Nguyễn
Trung Bình hớn hở khoe với tôi, “Bình đã vượt qua được cái đỉnh của Trẻ dáng
nâu rồi anh ạ. Mười năm rồi mới vượt qua được cái bóng của nó...Vừa làm một bài
thơ dài, hay lắm!”
Bài
thơ quá dài, Bình không thể nhớ hết để đọc cho tôi nghe. Cũng chẳng có bản nháp
để tôi đọc thử xem sao. Nhưng tôi tin. Tin và vô cùng hy vọng, rằng Bình thật
đã sự vượt qua cái bóng núi tinh thần của chính bản thân.
Nói
nghe thì lố bịch, buồn cười và đầy mâu thuẫn, vì tôi chưa hề bao giờ nghĩ một
cách nghiêm túc và tự mãn rằng mình là một nhà văn nhà thơ chi hết. Thế nhưng
thật sự tôi cũng đã bị cái bóng núi tinh thần ấy ám ảnh suốt bấy lâu. Muốn làm
mới bản thân mình. Muốn tìm ra một con đường mới chứ không lặp lại những lối
mòn của người và của chính ta. Tôi nhớ có loáng thoáng đọc ở đâu đó một bài
phỏng vấn Nguyễn Ngọc Tư. Trong đó Tư bảo rằng cô cứ viết chơi chơi thôi, chẳng
đặt nặng vấn đề sứ mệnh của nhà văn chi chi cho nhức đầu nhức óc. Nhưng tôi
biết, tận thâm tâm Tư nghĩ điều ngược lại, và cô đã hành động ngược lại với tự
nhận định quá đỗi nhẹ nhõm đó của mình. Tư viết nhiều nhưng rất nghiêm túc, và
rất hay, sâu sắc nữa. Và cả Tư cũng thế, cũng “muốn làm mới mình”, với một Cánh
đồng bất tận. Thỉnh thoảng, đọc những bài tạp văn của Tư rải rác trên báo
này báo nọ, tôi giật mình. Giật mình và cũng thầm mừng cho Tư. Bút lực đã ngày
càng sung mãn, tư duy đã ngày càng chín rộ trên cái nền câu chữ duyên dáng miệt
vườn riêng biệt của Tư. Tư đã vượt rất xa, bay rất cao so với cái thời của Ngọn
đèn không tắt.
Trông
người lại ngẫm đến mình. Tôi không ưa cái thói ca tụng, tán dương lẫn nhau hoặc
chửi bới đả kích lẫn nhau quá trớn và lố bịch trên báo chí của nhiều cây bút
cùng phe cánh hoặc khác phe cánh hiện nay. Nhưng đôi khi tôi cũng nghĩ khác đi.
Rằng, thôi mà, nói cho cùng cái kiếp văn chương vốn là mệnh bạc, có được thì
cũng chỉ chút hư danh sáo rỗng, mà mất thì quá nhiều, đủ thứ: sức khoẻ, thời
gian, có khi còn đánh mất cả hạnh phúc đời thường, tự chôn thân vào cái lăng
tẩm sống vừa của lòng kiêu mãn vừa của sự tự nghi hoặc về tài năng bản thân.
Thế nên ca tụng nhau chút chút, nâng bi nhau chút chút cũng là việc đáng làm,
cần làm trong một thế giới mà văn chương xem ra ngày càng bị người đời rẻ rúng.
Không ai biết đến bạn ta, đến ta, thì ta gồng người làm một cú tuyên dương tán
phét hoặc vỗ ngực xưng tên hoa lá cành phèng la trống thổi cho inh ỏi điếc tai
thiên hạ, cho rỡ ràng rún rẩy một phen nào. Cho anh tài ba miền biết tên biết
tuổi. Cho may ra cũng được người đời biết rằng ta là bực tài danh thi phú, đại
danh tác dưới mắt không người... Hoặc ta, bạn ta có bị chửi tơi bời tơi tả thì
cũng hay lắm chứ sao! Miễn là cái tên của ta cứ xuất hiện đều đều trước mắt bàn
dân thiên hạ. Ở đời, cái sự buồn nhất là không ai biết đến tên mình. Còn người
ta có đọc, có thích văn thơ của mình hay không thì...hạ hồi phân giải!
Cái sự
viết lách sáng tác đáng buồn như thế. Cái sự phê bình càng tệ hại. Điểm lại tên
tuổi của những nhà tự xưng hoặc được xưng tụng là nhà phê bình ở Việt Nam hiện nay,
xem ra chẳng ai đáng mặt. Ở một hội nghị bàn tròn văn chương (chơi hay thật,
thật hay chơi?!) có cái tên là Cafe van hoc thang 7 gì gì đó mới đây ở Sài Gòn,
co' người đã lặp lại một nan đề cũ rích: “Con gà hay cái trứng có trước?”. Bởi
vì, anh sáng tác thì đòi anh phê bình phải hay cái đã, cậu phê bình hay, đúng
thì tớ mới có cảm hứng mà viết lách hăng say hưng phấn chứ! Anh phê bình (trong
vòng giới hạn cuộc hội đàm) lại bảo các cậu có sáng tác được cái đếch gì cho ra
hồn đâu mà bảo tớ phê bình cho hay cho đúng!
Nhiều
khi tôi cứ nghĩ thôi cứ viết, đếch cần ai đọc cả! Nhưng rồi lại nghĩ, viết mà
chẳng có người đọc thì viết để làm gì nhẩy? Viết xong liệng vào ngăn kéo như
các cụ ngày xưa ở Nga cũng chẳng xong. Bây chừ, đa phần người ta viết trên máy
vi tính, và nếu lâu lâu mà cái máy nó chơi khăm ta một phen, làm bộ nhức đầu sổ
mũi một phen, thì ôi thôi, đi toong cả mớ. Làm sao mà lưu lại chút di cảo cho
con cháu hậu sinh!
Nghĩ
thì nghĩ thế, nhưng nào có viết được cái quái gì đâu!!
Tôi
giờ đây như một kẻ luyện công quá trớn bị tẩu hỏa nhập ma. Cái lợi cái danh thì
cũng ham như thiên hạ người đời. (Dù sao tôi cũng là người trần mắt thịt, bạn
ơi!). Mà tài năng thì tự xét vốn trong vòng hạn chế. Muốn viết, mê viết mà viết
ngày càng không ra chữ. Muốn làm thơ ngây thơ hồn hậu như hồi mới lớn, mới biết
yêu, cứ nghĩ thế nào thì tuôn ra thế ấy cũng không thể nào được nữa. Thơ chẳng
còn bao dung dễ dãi với tôi. Làm thơ không tiến bộ nổi, tôi chuyển sang ...
viết văn xuôi. Nhưng những gì tôi viết ra chẳng mấy khi làm tôi hài lòng. Tôi
như một gã độc hành. Như con sói ốm yếu bị bầy đàn ruồng bỏ vì không chịu được
cái thói kết bè kết đảng, săn mồi theo đàn của buổi hiện thời.
Viết
thì không ổn. Mà không viết thì nhấp nha nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa, tâm
bất an, thân bất định.
Nhiều
khi tôi nhớ Vũ Ngọc Giao. Tôi nhớ những cuộc chè chén say sưa. Nhớ những phen
Giao đọc thơ bốc phét tục tĩu. Nhớ những phen Giao bất mãn, thô lỗ, chửi đời,
chửi người... Nhưng có một Vũ Ngọc Giao khác mà tôi biết, một đêm ngồi trong
căn nhà trọ của dịch giả Nguyễn Tiến Văn, ôm đàn thả hồn theo những điệu khúc
flamenco rực lửa. Mắt lim dim và ánh nhìn ngây thơ, trong sạch như một trẻ sơ
sinh. Giao là người sinh bất phùng thời. Có chút tài nhưng không có đất đứng.
Trông
người lại ngẫm tới mình... Tôi phải chăng là một bản sao của Vũ Ngọc Giao ngày
sau? Ôi nghĩ đến mà kinh hãi rợn người!
Ma lực
của con chữ là gì? Để những người như tôi, như Giao, như Bình... cứ phải quay
cuồng đảo điên vì nó. Mất ăn mất ngủ vì nó. Yêu nó như yêu một người con gái
đẹp nhưng quá cao xa khó lòng với tới.
Đã gần
một năm nay tôi không viết gì hết. Chỉ ráng ngồi vất vả cày bừa dịch này dịch
nọ để kiếm cơm. Vậy mà, hôm qua nghe lời khoe hớn hở của Bình, những con chữ
lại rủ nhau chập chùng vây quanh tôi, với những vũ điệu buồn bất tận.
14/7/2007
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét