Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

Lá cỏ: Những bài thơ tuổi lính I







1. NHỚ (SỐ 2)


Đêm buồn như một tiếng thở dài
Chỉ có gió bên ngoài rít mãi
Tấm chăn mỏng không làm bớt lạnh
Chợt nhớ nhà nhớ về Thành phố
Trăng mồng mười hiu hắt chiếu qua song

Đêm dài như nỗi nhớ niềm mong
Trăn trở hoài không sao ngủ được
Ngôi sao ngoài trời long lanh, chơm chớp
Như mắt em thuở mới gặp lần đầu

Anh nhớ lần hai đứa nhìn nhau
Lòng bối rối, môi cũng cười bối rối
Mắt em cười mà lòng anh sóng nổi
Không phải con thuyền anh chợt thấy lao đao

Hai tay bỗng thừa không biết để vào đâu
Anh cứ vụng về xiết bàn tay mãi
Một ngọn cỏ vừa tầm tay anh với
Một ngọn cỏ úa vàng vì nắng cháy
Lọt vào tay anh bỗng hoá thành hoa
Bàn tay nâng niu ngọn cỏ như là
Nâng niu một vật gì quý nhất...

Thế rồi hai đứa mình chớp mắt
Thấy ngượng ngùng vì cứ mãi nhìn nhau
Em quay đi khe khẽ lắc đầu
Môi cười nụ làm duyên con gái

Cơn gió thổi qua tóc em bay chấp chới
Anh ngây ngất nhìn mái tóc như mây
Em quay nhìn anh rồi khẽ vẫy tay
Em bỏ chạy vờ đánh rơi mảnh giấy

Anh đọc rồi, đọc rồi lại đọc
Mà cứ tưởng như chưa đọc bao giờ
Những câu viết thường anh cứ ngỡ như thơ
Từng chữ từng lời êm êm dìu dịu

Ngân nga trong lòng anh từng nhạc điệu
Ngân xa ngoài trời trong cơn gió thổi
Tưởng như lời em hát... ngày xưa

Giấc ngủ nhẹ nhàng đến tựa như mơ
Thấy em đứng nhìn anh cười lặng lẽ…

Quân trường Long Giao 3/1984



2. NHẮN CÙNG CƠN GIÓ QUA ĐÂY


cơn gió nào qua đây
xin đừng, đừng thổi mạnh
xin đừng, đừng nổi giận
rét, rét lắm gió ơi!
những người con áo lính

cơn gió, cơn gió ơi
qua đây đừng thổi mạnh
qua đây đừng nổi giận
đừng cuốn bụi mù trời
đừng thét gào hung hăng

xin chỉ là gió ơi
một chút gì man mác
một chút gì êm êm
như bàn tay ve vuốt
dịu dàng của người thương
như lời ru ngọt ngào
một chiều vàng quê hương
có mẹ già tóc bạc
đứng chờ con bên đường

gió ơi, hãy mang lời
nhũng người vùng đất đỏ
gửi đến phương trời xa

rồi gió qua khe cửa
rồi gió vào nhà em
gió hãy khẽ thốt lên
bằng lời êm ái nhất

rằng biết cho em ơi
rồi yên lòng chờ đợi
rằng biết cho em ơi
suốt đời yêu em mãi

gió ơi, bay chơi vơi
chơi vơi... chơi vơi
suốt đời tôi...

Long Giao, 03/1984



3. CHIỀU SỎI ĐÁ

 chiều buông như tơ vương
chăng hồn anh ngơ ngác
chợt nhớ em ngập lòng
chợt nhớ em đến chết

một thời anh làm thơ
khóc sầu trên trang giấy
thét gào lời bỏng cháy
nhớ thương... thương nhớ ai

thôi, em ơi, đi đi...
bước chân son êm ả
đời anh là sỏi đá
sẽ làm đau chân em

có những con đường cỏ
có những con đường êm
và những con đường đó
dành cho em... cho em

còn ở đây mình anh
con đường cây hoang dại
với sỏi đá cằn khô
lá ôm sầu ũ rũ

vẫy chào em tiếc nuối
vẫy chào em ngậm ngùi
rồi một mình oán than
rồi một mình khóc thương
tình ơi, sao vấn vương
tình ơi, sao đoạn trường...

Long Giao, 3/1984



4. CHO EM

Tặng H.T. Thúy Hà

giọt nắng nào nhảy vào khung cửa nhỏ
nhảy chập chờn như vũ khúc tình yêu
con chim én liệng qua chào hớn hở
én bay rồi, anh chưa hết lao đao

kỷ niệm qua rồi sao quay trở lại
ngơ ngác hồn một thuở đắm say yêu
tóc ai dài cho lòng tôi nhớ mãi
áo ai xanh ngăn ngắt trời chiều...

màu áo đó người ngày xưa hay mặc
làm anh nhìn theo mãi quên thôi
sao bây giờ là em - màu áo đó
xao xuyến lòng anh, nhớ những ngày...

duyên trời xui khiến
bài thơ tôi làm em đọc, em trêu
em làm một bài thơ con cóc
để nói tôi làm thơ con cóc
thơ em dở ơi là... tôi chợt thấy hay!

mình quen nhau mà không biết mặt
chỉ nghe chuyện nhau qua cô bé cạnh nhà anh
biết tại sao không, hở bé áo xanh?
biết tại sao không, hỏ bé áo xanh?

tôi chợt mến em dù chưa biết mặt
bởi vì em là người chân thật
với nụ cười ngạo nghễ trên môi
dù chưa một lần được thấy em cười
tôi vẫn biết là nụ cười đẹp nhất

tôi chán chê rồi những nụ cười phảng phất
giết chết lòng bằng một khóe môi
tôi sợ hãi rồi những lời gian dối
thương yêu dễ bay như một cánh chim trời

tôi muốn đi xa để quên, để quên...
chuyện ngày xưa buồn làm tim đau nhói
để góp bàn tay xây dựng cuộc đời
cho em và cho quê hương...

tôi muốn nhìn sâu vào đôi mắt em
để thấy ánh cười từ trong đáy mắt
để thấy còn một niềm vui chân thật
không dối lừa qua khóe mắt, làn môi

tôi muốn mình nhìn nhau và cười thật tươi
nếu có, sẽ là một nụ cười răng khễnh
(chắc chỉ là tưởng tượng
vì tôi thoáng gặp em mấy lần
vẫn chưa một lần được thấy em cười)

rồi hai đứa đi bên nhau và hát
bài hát mùa xuân có chim én bay...

Long Giao, 4/1984


5. CHÚC HẠ
Tặng HT Thúy Hà

hạ đến bên rồi chợt ngẩn ngơ
buồn buồn lấy giấy bút làm thơ
tặng nhỏ để dành làm kỷ niệm
thơ anh làm... cóc dở đâu nha!

đầu đề chúc nhỏ dễ thương thêm
bớt đi một chút xíu ngang tàng
sầu hơn một tí cho... con gái!  
cười mỉm chi thôi mới có duyên!

chúc nhỏ học chừng chút xíu "hôi"
nhưng mà nhớ mãi, nhớ không thôi
vào lớp trả bài như ăn cháo
cô giáo cười cho nhỏ điểm mười 

sắp tới mùa thi rồi đó nhỏ
học đều, đừng cúp nữa nghe hông!
Hổng thôi học lại thêm năm nữa
anh về, anh ghét, chả thèm thăm!

chúc nhỏ mùa mưa xanh tóc thêm
để phe tóc ngắn ngẩn ngơ nhìn
chắc lưỡi khen thầm, "Xinh quá xá!"
mới là xứng đáng bé yêu anh

có đi xem lễ ở Kỳ Đồng
ghé chè Yên Đỗ chén nhi nhâm
xơi hộ cho anh chừng... một tá
điều ni dặn kỹ, nhớ nghe không! 

bao giờ phượng nỏ đỏ cành cây
chúc môi cô nhỏ cũng hồng lây
bé nhặt giùm anh vài cánh nhỏ
ép vào trang vở ngắm hay hay

những lúc mùa mưa bong bóng vỡ
đường về mưa cứ mãi giăng giăng
đừng dầm mưa đi mà ốm đó
hãy đợi mưa dừng hẳng cất chân

chúc nhỏ thêm nhiều kẻ mến thương
nhưng đừng thương lại đó, coi chừng!
để dành ở đó cho anh nhỏ
bao giờ về phép thưởng cho mừng!

cuối cùng, xin chúc cả series
cả năm cô nhỏ vẫn hay đi
cùng nhau lễ thánh, chè Yên Đỗ
thật xinh và thật dễ thương nha!

tái bút, chúc thêm một tí ti
chúc cho năm nhỏ gặp ngày xui
giữa đường xe "pể" lần năm "pánh"
dắt bộ về chơi, hi hi hi...
 Long Giao, 4/1984


 6. SAO SAO

 Nếu có ai hỏi tôi yêu gì nhất
Không ngại ngần tôi sẽ đáp: sao...sao!
Và đừng hỏi thêm, bạn ơi, đừng hỏi nhé
Xin lặng im và hãy lắng nghe nào

Những đêm dài bỗng thấy mình khó ngủ
Bạn ra ngoài nằm duỗi dưới tàng cây
Hãy hít sâu hương mơ màng của cỏ
Và lắng nghe tiếng đêm vọng xa xôi

Rồi bạn ơi, ngước nhìn lên cao thẳm
Trời đêm dường trong vắt sáng lung linh
Dòng sông sao trên trời trôi lẳng lặng
Chở tâm hồn đi đến bến bình yên

Bạn thấy không chòm sao Hiệp sĩ
Thanh gươm dài lấp lánh ba ngôi
Chàng đứng đó dõi mắt nhìn lặng lẽ
Phương trời xa mái tóc của ai bay

Chòm Thập tự Nam phương sáng danh người tử đạo
Bỗng thấy Chúa hiện về vai vác nặng tình thương
Những vì sao như những nguồn an ủi
Dắt hồn ta tìm đến bến Thiên đường

Và bạn ơi kìa là chòm sao Cày
Của nước mình mấy ngàn năm vất vả
Người nông dân bao giờ cho hết khổ
Quẳng chiếc cày lên tận sông Ngân

Đêm sắp tàn rồi hương càng toả ngát
Những vì sao đã khuất đi dần
Và bây giờ còn một ngôi sáng nhất
Phải chăng sao là linh hồn em yêu?

Bình minh về chỉ còn ngôi sao rụng
Lìa bầu trời về đậu búp cỏ non
Ngôi sao nhỏ tan dần trong im lặng
Để cho mình thoáng một chút bâng khuâng.
 Long Giao, 4/1984


 7. LÃNG MƠ

 trời và sao những đêm trăng sáng
như con thuyền bềnh bồng trôi đi
những vầng mây trong ngần đứng lại
đắm hồn nghe gió hát mê ly...

lúc ấy
ngọn cỏ nhỏ khẽ cười
cơn gió hiền khẽ thổi
và tôi, như khẽ nói
em đi khe khẽ thôi

kẻo vì sao giật mình
không thèm khiêu vũ nữa
kẻo vầng trăng sáng giận
không thèm soi đôi ta...

em cười:
trăng cứ lặn đi, tình anh sáng tỏ
sao cứ tàn đi, mắt em long lanh
mây cứ bay đi, tóc mềm em xõa
cũng đủ rồi... cho em, cho anh...
 Long Giao, 4/1984


 8. MÙA XA NHÀ

 thành phố bây giờ chỉ còn là nỗi nhớ
những hàng me thay lá đã bao mùa
lá me bay tôi không còn thấy nữa
tháng ngày này năm xưa trôi... trôi xa...

mưa thành phố và con đường ngập lá
những buổi chiều tôi đạp xe đi qua
trong cơn mưa này lòng xôn xao nhớ
đến bao giờ?... cho đến bao giờ?...

ngày xưa cứ đến như mơ
những chiều mưa nhỏ làm thơ ngậm ngùi
khói vàng lên những ngón tay
bâng khuâng vì dáng em gầy mong manh...

bây giờ là quân trường
chỉ thấy cỏ tranh bốn bề vây phủ
những dãy đồi xa càng thêm gơi nhớ
mưa sáng mưa chiều, buồn dâng... buồn dâng...
 Long Giao, 4/1984



Đây là bài thơ của một cô gái tặng tôi. Hình như đây cũng là mối tình đầu thật nhất của tôi, dù trước đó tôi cũng yêu dăm ba cô rồi,nhưng thơ làm vì mấy cô đó cũng chưa lần nào dám tặng, và dĩ nhiên mấy cô cũng không hề biết tôi cũng bày đặt làm thơ! Ôi, những mối tình học trò dễ thương chết được!

THÁNG NĂM
 tặng Nhân

 Cây nhỏ nghiêng qua tới bóng chiều
Vàng đôi chiếc lá tựa cành xiêu
Cây chưa rũ hết sầu theo lá
Về rất lang thang ngỡ cánh diều

Diều bay trong nắng rụng tơ mưa
Ai căng sợi chỉ thả cho vừa
Cao nguyên heo hút nhiều tâm sự
Thao thức hồn ai dậy bốn mùa

Thành phố bây chừ ở tháng Năm
Ve kêu trên những đỉnh âm thầm
Một khoảnh khắc nào như xác bướm
Tơi tả trên đường chiếc bóng câm

Tổ quốc đang cần những lớp trai
Xa trường, gác bút, mắt nhòa cay
Có vương lại chút đời phiêu lãng
Sao mắt ta nhìn chợt mến ai

Về thăm thành phồ đầu tháng Năm
Theo trăng đang sáng một đêm rằm
Chầu chè Yên Đỗ chờ ai dẫn
Những hạt đá buồn lạnh buốt răng...

Sài Gòn, tháng 5/1984
Huỳnh Thị Thúy Hà


7. KHÔNG TÊN
Tặng Thúy Hà

mây tím vào chiều buông tơ vương
cơn gió bay qua se sẻ dừng
vẫy bàn tay nhỏ chào anh lính
mắt buồn trông mãi hướng xa xăm

lá thư nhận được chiều hôm trước
thuộc rồi nhưng cứ ngỡ là quên
bâng khuâng anh giở ra xem lại
tiếng thở buồn theo khói thuốc vàng...

trời nghiêng vai xuống cho đêm về
những tầng mây chợt xám âm u
ngọn cỏ cúi đầu nghe lặng lẽ
chút gì xao xuyến quyện trong thư

cao nguyên không có tiếng ve kêu
chỉ lá vàng bay xuống mỗi chiều
thành phố vào mùa xanh cây lá
ai vẫn từng đêm khóc nghẹn ngào?

dãy đồi xa chìm trong hoàng hôn
ai đang đếm những bước âm thầm
nghe cả tâm hồn như chết lịm
trong cơn gió khẽ hát, vô tình...

Yên Đỗ một lần xin lỗi hẹn
trăng đêm xin chỉ bước bơ vơ
suốt đời xin mãi không quên bạn
nhưng chẳng bao giờ... chẳng bao giờ...
 Long Giao, 05/1984


 8. MƯỜI SÁU TRĂNG TRÒN

 mười sáu trăng buồn nhớ ai
mà ngơ ngẩn một góc trời
trăng tàn dần trong tiếc nuối
đêm này bao giờ cho phai

đèn vàng theo đêm hắt hiu
ngọn bút dại cuồng quấn quýt
những dòng chữ viết theo nhau
cho buồn dâng dâng thổn thức

chợt nhớ ngày xưa điên cuồng
chợt nhớ ngày xưa mênh mông
nắng vàng hôm đó rất trong
áo em bay rất dịu dàng...
 Sài Gòn, 05/1984


 9. LẦN ĐẦU, LẦN CUỐI

gặp em đêm vừa buông
chợt chút gì ái ngại
liều qua giáp mặt em
mắt sầu vương tóc rối

Ôi, là em đó sao
ngỡ là không gặp nữa
sao có chút u sầu
đọng trên bờ môi nhỏ

lắng tiếng em cười vui
lắng tiếng em, hối hả
say đắm nhìn em hoài
mà sao chưa thấy đủ

đôi mắt em có gì
có gì thu hút quá
tôi gọi rất thầm thì
tên em đầy nhung nhớ

đêm ấy mình xem phim
phim dở ơi là dở
tình anh không kịp ngỏ
lòng anh buồn mênh mang

phố về đêm thanh vắng
đường về đêm thênh thang
bên em mà bối rối
hàng me vương vấn hồn

nói gì thế, em ơi
chết lòng tôi phút ấy
thôi hết, hết thật rồi
hồn hoang không còn lối...

gặp em mới lần đầu
sao đã thành lần cuối
về, tôi ru ngậm ngùi
trên âm thầm sám hối...
 Sài Gòn, 05/1984


 10. NGUYỆN KHÚC

 sương đêm ướt đẫm lối mờ trăng
bãi cỏ buồn ôm gió lộng ngàn
hồn chết dần đi về tái ngộ
em - người năm cũ vẫn mơ thầm

sao sáng nghìn xa vẫn vấn vương
chuyện xưa huyễn hoặc mấy năm trường
giờ sao thương nhớ, giờ sao tiếc...
một bóng người đi mấy tủi hờn

mái tóc em dài đêm ấy xõa
bờ nhỏ buồn tênh bước lặng buông
tôi về thắp nến ru thơ ngủ
và thầm gọi mãi với yêu thương

em đã giờ đây xa thật xa
còn đâu dáng đẹp tựa đêm mơ
tôi lê thân mỏi tìm năm tháng
hồn dại cuồng rồi... khóc ngẩn ngơ

giờ chỉ còn trăng sáng lạnh lùng
và tường đá cũ dấu rêu phong
một bóng ngậm ngùi trông mấy nỗi
em hỡi tình tôi có biết không

chỉ tưởng là vui, là vui thôi
những lá thư trao gửi chút ngày
nhưng hồn hoang dã sầu nhân thế
chợt đến một ngày yêu ngất ngây

thôi đành gọi chút hồn thơ cũ
về đây nối lại khúc tơ vương
trăng ngã bóng dài trên lá rũ
tôi về ôn những đớn đau lòng...
 Long Giao, 05/1984


11. DÒNG SÔNG TÊN EM

tên em mênh mông dòng sông
tên em ngọt dịu trên tầng yêu thương
Sông Thúy, con sông là em
chỉ tên em cũng đủ thành sóng khơi
ru tôi suốt cả một đời
cánh buồm khát vọng tìm nơi cắm hồn
tên em tôi mãi gọi thầm
tên em trang vở còn mang nỗi niềm
hãy cho tôi ngủ triền miên
cát sông em mịn tìm quên tủi hờn

ơi dòng sông nhỏ mến thương
cho tôi chết đắm trong lòng nước em
cho tôi chết thật êm đềm
cho tôi chết... chết ngậm buồn nghìn năm...
 Long Giao, 06/1984


 12. TỪ LY
 tặng những đồng đội của tôi
trong những tháng ngày huấn luyện ở LG.


 liễu rũ bên nhà nghiêng tóc khóc
gió hờn hát khúc tiếc thương ca
chiều xuống chim về giăng lưới bạc
đỏ một vầng mây khuất ánh tà

đường sỏi reo buồn dưới gót chân
người đi chầm chậm lắng bâng khuâng
hồn thả trôi về xa, xa lắc
có tiếng từ ly thắt cả lòng...

đồng đội chín thằng, chín kiểu riêng
đứa bướng, đứa hiền, đứa thản nhiên
đứa ngậm ưu tư cùng khói thuốc
đứa cười váng cả, đứa huyên thuyên

ngày nhập ngũ vào ngơ ngác ghê
cứ nhìn nhau mắt rất thật thà
một bữa café vui kết bạn
từ ấy chúng mình sống một A (tiểu đội)

chia nhau điếu thuốc rít mòn hơi
những nỗi buồn vui mối ngậm ngùi
một lá thư riêng thành tập thể
cùng cười lăn lóc một câu vui

gói kẹo đem về chia chín đứa
mỗi thằng một cục nhấm cho vui
nhưng thằng ăn trước thường ba trợn
rình rình lại giật bỏ mồm, nhai...

thao trường nắng cháy bỏng da lưng
cùng đổ mồ hôi giọt giọt tràn
cùng một kiểu người da đỏ bụi
chiếc nón trên đầu đến cũng than

những chiều mưa trắng cả cao nguyên
trại nhà nát dột nước soi giường
nỗi nhớ dâng theo dòng nước đỏ
điếu thuốc sẻ chia ấm chút lòng

Hợp ơi! tiếng đàn giờ tiếc thương
bàn tay mày gãy khúc vui buồn
đàn chẳng tri âm giờ giá lạnh
nhớ bàn tay điêu luyện của Cường

Chính ơi! mày hát những bài ca
Donna, Yesterday once more
bây giờ bên ấy còn không hở
những chiều đàn dạo chụm dây tơ?

thằng bạn cùng tao ngủ một giường
Bình ơi, còn nhớ những đêm trường
co kéo chăn nhau vì gió lạnh
Đêm cuối mày còn ngậm tiếc thương?

Lang ơi! mày khóc phút chia tay
vợ trẻ con thơ thoáng những ngày
ai biết biệt ly lần ấy đó
bao giờ mày gặp vợ con đây?

và Hoàng, thằng bạn tính lông bông
lớn rồi nhưng vẫn rất trẻ con
mày đi, tao chẳng đi cùng được
sống chết cùng nhau trọn tấm lòng

Quốc nữa, tao thương nhớ cái thằng
giang hồ mang mối hận trong lòng
tâm sự mỗi đời đem chôn kín
sao đêm ấy chợt vỡ tuôn dòng?

và Thông, lực sĩ của A.5
to con nhưng chẳng được thông minh
rất thương đồng đội và hay khóc
đêm ấy tiếng mày thét gọi "Nhân!"

và còn tất cả, còn tất cả
những gương mặt thương của C.10
đêm ấy còn khua đàn nhảy múa
sang khuya tất cả đã xa rồi

báo động vào khuya báo biệt ly
chia từng đứa tới mỗi phương trời
tụi bây đi cả sang bên ấy
chỉ có mình tao khóc nghẹn lời

dấu xe để lại sáng hôm sau
cày nát mảnh sân, nát lòng tao
thao trường gió thổi về hun hút
chỉ có vài tên đứng nghẹn ngào

bên ấy bây giờ mùa mưa rào
tấm nylon mỏng bây làm sao
làm sao che kín đêm rừng lạnh
có còn thuốc nữa để chia nhau?

nửa tháng xa rời quê hương đó
có bao cái mới với tụi bây?
tao thắc thỏm chờ trang thư nhỏ
từng dòng chữ thắm báo tin hay

thôi chia tay đi, chia tay đi!
đời lính đó đây lắm biệt ly
đầu đời tao khóc chào lưu luyến
nước mắt mong thầm xum họp vui...

Trường HSQ QK 7, Quang Trung 07/1984



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét