyện đời, những kỷ niệm
sâu sắc của mình để in thành sách. Còn cháu là người chấp bút, giúp những người
đăng ký thể hiện tốt nhất những điều họ muốn nói. Cháu, và tủ sách đâu có thẩm quyền
gì để giúp chú giải quyết mấy vụ này, nó thuộc về các cơ quan chức năng mà. Chú
phải gửi đơn tới cơ quan chức năng ở xã, huyện, ở cơ sở họ sẽ giải quyết cho
chú.
- Hừ, tụi nó toàn phe cánh với nhau, huyện bênh huyện, xã bênh
xã...
Ngồi nghe ông già trần tình một hồi, xem qua một mớ đơn, tôi nhận ra
ông này đúng là một Don Quichotte thời nay. Ổng khiếu nại từ chuyện của mình cho
tới chuyện bàn dân thiên hạ. Linh tinh đủ thứ trên đời. Chú Chín ơi, chú đang
đánh nhau với vô số cái cối xay gió đó, chú có biết hông! Tôi khuyên ông.
- Mấy cái vụ của thiên hạ, chú có khiếu nại cũng chẳng ai thèm
ngó. Chuyện của họ thì họ phải tự làm đơn, chú đâu thể đứng ra làm thay họ, ai
mà giải quyết. Còn chuyện của chú, cháu thấy nó nhỏ lắm chú à, một vài trăm
ngàn thôi mà. Nội công chú in ấn đơn từ, tiền xăng nhớt tới lui, mất công linh,
mất thì giờ còn hơn cả số tiền đó, chưa nói tới chuyện họ không giải quyết cho
chú. Thôi, bỏ đi chú, chuyện nhỏ mà. Giả thử chú bị áp bức, chèn ép về đất đai
gì đó thì đó là chuyện lớn, phải ráng mà theo đuổi thưa kiện. Còn đằng này, nhỏ
mà, bỏ quách cho khỏe xác, cho đầu óc thảnh thơi mà làm việc khác chú ạ.
- Đâu có được! Chuyện nhỏ mà không làm thì nói gì tới chuyện lớn. Phải
đấu tranh chứ, xương máu của mình đổ ra mà.
- Cháu cũng là cựu chiến binh chú ạ, cháu hiểu mà.
- Vậy hả, ở K phải hôn. Có truy lĩnh tiền chưa, có văn bản quy
định mỗi năm được một triệu mấy.
- Thôi chú ơi, có vài triệu mà đơn từ tới lui làm gì, xương máu còn
không tiếc, tiếc chi mấy món tiền đó. (Thật ra, giờ tôi biết ông già chẳng rành
gì về pháp luật, chẳng hiểu được các quy định chính sách. Ổng chỉ có cái máu đấu
tranh!)
Ông già còn ấm ức nói cà kê dê ngỗng một hồi lâu. Tôi bắt đầu chán
nản và nóng ruột. Phải chuồn thôi.
- Chú à, điều quan trọng là những người làm quan phải có cái tâm. Còn
nếu không thì chuyện của chú chẳng ai thèm đoái hoài tới đâu. Nhưng xem ra cái tâm
của mấy ông bà đó hơi ít đó, chú à. Thôi, cháu thành thật góp ý với chú, bỏ đi
cho khỏe người rảnh óc. Giờ cháu xin phép phải về, còn nhiều chuyện phải làm.
Tôi đứng lên. Ông già nhìn sững tôi, lẩm bẩm:
- Vậy là phải chịu đựng mãi những thứ bậy bạ, bất công này sao...
Trên đường về, câu lẩm bẩm cuối của ông già cứ đồng vọng trong đầu.
Phải chịu thôi, chú Chín thân mến. Bởi một lẽ giản đơn, chúng ta chỉ là dân
đen, thấp cổ bé họng. Và thời nào thì cũng thế, dân đen mà chú!
July 20, 2007
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét