13.TÌNH KHÚC CHO EM
Khúc I:
Một lần tình trao bỡ ngỡ
Trọn đời mặc niệm đơn côi
Tình đi... buồn trong sóng vỗ
Tình chết... âm thầm bên đời
Em đi đường mai gió lộng
Thu heo hắt lá vàng rơi
Áo xanh chìm vào nắng sớm
Tôi nhìn khôn thỏa, em ơi
Có môt ngày như ca dao
Tôi đến tìm em náo nức
Nhưng ôi, em có còn đâu
Ngọ về tim tôi thổn thức
Hồn cứ thả bay
Theo từng bước chân em nhẹ
Tình đắng không lời
Gọi thầm tên em xót xa...
Khúc II:
Mưa gieo sầu
Sầu dâng theo nước đổ
Hạt mưa nào
Rơi vào môi lạnh giá
Em ơi, giao mùa thu buông nhẹ
Mà có còn đâu tình trao nhau
Mưa từng đêm
Mưa triền miên
Buồn ơi... thao thức nhớ em
Hồn thắp nến tình khêu nhớ nhung
Vì sao không nói
Em về gạt lệ xót xa
Vì sao không nói
Cho tôi trút tình không chờ...
Quang Trung,06/1984
14. THU NIỆM
Ngày vào thu mềm sợi cỏ
Em về nhẹ bước như mơ
Đôi má hồng lên thật lạ
Cho tôi nhìn theo ngẩn ngơ
Thôi đừng khóc nữa nhé em
Cho sầu vơi theo lá vàng
Thu rồi, cho em thay tóc
Sợi buồn bay theo gió thơm
Tay gầy một thuở xanh xao
Em dệt vần thơ thổn thức
Trời nghiêng theo má em sầu
Mưa thu rơi vào mắt ướt
Ngày vào thu mềm sợi cỏ
Em về nhẹ bước như mơ...
Quang Trung, 06/1984
15. Tình đến tình đi
1.
cuộc tình đến với ta
như sóng trùng biển rộng
rồi tình đi, tình xa
cuốn theo từng ước vọng
như dòng sông - cuộc đời
qua thác ghềnh hung hiểm
trắng bờ yêu một thời
rồi bọt bèo vĩnh viễn
2.
thu đến như hơi thở
lặng lẽ lá vàng rơi
từng giờ từng phút nhỏ
rồi thu đi... không lời
hạt sỏi nào lăn lóc
bên sợi cỏ buồn khô
giọt sương nào đẫm ướt
một sáng tình vang mơ
nhớ em nhiều em ơi
đêm thật dài trong nhớ
thương yêu cả một thời
viết thành thơ dang dở
đêm nào đi bên em
phố vắng thầm thì thở
trời như đêm mộng lành
anh nghe tình sóng vỗ
rồi tình bay theo mây
rồi tình tan trên tay
tình úa tàn héo hắt
tình khô trên vai gầy
tình chết không hẹn lời
tình chết không trăn trối
tình chết, chết thật rồi
bởi tình như gió xoáy...
Quang Trung, 06/1984
16. MỘT LẦN THĂM NHÀ
chủ nhật thăm nhà rộn bước vui
đường xe như cũng muốn reo cười
ô, con đường dẫn vào khu xóm
đẹp quá nắng vàng, chim bướm bay
con đường đất sạch quyện hàng cây
trẻ nhỏ nhà ai đứng chật đầy
chân dấn bước nhanh, đường ngắn lại
bé Út nhà ta, nhớ quá đi!
xum họp gia đình tim ấm lại
vừa hay tin gỡ sét ngang đầu:
một đoàn ba chiếc qua bên ấy
giặc phục bên đường thảm xiết bao!
chưa trọn niềm vui đã xót lòng
cười vui là thoáng, thoảng âm thầm
thương nhớ những ngày gian khổ ấy
giờ người Siam Reap, đứa Quang Trung
chiều xuống sắp về đơn vị gấp
chợt tưởng mình hoa mắt ngẩn ngơ
trời ơi, hình dáng em quen thuộc
vừa chạy ngang nhà, chẳng ngó qua
chuyến xe đò nặng đã rời xa
lác đác ruộng vàng lúa ngoại ô
dương liễu bên đường buông lá rũ
tưởng tóc em mềm bay vẩn vơ
về thăm nhà chuốc nhiều tâm sự
sầu cứ đầy vơi với gió thu
giao mùa vàng rắc bên thềm lá
hiu hắt chiều tàn theo ý thơ...
Quang Trung, 07/1984
17. VỀ LẠI CỘI NGUỒN
thuở có một vì sao duy nhất
và con người chưa có trên đời
mây trôi mãi trên vòm trời nhạt
nắng bừng bừng thiêu đốt mọi nơi
vì sao cô đơn đêm ngày lặng lẽ
thắp mãi hoài ánh lửa chờ mong
nghìn thiên kỷ trôi qua vèo thật nhẹ
vẫn một mình sao lạc khắp muôn phương
rồi một ngày sao trở mình lần chót
sáng rực để rồi lụi tắt mãi ngàn thu
ngôi sao buồn sa trong vùng bát ngát
mang khối buồn trĩu nặng kiếp bơ vơ
qua không gian sao rơi, rơi mãi
giữa âm u thăm thẳm mịt mù
Lại nghìn thiên niên kỷ qua như nước chảy
sao vỡ thành triệu tỷ mảnh ban sơ
một mảnh lớn bay về phương nam
chỉ là mảnh nhưng còn hồng lửa đỏ
khối lửa trong lòng ngôi sao xưa cũ
còn tiềm tàng nóng bỏng niềm mơ
theo với sao còn có bạn bè
kết thành chuỗi Thái dương nương tựa
trôi bồng bềnh trong không gian bao la
giữa anh em trải dài trong vũ trụ
bên ngôi sao hồng có ngôi sao xanh
mang tình nặng chìm vào lòng nguyên thủy
sao xanh quyện thương yêu thần thánh
khóc cho đời vỗ sóng nhịp chờ mong
con suối chảy suốt đời ra tới dòng sông
con sông vực phù sa bồi thêm lớp mặt
hai bờ sông bên lở đi bên bồi đắp
dòng nước ngọt ngào xuôi xuôi đại dương
bên biển mặn tình sóng vỗ ngày đêm
vẫn thiết tha mong một điều nung nấu
chưa có ai, chưa có gì với biển
biển một mình thét mãi giữa trăng sao
trăm nghìn năm... trăm nghìn năm... về sau
trên bờ cát thấy bóng xanh tươm mát
những cánh tay dài vươn theo gió hát
mãi sau này mới biết gọi tên: dừa
và dấu chân trần của buổi ban sơ
những dấu chân người trên bờ cát mịn
đã có bàn tay nghe từng ấm lạnh
Đất hé môi cười, đã có đàn con
Đất Mẹ dịu hiền trăn trở ngày đêm
đàn con thơ giờ đã trăm nghìn nẻo
lòng Mẹ thắm chứa đầy xương máu
nỗi đau nào âm ỉ mãi khôn nguôi
hỡi những tinh tòa thăm thẳm muôn nơi
những hạt giống giờ sinh ra trái độc
lòng Đất ngọt ngậm ngùi than khóc
biết ngày nào đất thắm hết thương đau...
người ơi người, ta hãy yêu nhau!....
Quang Trung, 07/1984
18. VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ
về thăm trường cũ
trời vào thu sơ
về thăm trường cũ
bước chân vụng về
trường bên đường nhỏ
xanh mờ rêu phong
về đây nỗi nhớ
trào dâng trào dâng
qua rồi năm tháng
sách đèn thơ ngây
những chiều mưa nắng
bên song gió đầy
những ngày năm xưa
ngoan hiền trang vở
dệt trong từng chữ
ước mơ ngày sau
trường tôi! trường tôi!
ôi niềm thương tiếc
không còn em ơi
vàng son đã mất
cỏ úa sân trường
mưa về để quên
trên hoa bên tường
ngàn muôn sương tan
gốc phượng già nua
cúi đầu lặng lẽ
cánh hoa cuối mùa
xoáy buồn gió thu
bạn xưa khắp nẻo
lưu lạc phương trời
có bao giờ ghé
thăm trường hôm nay?...
Quang Trung, 08/1984
19. Ru chiều
Chiều êm như tóc xõa dài
Vấn vương từng sợi nắng bay mơ màng
Nhớ thương ơi... chợt ngỡ ngàng
Nghe trong lá rụng buồn tênh cuối mùa
Em còn ngồi đó làm thơ
Bên song cửa nhỏ chiều mưa lạnh lùng?
Nhớ thương ơi... đến vô cùng
Mắt em còn đẫm lệ buồn thương ai
Sầu về đan chặt bàn tay
Hồn nhiên ngày cũ ru lời mênh mang
Tiếng chuông bên góc giáo đường
Có còn nhắc nhở em vùng trời xa
Nhớ thương ơi... đến bao giờ
Em quên cay đắng tìm về bến mơ
Tôi ru... trên những mong chờ
Tôi ru, ru mãi lời thơ ngậm ngùi
Quang Trung, 08/1984
20. BUỒN THU
Trời vào thu nhẹ như mơ
Nắng còn lưu luyến mong chờ lá bay?
Những vầng mây trắng nhẹ trôi
Gió lên cao với diều bay ngập ngừng
Còn cho em những bâng khuâng?...
Em về chiều xuống chút buồn chợt vương
Cây nghiêng lá xuống sân trường
Cỏ mềm như tóc em nằm vẩn vơ
Em về tập dệt vần thơ
Tay gầy đan những mộng mơ ngọt ngào
Rồi em đếm giọt mưa ngâu
Mỗi giọt rơi một giọt sầu rưng rưng
Em ngồi thương gã Ngưu Lang
Để cho một thoáng nhớ thầm tên ai
Em ngồi nghiêng nhẹ bàn tay
Giọt mưa rơi xuống tái tê ngón mềm
Rồi em khóc thật ngoan hiền
Ngoài song mưa vẫn êm đềm rụng rơi ...
Quang Trung, 08/1984
21. TRƯỜNG VÀO NGÀY TỰU
trường vào ngày tựu
em mặc áo vàng
tóc cài hoa đỏ
phượng buồn rưng rưng
trường vào ngày tựu
nắng vàng thật trong
bạn bè hớn hở
nỗi niềm nhớ mong
trường vào ngày tựu
gốc phượng già nua
vừa chết hôm qua
trong niềm mong chờ
trường vào ngày tựu
cỏ úa lá gầy
me nghiêng tàng rũ
trong chiều mưa bay
trường vào ngày tựu
có người đứng nhìn
chiều nay khoá ngõ
còn trong vết chân?
còn trong nắng nhạt?
còn trên song thưa?
- vài hoa giấy trắng
buồn như thoáng mơ ....
Quang Trung, 08/1984
22. GIỜ SAO NGHE TIẾNG THỞ BUỒN
sáng mù sương không có tiếng chim
cỏ ướt đẫm sương đêm buồn rũ ngọn
có con bò đi một mình không bạn
bò cúi đầu nuốt ực nỗi cô đơn
một cành cây trơ trụi đứng ven đường
nhớ tiếng chim những ngày xưa rộn rã
cây ngước mắt nhìn bầu trời lệ ứa
chim ơi đâu rồi sao cứ mãi bay xa?
con bướm vàng không về đậu trên bông hoa
dâm bụt đầu thu đỏ hoe mắt khóc
hoa vốn đỏ giờ càng hừng hực
đốt cháy niềm thương đốt cháy nỗi mơ
trời bây giờ đẫm nhuộm nét bơ vơ
dường như cũng khóc thầm trong u ám
bay về đâu ơi những vầng mây xám
gió ngậm ngùi cất giọng hát thê lương
thành phố giờ này làm gì em thương?
ngày lễ lớn hẳn là em vui lắm
quần áo đẹp ra đường ai cũng ngắm
nét hồn nhiên in nụ trên môi
em đi tung tăng và em cười vui
bạn bè xôn xao tưng bừng ngày hội
buồn qua mất rồi, em quên những nỗi
tà áo bay xanh ngắt những niềm tin
tôi ngồi đây hồn lặng thả về em
những chiếc lá rơi âm thầm về cội
tiếng thở buồn lắng sâu, dịu vợi
có tiếng thở buồn nào em dành cho tôi...
Quang Trung, 02/09/1984
23. NGẪU HỨNG THU
tháng Chín đầu thu lắm mưa nhiều nắng
hạt nước hiền rơi suốt những đêm thâu
và những buổi trời quên che áo xám
hạt nắng hồng soi đáy mắt bồ câu
em đi đến trường dưới lá mùa thu
tóc cứ vẩn vơ bay vờn gió nhẹ
em mặc áo xanh hay áo học trò?
đọc lại cho tôi bài thơ Áo lụa...
con đường ngày xưa bây giờ chợt đến
chảy trong lòng êm như một dòng sông
gần nghìn mét, và tôi đi đã quá nghìn lần
mà mỗi lần đi vẫn thấy điều mới lạ
con đường ấy những ngày vào hạ
phượng thắp đèn đọc sách ban trưa
con đường ấy những chiều hay mưa
học trò về như trăm sông về biển
và có những đêm chìm vào yên tĩnh
tiếng xe lăn khua điệp khúc mơ thầm...
chỉ còn là nỗi nhớ, em ơi, là nỗi nhớ
đã qua rồi năm tháng của hồn nhiên!
môi em hồng và tóc em xanh
đông sẽ về cho em thay áo mới
để tôi lắng tiếng thơ buồn dịu vợi
để tôi nhớ những ngày xưa vụng dại
gọi âm thầm, gọi mãi mãi cơn đau
có còn gì dành cho tôi đâu
cả con đường xưa và cả màu áo trắng
cho tôi thắp ngọn nến hồng kỷ niệm
soi lại bên đời một chút hương mơ
và em ơi, còn có những dòng thơ
tìm về tuổi thần tiên tôi đã mất...
Quang Trung, 09/1984
24. ĐỘC THOẠI
con thuyền trôi trên dòng nước
com thuyền trôi trên dòng đời
con thuyền trôi, trôi mãi
đến bao giờ mới gặp em tôi
là thoáng gió chợt về chiều lá rơi
hay là hương cỏ ngát những đêm dài
là mong manh tơ trời vương tim nát
hay là hoa kiêu quí ở tay người
không, em ơi, tôi muôn lần phủ nhận
chỉ muốn tìm em trong giấc mơ đêm
chỉ muốn gọi thầm tên vương vấn
và thả hồn về trôi trong mắt em đen...
Quang Trung, 09/1984
Khúc I:
Một lần tình trao bỡ ngỡ
Trọn đời mặc niệm đơn côi
Tình đi... buồn trong sóng vỗ
Tình chết... âm thầm bên đời
Em đi đường mai gió lộng
Thu heo hắt lá vàng rơi
Áo xanh chìm vào nắng sớm
Tôi nhìn khôn thỏa, em ơi
Có môt ngày như ca dao
Tôi đến tìm em náo nức
Nhưng ôi, em có còn đâu
Ngọ về tim tôi thổn thức
Hồn cứ thả bay
Theo từng bước chân em nhẹ
Tình đắng không lời
Gọi thầm tên em xót xa...
Khúc II:
Mưa gieo sầu
Sầu dâng theo nước đổ
Hạt mưa nào
Rơi vào môi lạnh giá
Em ơi, giao mùa thu buông nhẹ
Mà có còn đâu tình trao nhau
Mưa từng đêm
Mưa triền miên
Buồn ơi... thao thức nhớ em
Hồn thắp nến tình khêu nhớ nhung
Vì sao không nói
Em về gạt lệ xót xa
Vì sao không nói
Cho tôi trút tình không chờ...
Quang Trung,06/1984
14. THU NIỆM
Ngày vào thu mềm sợi cỏ
Em về nhẹ bước như mơ
Đôi má hồng lên thật lạ
Cho tôi nhìn theo ngẩn ngơ
Thôi đừng khóc nữa nhé em
Cho sầu vơi theo lá vàng
Thu rồi, cho em thay tóc
Sợi buồn bay theo gió thơm
Tay gầy một thuở xanh xao
Em dệt vần thơ thổn thức
Trời nghiêng theo má em sầu
Mưa thu rơi vào mắt ướt
Ngày vào thu mềm sợi cỏ
Em về nhẹ bước như mơ...
Quang Trung, 06/1984
15. Tình đến tình đi
1.
cuộc tình đến với ta
như sóng trùng biển rộng
rồi tình đi, tình xa
cuốn theo từng ước vọng
như dòng sông - cuộc đời
qua thác ghềnh hung hiểm
trắng bờ yêu một thời
rồi bọt bèo vĩnh viễn
2.
thu đến như hơi thở
lặng lẽ lá vàng rơi
từng giờ từng phút nhỏ
rồi thu đi... không lời
hạt sỏi nào lăn lóc
bên sợi cỏ buồn khô
giọt sương nào đẫm ướt
một sáng tình vang mơ
nhớ em nhiều em ơi
đêm thật dài trong nhớ
thương yêu cả một thời
viết thành thơ dang dở
đêm nào đi bên em
phố vắng thầm thì thở
trời như đêm mộng lành
anh nghe tình sóng vỗ
rồi tình bay theo mây
rồi tình tan trên tay
tình úa tàn héo hắt
tình khô trên vai gầy
tình chết không hẹn lời
tình chết không trăn trối
tình chết, chết thật rồi
bởi tình như gió xoáy...
Quang Trung, 06/1984
16. MỘT LẦN THĂM NHÀ
chủ nhật thăm nhà rộn bước vui
đường xe như cũng muốn reo cười
ô, con đường dẫn vào khu xóm
đẹp quá nắng vàng, chim bướm bay
con đường đất sạch quyện hàng cây
trẻ nhỏ nhà ai đứng chật đầy
chân dấn bước nhanh, đường ngắn lại
bé Út nhà ta, nhớ quá đi!
xum họp gia đình tim ấm lại
vừa hay tin gỡ sét ngang đầu:
một đoàn ba chiếc qua bên ấy
giặc phục bên đường thảm xiết bao!
chưa trọn niềm vui đã xót lòng
cười vui là thoáng, thoảng âm thầm
thương nhớ những ngày gian khổ ấy
giờ người Siam Reap, đứa Quang Trung
chiều xuống sắp về đơn vị gấp
chợt tưởng mình hoa mắt ngẩn ngơ
trời ơi, hình dáng em quen thuộc
vừa chạy ngang nhà, chẳng ngó qua
chuyến xe đò nặng đã rời xa
lác đác ruộng vàng lúa ngoại ô
dương liễu bên đường buông lá rũ
tưởng tóc em mềm bay vẩn vơ
về thăm nhà chuốc nhiều tâm sự
sầu cứ đầy vơi với gió thu
giao mùa vàng rắc bên thềm lá
hiu hắt chiều tàn theo ý thơ...
Quang Trung, 07/1984
17. VỀ LẠI CỘI NGUỒN
thuở có một vì sao duy nhất
và con người chưa có trên đời
mây trôi mãi trên vòm trời nhạt
nắng bừng bừng thiêu đốt mọi nơi
vì sao cô đơn đêm ngày lặng lẽ
thắp mãi hoài ánh lửa chờ mong
nghìn thiên kỷ trôi qua vèo thật nhẹ
vẫn một mình sao lạc khắp muôn phương
rồi một ngày sao trở mình lần chót
sáng rực để rồi lụi tắt mãi ngàn thu
ngôi sao buồn sa trong vùng bát ngát
mang khối buồn trĩu nặng kiếp bơ vơ
qua không gian sao rơi, rơi mãi
giữa âm u thăm thẳm mịt mù
Lại nghìn thiên niên kỷ qua như nước chảy
sao vỡ thành triệu tỷ mảnh ban sơ
một mảnh lớn bay về phương nam
chỉ là mảnh nhưng còn hồng lửa đỏ
khối lửa trong lòng ngôi sao xưa cũ
còn tiềm tàng nóng bỏng niềm mơ
theo với sao còn có bạn bè
kết thành chuỗi Thái dương nương tựa
trôi bồng bềnh trong không gian bao la
giữa anh em trải dài trong vũ trụ
bên ngôi sao hồng có ngôi sao xanh
mang tình nặng chìm vào lòng nguyên thủy
sao xanh quyện thương yêu thần thánh
khóc cho đời vỗ sóng nhịp chờ mong
con suối chảy suốt đời ra tới dòng sông
con sông vực phù sa bồi thêm lớp mặt
hai bờ sông bên lở đi bên bồi đắp
dòng nước ngọt ngào xuôi xuôi đại dương
bên biển mặn tình sóng vỗ ngày đêm
vẫn thiết tha mong một điều nung nấu
chưa có ai, chưa có gì với biển
biển một mình thét mãi giữa trăng sao
trăm nghìn năm... trăm nghìn năm... về sau
trên bờ cát thấy bóng xanh tươm mát
những cánh tay dài vươn theo gió hát
mãi sau này mới biết gọi tên: dừa
và dấu chân trần của buổi ban sơ
những dấu chân người trên bờ cát mịn
đã có bàn tay nghe từng ấm lạnh
Đất hé môi cười, đã có đàn con
Đất Mẹ dịu hiền trăn trở ngày đêm
đàn con thơ giờ đã trăm nghìn nẻo
lòng Mẹ thắm chứa đầy xương máu
nỗi đau nào âm ỉ mãi khôn nguôi
hỡi những tinh tòa thăm thẳm muôn nơi
những hạt giống giờ sinh ra trái độc
lòng Đất ngọt ngậm ngùi than khóc
biết ngày nào đất thắm hết thương đau...
người ơi người, ta hãy yêu nhau!....
Quang Trung, 07/1984
18. VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ
về thăm trường cũ
trời vào thu sơ
về thăm trường cũ
bước chân vụng về
trường bên đường nhỏ
xanh mờ rêu phong
về đây nỗi nhớ
trào dâng trào dâng
qua rồi năm tháng
sách đèn thơ ngây
những chiều mưa nắng
bên song gió đầy
những ngày năm xưa
ngoan hiền trang vở
dệt trong từng chữ
ước mơ ngày sau
trường tôi! trường tôi!
ôi niềm thương tiếc
không còn em ơi
vàng son đã mất
cỏ úa sân trường
mưa về để quên
trên hoa bên tường
ngàn muôn sương tan
gốc phượng già nua
cúi đầu lặng lẽ
cánh hoa cuối mùa
xoáy buồn gió thu
bạn xưa khắp nẻo
lưu lạc phương trời
có bao giờ ghé
thăm trường hôm nay?...
Quang Trung, 08/1984
19. Ru chiều
Chiều êm như tóc xõa dài
Vấn vương từng sợi nắng bay mơ màng
Nhớ thương ơi... chợt ngỡ ngàng
Nghe trong lá rụng buồn tênh cuối mùa
Em còn ngồi đó làm thơ
Bên song cửa nhỏ chiều mưa lạnh lùng?
Nhớ thương ơi... đến vô cùng
Mắt em còn đẫm lệ buồn thương ai
Sầu về đan chặt bàn tay
Hồn nhiên ngày cũ ru lời mênh mang
Tiếng chuông bên góc giáo đường
Có còn nhắc nhở em vùng trời xa
Nhớ thương ơi... đến bao giờ
Em quên cay đắng tìm về bến mơ
Tôi ru... trên những mong chờ
Tôi ru, ru mãi lời thơ ngậm ngùi
Quang Trung, 08/1984
20. BUỒN THU
Trời vào thu nhẹ như mơ
Nắng còn lưu luyến mong chờ lá bay?
Những vầng mây trắng nhẹ trôi
Gió lên cao với diều bay ngập ngừng
Còn cho em những bâng khuâng?...
Em về chiều xuống chút buồn chợt vương
Cây nghiêng lá xuống sân trường
Cỏ mềm như tóc em nằm vẩn vơ
Em về tập dệt vần thơ
Tay gầy đan những mộng mơ ngọt ngào
Rồi em đếm giọt mưa ngâu
Mỗi giọt rơi một giọt sầu rưng rưng
Em ngồi thương gã Ngưu Lang
Để cho một thoáng nhớ thầm tên ai
Em ngồi nghiêng nhẹ bàn tay
Giọt mưa rơi xuống tái tê ngón mềm
Rồi em khóc thật ngoan hiền
Ngoài song mưa vẫn êm đềm rụng rơi ...
Quang Trung, 08/1984
21. TRƯỜNG VÀO NGÀY TỰU
trường vào ngày tựu
em mặc áo vàng
tóc cài hoa đỏ
phượng buồn rưng rưng
trường vào ngày tựu
nắng vàng thật trong
bạn bè hớn hở
nỗi niềm nhớ mong
trường vào ngày tựu
gốc phượng già nua
vừa chết hôm qua
trong niềm mong chờ
trường vào ngày tựu
cỏ úa lá gầy
me nghiêng tàng rũ
trong chiều mưa bay
trường vào ngày tựu
có người đứng nhìn
chiều nay khoá ngõ
còn trong vết chân?
còn trong nắng nhạt?
còn trên song thưa?
- vài hoa giấy trắng
buồn như thoáng mơ ....
Quang Trung, 08/1984
22. GIỜ SAO NGHE TIẾNG THỞ BUỒN
sáng mù sương không có tiếng chim
cỏ ướt đẫm sương đêm buồn rũ ngọn
có con bò đi một mình không bạn
bò cúi đầu nuốt ực nỗi cô đơn
một cành cây trơ trụi đứng ven đường
nhớ tiếng chim những ngày xưa rộn rã
cây ngước mắt nhìn bầu trời lệ ứa
chim ơi đâu rồi sao cứ mãi bay xa?
con bướm vàng không về đậu trên bông hoa
dâm bụt đầu thu đỏ hoe mắt khóc
hoa vốn đỏ giờ càng hừng hực
đốt cháy niềm thương đốt cháy nỗi mơ
trời bây giờ đẫm nhuộm nét bơ vơ
dường như cũng khóc thầm trong u ám
bay về đâu ơi những vầng mây xám
gió ngậm ngùi cất giọng hát thê lương
thành phố giờ này làm gì em thương?
ngày lễ lớn hẳn là em vui lắm
quần áo đẹp ra đường ai cũng ngắm
nét hồn nhiên in nụ trên môi
em đi tung tăng và em cười vui
bạn bè xôn xao tưng bừng ngày hội
buồn qua mất rồi, em quên những nỗi
tà áo bay xanh ngắt những niềm tin
tôi ngồi đây hồn lặng thả về em
những chiếc lá rơi âm thầm về cội
tiếng thở buồn lắng sâu, dịu vợi
có tiếng thở buồn nào em dành cho tôi...
Quang Trung, 02/09/1984
23. NGẪU HỨNG THU
tháng Chín đầu thu lắm mưa nhiều nắng
hạt nước hiền rơi suốt những đêm thâu
và những buổi trời quên che áo xám
hạt nắng hồng soi đáy mắt bồ câu
em đi đến trường dưới lá mùa thu
tóc cứ vẩn vơ bay vờn gió nhẹ
em mặc áo xanh hay áo học trò?
đọc lại cho tôi bài thơ Áo lụa...
con đường ngày xưa bây giờ chợt đến
chảy trong lòng êm như một dòng sông
gần nghìn mét, và tôi đi đã quá nghìn lần
mà mỗi lần đi vẫn thấy điều mới lạ
con đường ấy những ngày vào hạ
phượng thắp đèn đọc sách ban trưa
con đường ấy những chiều hay mưa
học trò về như trăm sông về biển
và có những đêm chìm vào yên tĩnh
tiếng xe lăn khua điệp khúc mơ thầm...
chỉ còn là nỗi nhớ, em ơi, là nỗi nhớ
đã qua rồi năm tháng của hồn nhiên!
môi em hồng và tóc em xanh
đông sẽ về cho em thay áo mới
để tôi lắng tiếng thơ buồn dịu vợi
để tôi nhớ những ngày xưa vụng dại
gọi âm thầm, gọi mãi mãi cơn đau
có còn gì dành cho tôi đâu
cả con đường xưa và cả màu áo trắng
cho tôi thắp ngọn nến hồng kỷ niệm
soi lại bên đời một chút hương mơ
và em ơi, còn có những dòng thơ
tìm về tuổi thần tiên tôi đã mất...
Quang Trung, 09/1984
24. ĐỘC THOẠI
con thuyền trôi trên dòng nước
com thuyền trôi trên dòng đời
con thuyền trôi, trôi mãi
đến bao giờ mới gặp em tôi
là thoáng gió chợt về chiều lá rơi
hay là hương cỏ ngát những đêm dài
là mong manh tơ trời vương tim nát
hay là hoa kiêu quí ở tay người
không, em ơi, tôi muôn lần phủ nhận
chỉ muốn tìm em trong giấc mơ đêm
chỉ muốn gọi thầm tên vương vấn
và thả hồn về trôi trong mắt em đen...
Cũng có khi mai này không gặp
nữa
Hạt mưa thu đã rụng xuống vô cùng
Xin một nhánh khô trên đồi cỏ úa
Bay về trời chợt hoá áng mây trong
Hạt mưa thu đã rụng xuống vô cùng
Xin một nhánh khô trên đồi cỏ úa
Bay về trời chợt hoá áng mây trong
Quang Trung, 09/1984
Đi tìm lẽ
sống
bao nhiêu người đã sinh ra
và bao nhiêu người đã đi vào quên lãng?
cuộc sống từng giờ cứ đòi dâng hiến
ai không ước ao những phút yên bình
tôi muốn gào lên, muốn khóc thật ngon lành
muốn nước mắt rơi chảy thành dòng suối ngọt
dòng suối mang khổ đau, hiềm thù, chia cắt
vào đại dương hòa nhịp với bao người
Việt Nam ơi, máu chảy biết bao rồi!
xương cứ chất, và máu người cứ đổ
chúng tôi đi lòng vẫn hằng nức nở
ước ngày mai chinh chiến sẽ không còn
người với người sẽ thắt chặt yêu thương
vũ khí chỉ còn là niềm đau ký ức
nhưng trước mắt, đau lòng thay, trước mắt
vẫn phải căm thù, vẫn phải giết nhau
biết gì hơn chôn chặt những u sầu
biến con tim thành đạn bom trút vào quân khát máu
12-1984
Xuân này nhớ ai
Mùa xuân đến bao giờ tôi chẳng biết
Gió quê hương không đến tận phương này
Tôi chờ mãi trong niềm đau không dứt
Một mai này chinh chiến sẽ tàn phai
Xuân về hay chưa, tôi vẫn ngờ không thật
Giữa rừng già không én báo tin vui
Không có những cành hoa tươi khoe sắc
Làm sao tôi quên thực trạng quanh người
Giữa rừng chỉ có chúng tôi
Những người đi giữ đất trời quê hương
Bạc rồi những tấm áo xanh
Mà chưa thấy lại mùa xuân quê mình
Nghĩ gì những lúc thâu canh
Sương rơi ướt lạnh một vầng trăng xa
Sao đêm thắp lửa mong chờ
Bâng khuâng người lính xa nhà nhớ thương
Nhớ mẹ hiền tóc bạc với thời gian
Chắc mẹ vẫn chiều chiều ra ngõ đứng
Dõi mắt phương xa mong chờ, trông ngóng
Một dáng hình, một tiếng nói thân thương
Ạ à ơi...
Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau
Con đi chinh chiến dài lâu
Mẹ ơi ! Đừng khóc những chiều nhớ con
Mẹ ơi ! Đừng thức thâu canh
Trở trăn vì bước quân hành của con
Con đi xuôi ngược hành quân
Mang theo lòng mẹ, niềm tin trọn đời.
Mẹ ơi, nếu có một ngày
Chợt nghe tin dữ con trai không còn
Mẹ đừng nước mắt trào tuôn
Con yêu mẹ đã làm tròn ước mơ
Mẹ đừng thắp nến, chưng hoa
Chỉ thêm buồn nhớ, xót xa nghẹn ngào...
Giờ con nhớ mẹ biết bao
Giờ thương hơn hẳn lúc nào, mẹ ơi !..
***
Mùa xuân về mọi nơi
Nhưng ở đây mùa xuân không có mặt
Cả bầu trời và mặt đất
Đều khô cằn, ảm đạm, hoang vu...
Ở đây, những người lính nhớ
Thành phố quê nhà những ngày cuối năm
Có chợ tết, chợ hoa xôn xao, lộng lẫy, tưng bừng
Những màu áo, mái tóc dài tha thướt
Những tiếng nói, giọng cười trong vắt
Thân quen vô cùng, mà xa quá là xa...
Những con đường lá đổ ngày xưa
Và những cơn mưa đi về bất chợt
Màu áo học trò ngây thơ, dịu mát
Suối tóc ai dài chảy suốt mùa Ngâu ..
Và đôi khi...giữa đêm lắng sâu
Niềm tiếc nuối thời ấu thơ ray rứt
Con nhện giăng tơ trên cành trước mặt
Tò vò nào cứ vỗ cánh chờ mong ...
Bạn bè ơi ! Một mái trường
Bao nhiêu kỷ niệm âm thầm chết đi
Bao nhiêu người hãy còn ghi
Tình yêu, lý tưởng vun từ ngày xưa
Ai còn cháy bỏng ước mơ
Và ai đã chịu đẩy đưa dòng đời..
Bâng khuâng người lính đêm dài
Từng khuôn mặt cũ quay về … mông lung…
01-1985
Lá thư con gửi mẹ
Giữa rừng con viết thư thăm mẹ
Nét chữ rưng rưng những nỗi niềm
Con ươm thương nhớ vào trang giấy
Gửi về cho mẹ rất xa xăm
Mẹ yêu chắc nhớ con nhiều lắm
Và vẫn đêm đêm khóc một mình
Tóc mẹ bạc dần theo năm tháng
Trán hằn thêm những vết lo toan?
Mẹ đừng khóc nhé, mẹ yêu ơi!
Đừng để lòng đau, nhức nhối hoài
Ba mùa xuân nữa về qua ngõ
Con sẽ về bên mẹ suốt đời
Con sẽ về đem bao nhớ mong
Chở ra nguồn lớn cuối dòng sông
Quỳ bên gối mẹ con quên hết
Gian truân trong những chuyến quân hành
Con sẽ về xây tổ ấm xưa
Sẽ dệt tơ thương đã nhạt nhòa
Khói ấm chiều lên sau cửa bếp
Mẹ sẽ cùng con ôn chuyện qua
Con sẽ mang về cho lũ em
Thơ ngây thêm một suối yêu thương
Một niềm tin với nhiều an ủi
Đã lâu không có ở người anh
Rồi con sẽ cuốc mảnh sân con
Ươm vào cho mẹ luống rau hành
Con sẽ đào thêm ao thả cá
Mẹ ngồi mẹ ngắm lúc chiều lên
Con sẽ đi tìm lại dấu xưa
Tìm lại người thương đã đợi chờ
Con tìm cho mẹ nàng dâu thảo
Và đàn cháu bé đẹp như mơ
Mẹ sẽ không còn vất vả lo
Một nắng hai sương với tuổi già
Mẹ sẽ ngồi hiên chiều vá áo
Và kể êm đềm những chuyện xưa
Rừng lạ đêm về con nhớ thương
Bóng mẹ bao la rất dịu hiền
Và đàn em dại xa vời vợi
Nước mắt rưng rưng ngậm nỗi buồn
Thôi mẹ xa thương,đừng khóc nữa
Để lòng con trẻ khỏi nao nao
Con đi, tim chói bừng tia lửa
Hẹn một ngày mai rất ngọt ngào
Ampil, 02-1985
Hoa máu
(Trong cơn mê sảng nghe khúc hát Triệu đoá hoa hồng)
Có tiếc gì về những ngày năm cũ
Có nhắc gì những kỷ niệm xa xưa
Có nhớ lắm dáng ai hiền sách vở
Có u hoài lặng lẽ những chiều mưa
Vẫn đã mất. Một lần và mãi mãi
Tôi xa rồi, tất cả khỏi tầm tay
Có tiếc nhớ cũng chỉ là vô vọng
Như khói buồn hờ hững thoát qua môi
Thì tiếc làm gì trong cơn sốt
Mái tóc đen và chiếc áo xanh trời
Môi đắng ngắt không tìm ra vị ngọt
Thành phố hiện về lảo đảo cơn mê
Bốn mốt độ... những vòng tròn ảo ảnh
Ta thấy gì... phải mắt em không?
Răng cắn chặt sao cứ khua vì lạnh...
Ta đưa nhau về trong tuyết mùa đông
Ta trao cho em đoá hoa màu đỏ
Không phải đâu em một đoá hoa hồng
Không phải đâu những loài hoa trần thế
Mà chính là những giọt máu rưng rưng
Một triệu huyết cầu nở những cánh hoa
Vi trùng loi ngoi như nhụy
Không phải bán nhà mua
Ta tặng em hoa từ máu tủy
Hiên buồn sụp trên đầu ta bát ngát
Tuyết rơi rơi ... và máu rơi rơi ...
Hoa đỏ thắm đè lên tim cóng lạnh
Em đâu rồi? ... Ta lặng chết chơi vơi ...
1985
Đoản khúc đêm
Đèn ơi gắng sáng thêm giây lát
Để ta viết trọn mảnh thơ buồn
Để ta trút cạn niềm u hận
Và uống tận cùng giọt uẩn thương
Nhớ người làm chi?
Nhớ người làm chi?
Ngày có còn không? Ngọ có về
Đường xưa nắng vẫn thơm hương tóc
Hay đã phai rồi dấu mộng mơ?
Chiều em về lối nhỏ
Phố xá có xôn xao
Những hàng me, vỉa đá
Có vấn vương thoáng nào?
Anh đi từ dạo ấy
Trường còn chờ bóng em
Lá khô buồn trên lối
Bây giờ biết ai quen?
Giáo đường giờ hiu hắt
Vắng chân em ngại ngần
Những ngày đi xem lễ
Mơ một người yêu thương
Trái táo thơm tình ái
Em cắn vào ưu tư
Chưa chép xong bài học
Em làm thơ học trò
Mây còn làm em nhớ
Mưa còn làm em buồn
Ơi người em gái nhỏ
Hay là em đã quên?...
09-1985
Đêm khó ngủ
đêm chập chờn, chập chờn trong nổi nhớ
chợt thấy thèm một tiếng hát ru con
tôi ở đây, một phum nghèo biên ải
lắng tiếng đêm dịu ngọt xuống tâm hồn
những người lính lúc đầu hôm trăn trở
một tiếng vạc sành cũng nhắc đến quê hương
Ừ... quê mình những đêm mùa hạ
cũng tiếng nỉ non vọng gió u buồn
thắp đèn lên với chút dầu sót lại
và viết đi những rạo rực trong hồn
những bồi hồi, nhớ mong, nhức nhối
góp lại từ bao nhiêu, bao nhiêu đêm...
08-1985
Những cuộc hành quân
đừng trách anh, bé ơi, đừng trách
sao anh không kể những cuộc hành quân
những chiến công còn cay nồng thuốc súng
chuyện oai hùng của sắc áo màu xanh
anh không thể kể với em bằng cây bút
bằng mảnh giấy vở học trò anh vẫn gửi cho em
anh không thể nói lên bằng lời được
những nỗi niềm trăn trở của nhiều đêm
nếu mai kia anh trở về, như trong bài hát
giữa một mùa chim én báo tin vui
anh sẽ kể với em bằng đôi mắt
bằng manh áo lính sờn loang máu, em ơi...
lúc đó
em sẽ thấy
trong mắt anh
những đêm dài vất vả
em sẽ thấy cánh rừng già xứ lạ
và bóng đêm bủa kín cuộc hành quân
em sẽ thấy cơn khát
em sẽ thấy nỗi thèm không thỏa được
người lính nằm mơ một giọt sương rơi
người lính nằm chết gục
ven bờ con suối cạn lưng đồi
em sẽ thấy trong mắt anh
những cánh đồng mênh mông loáng nước
và thân người lính ngập trong bùn
những lần té xuống, đứng lên
không khóc, không cười, nhưng lệ ứa
em sẽ thấy đồng đội anh
rít hơi thuốc cuối cùng trước khi vào cửa mở
và còn cười, nụ cười rất lạ
một phút sau thôi đã vĩnh viễn xa rồi
có nước mắt, máu và nước mắt
người lính thấm vào hạt cát Ampil
nên đừng trách, bé ơi, đừng trách
sao anh không kể những cuộc hành quân
anh chỉ kể những niềm thương nỗi nhớ
những trò vui nhỏ bé tầm thường
để bé còn thương chim bồ câu trắng
để bé mơ hồ với chữ "chiến tranh"
anh muốn gửi về bé chỉ màu xanh
của hy vọng, của tình yêu tươi mát
của ngây thơ dịu hiền trong trắng nhất
nên anh không kể về những cuộc hành quân
08-1985
THƠ ƠI
khi mẹ ngồi ru con ngủ
khi cha gạt giọt mồ hôi
khi tôi nghe câu chuyện cổ
khi mọi người đang sống - nói và cười
có những chiếc lá rơi
những nụ hoa e ấp chào đời
có con chim lạc vào vườn lạ
giọt mưa nằm mơ trong nách chồi
đời thơm hương
lá xanh hơn
tóc người con gái xõa ngang lưng
là lúc Thơ về
Thơ ơi!
ngọt như lời ru của mẹ
mặn như giọt mồ hôi cha
ngây thơ như đôi mắt trẻ
thơ về... gieo bao thiết tha
thơ về... ươm bao ước mơ
thơ về... lòng say ngẩn ngơ...
09-1985
Mai tôi đi
mai tôi đi sâu vào miền heo hút
ngậm nỗi buồn không biết sẻ cùng ai
mai tôi đi sương gió những đêm dài
ôm cay đắng ngập lòng không dứt được
tôi cứ nhớ mắt em đen huyền hoặc
nhớ dáng em hiền dịu nàng tiên
tôi vẫn thường ngồi chờ đợi mãi em
cà phê đắng, gặp em thôi, bỗng ngọt
tôi đã biết yêu em là đau xót
là ngậm ngùi và đắng chát mênh mông
em như con chim quý ở lồng vàng
đời tôi mãi như cành khô đơn độc
sao ngày xưa Trời khiến xui em đọc
một bài thơ, có nghĩa lý gì đâu
sao ngày xưa Trời cho ta biết nhau
để bây giờ lòng tôi vương vấn mãi
sao ngày đầu tôi vào đời bộ đội
gửi làm chi cho em những nỗi niềm
để ngày càng thêm biết nghĩa yêu thương
nếm thêm những ngọt ngào trong cay đắng
mai tôi đi, đi vào miền hoang vắng
mong lãng quên với cuộc sống phong trần
mong không còn trong giấc mộng đêm đêm
những khắc khoải lặng thầm kia trỗi dậy
đời chinh chiến vẫn miệt mài trôi mãi
tôi vẫn còn ôm mãi mối sầu thương
mai tôi đi sâu vào miền heo hút rồi em
nơi chỉ có quân thù và tiếng gió
em có biết, tim buồn không lối ngỏ
vẫn chờ em trong tuyệt vọng, suốt đời...
11-1985
Tchiete! Tchiete!
đến bao giờ mới lại gặp em
giọt nước mắt rơi ngậm ngùi thương nhớ
em có biết đâu! Người em gái nhỏ
con suối nào tôi đi qua cũng đều nhắc nhở
con suối hiền của quê hương em
tôi viết tên em bằng hai thứ chữ
vẫn bồi hồi vì sợ viết sai đi
chữ của quê em tôi chưa kịp học
làm sao đây khi nhớ tới ai hoài
một ngàn lần tôi viết lại tên em
mà cứ ngỡ như lần đầu tiên tập viết
mẹ đặt tên em sao mà tha thiết
tôi mãi gọi thầm tên em, Tchiete ơi
cái tên ngọt ngào cứ đọng trên môi
và nỗi nhớ dịu thầm hương hoa th'not
bờ vai tròn buông lơi suối tóc
chiều nắng nhòa em đứng, tựa trong tranh...
6-1986
Đoản khúc
Kính tặng các đồng đội của tôi trong chuyến đi cao điểm 52
đi qua vùng lá thấp
sợi cỏ vương bàn chân
chợt bồi hồi xao xuyến
nhớ thương ai vô ngần
hoa đu đủ giũa rừng già không có
tôi cứ tìm hoài điệu hát dân gian
em giờ ở đâu? rừng chiều lá đổ
rơi ngập ngừng như múa điệu lăm thôn
những người lính trên đường hành quân
mắt hoa lên, chập chờn cơn khát
chân cứ bước, và chân cứ bước
nghe trong lòng gợn chảy một dòng sông
những con sông bắt nguồn từ cơn khát
theo tâm tư xuôi chảy đến trăm miền
tuổi ấu thơ hay những chiều kỷ niệm
ứ trong hồn xoa dịu gian truân
mái tóc em cũng có một dòng sông
chở tôi về bình yên muôn thuở đó
và cơn khát chìm trong nỗi nhớ
chân bước dài trong điệp khúc hành quân.
08-1986
Ly tao
Kính tặng 39 liệt sĩ đã hy sinh trận Cao Lanh, 29-11-1986
gặp nhau trên đường chinh chiến
có người tóc hãy còn xanh
áo lính chưa sờn manh vải
có người tuổi đã trung tuần
bao năm gió sương dầu dãi
có người quê hương phía Bắc
có người đến từ miền Nam
núi non, thành phố, đồng bằng
cùng đến chung đời trận mạc...
hai năm rồi
tôi xa quê hương
chỉ có niềm vui trong tình đồng đội
gian khổ không sờn
hy sinh nào ngại
những nhọc nhằn cùng chia sớt cho nhau
hai năm thôi
có dài lắm đâu
mà đã biết bao vui buồn cay đắng
niềm vui đến
niêm vui đi lẳng lặng
nhưng nỗi buồn chồng chất mãi khôn nguôi
thương yêu nào bằng của chúng tôi
với biết bao tâm tình đêm không ngủ
với những lần hành quân vất vả
cơn khát khô đến ngất giữa lưng đồi
những cơn mưa như sập cả mảng trời
dìm người lính trong biển bùn và nước
qua gian khó, vẫn đi không chùn bước
phải đâu lòng không ước phút bình yên
phải đâu không thèm một giấc ngủ êm
hay không nhớ đôi mắt ai vời vợi
nhưng phải vượt qua
với niềm nhức nhối
vì quê hương và nghĩa cả trên đời
chúng tôi nào quản ngại bước chông gai
chỉ buồn vì có những chia phôi
trong phút chốc đã xa nhau mãi mãi
có những người đi không bao giờ trở lại
một đời thường, nhuộm máu, chợt thiên thu
nước mắt không còn dành để phút từ ly
chỉ chớp vành mi ngăn dòng đau xót
bạn đến rồi đi, một đời cao đẹp
vết chân còn in vệt chặng đường xa
12-1986
Đêm ở Batdomboong
đêm lặng lẽ như một làn khói thuốc
phủ đất trời tây bắc Batdomboong
đêm dịu vợi như bao niềm tâm sự
trải rộng hồn người lính trẻ tha hương
không có ánh đèn, không có hàng me
không có cả một lời ca con gái
thành phố quê nhà xa xôi vời vợi
chỉ còn trong hoài niệm của bây giờ
đêm ở đây chỉ có sương mờ
thấm lạnh đôi vai gầy anh lính
chỉ tiếng tắc kè vang rừng hiu quạnh
chỉ gió ru khe khẽ dọc mùa khô
bên kia cánh rừng là đất quân thù
vẫn chung một vòm đêm bát ngát
sao vẫn soi cả một vùng non nước
chỗ nào không là của em - Campuchia
đến bao giờ tiên nữ Apsara
múa điệu ruôm vông không còn e đạn pháo
đêm trăng sáng em bình yên giã gạo
không phập phồng giặc dữ về phum?
đêm lặng lẽ trôi như một dòng sông
chở theo tâm tình của bao người lính
đêm Batdomboong đất trời mở rộng
ùa vào lòng ấp ủ những yêu thương
01-1987
Bạn thân yêu, bạn ở nơi nào
giờ này bạn ở đâu?
tôi tìm, tìm bạn mãi
giờ này bạn ở đâu?
tim tôi thầm ứa lệ
tìm trên non, trên non
tìm dưới ngàn cỏ dại
tìm trong bao đêm mơ
sao mãi hoài chẳng thấy
hay bạn là sương rơi
khô trên từng lá vội
hay bạn như nắng chiều
chợt nhòa vào bóng tối?
bạn là gió là chim
bạn là hoa là bướm
là hồn của muôn đời
hay chỉ là ảo tưởng?
giờ này bạn nơi nao
chờ tôi đi bạn nhé
một ngày - ngày cuối cùng
ta cùng về đất hứa
02-1987
Nhớ (số 3)
Cơn gió mùa khô hanh nóng
Chợt về trong đêm tháng Ba
Hạt cát lăn mình giữa lũng
Vạt sành khóc nhớ quê xa
Cỏ khô trên từng lối nhỏ
Rừng dầu nghiêng thân héo gầy
Trăng thượng tuần trôi trong gió
Buồn như trở về đêm nay
Nhớ gì ... một thời mắt biếc
Sân trường lá thu heo may
Hồn còn thơm hương sách vở
Ươm đầy ước mơ thơ ngây
Nhớ gì ... dáng ai dáng ai
Tóc mềm xoã kín vai gầy
Những chiều về trong mong nhớ
Một thời thơ ngập hồn tôi
Nhớ gì hơn Mẹ, Mẹ yêu
Như dòng sông đầy thương mến
Trôi trôi cuốn con quay về
Bến quê trọn đời quyến luyến
Nhớ gì... những phút phân ly
Đồng đội tôi nằm vĩnh viễn
Lệ ứa khô trên hàng mi
Nhạt nhoà mắt sâu người lính
Nỗi nhớ tràn như biển động
Mênh mông cuồn cuộn đổ về
Cháy trong tim hừng hực nóng
Chập chùng đêm qua... đêm qua...
03- 1987
Mơ ngày tôi trở lại
về quê xưa nụ cười vui xum họp
hàng me già phố xá có còn không?
xóm nghèo tôi bây giờ ra sao nhỉ
những con đường kỷ niệm tuổi thơ non
ngày trở về chắc mắt nhòa lệ tủi
đứa con trai ngơ ngác bước trên đường
ngày trở về nghẹn ngào trong lối nhỏ
cội dâu nào còn nhớ dáng thân quen?
ngày trở về - gốc đa già cổ thụ
sân chùa làng ngập lá, gió heo may
ngày trở về, cánh diều thu chấp chới
tuổi thơ ơi, vương vấn một đời người
một chiều về qua từng nhà thân thuộc
dĩ vãng nào quay trở lại mênh mông
cô bác chú dì quân quần thăm hỏi
một chiều về mắt ướt đẫm yêu thương
mẹ bàng hoàng nhìn con trai trở lại
bờ vai gầy thổn thức nỗi bao la
đàn em nhỏ vui cười trong gió mới
góc sân xưa nay nắng ấm chan hòa
03-1987
Điệp khúc mùa khô
bao nhiêu người đã sinh ra
và bao nhiêu người đã đi vào quên lãng?
cuộc sống từng giờ cứ đòi dâng hiến
ai không ước ao những phút yên bình
tôi muốn gào lên, muốn khóc thật ngon lành
muốn nước mắt rơi chảy thành dòng suối ngọt
dòng suối mang khổ đau, hiềm thù, chia cắt
vào đại dương hòa nhịp với bao người
Việt Nam ơi, máu chảy biết bao rồi!
xương cứ chất, và máu người cứ đổ
chúng tôi đi lòng vẫn hằng nức nở
ước ngày mai chinh chiến sẽ không còn
người với người sẽ thắt chặt yêu thương
vũ khí chỉ còn là niềm đau ký ức
nhưng trước mắt, đau lòng thay, trước mắt
vẫn phải căm thù, vẫn phải giết nhau
biết gì hơn chôn chặt những u sầu
biến con tim thành đạn bom trút vào quân khát máu
12-1984
Xuân này nhớ ai
Mùa xuân đến bao giờ tôi chẳng biết
Gió quê hương không đến tận phương này
Tôi chờ mãi trong niềm đau không dứt
Một mai này chinh chiến sẽ tàn phai
Xuân về hay chưa, tôi vẫn ngờ không thật
Giữa rừng già không én báo tin vui
Không có những cành hoa tươi khoe sắc
Làm sao tôi quên thực trạng quanh người
Giữa rừng chỉ có chúng tôi
Những người đi giữ đất trời quê hương
Bạc rồi những tấm áo xanh
Mà chưa thấy lại mùa xuân quê mình
Nghĩ gì những lúc thâu canh
Sương rơi ướt lạnh một vầng trăng xa
Sao đêm thắp lửa mong chờ
Bâng khuâng người lính xa nhà nhớ thương
Nhớ mẹ hiền tóc bạc với thời gian
Chắc mẹ vẫn chiều chiều ra ngõ đứng
Dõi mắt phương xa mong chờ, trông ngóng
Một dáng hình, một tiếng nói thân thương
Ạ à ơi...
Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau
Con đi chinh chiến dài lâu
Mẹ ơi ! Đừng khóc những chiều nhớ con
Mẹ ơi ! Đừng thức thâu canh
Trở trăn vì bước quân hành của con
Con đi xuôi ngược hành quân
Mang theo lòng mẹ, niềm tin trọn đời.
Mẹ ơi, nếu có một ngày
Chợt nghe tin dữ con trai không còn
Mẹ đừng nước mắt trào tuôn
Con yêu mẹ đã làm tròn ước mơ
Mẹ đừng thắp nến, chưng hoa
Chỉ thêm buồn nhớ, xót xa nghẹn ngào...
Giờ con nhớ mẹ biết bao
Giờ thương hơn hẳn lúc nào, mẹ ơi !..
***
Mùa xuân về mọi nơi
Nhưng ở đây mùa xuân không có mặt
Cả bầu trời và mặt đất
Đều khô cằn, ảm đạm, hoang vu...
Ở đây, những người lính nhớ
Thành phố quê nhà những ngày cuối năm
Có chợ tết, chợ hoa xôn xao, lộng lẫy, tưng bừng
Những màu áo, mái tóc dài tha thướt
Những tiếng nói, giọng cười trong vắt
Thân quen vô cùng, mà xa quá là xa...
Những con đường lá đổ ngày xưa
Và những cơn mưa đi về bất chợt
Màu áo học trò ngây thơ, dịu mát
Suối tóc ai dài chảy suốt mùa Ngâu ..
Và đôi khi...giữa đêm lắng sâu
Niềm tiếc nuối thời ấu thơ ray rứt
Con nhện giăng tơ trên cành trước mặt
Tò vò nào cứ vỗ cánh chờ mong ...
Bạn bè ơi ! Một mái trường
Bao nhiêu kỷ niệm âm thầm chết đi
Bao nhiêu người hãy còn ghi
Tình yêu, lý tưởng vun từ ngày xưa
Ai còn cháy bỏng ước mơ
Và ai đã chịu đẩy đưa dòng đời..
Bâng khuâng người lính đêm dài
Từng khuôn mặt cũ quay về … mông lung…
01-1985
Lá thư con gửi mẹ
Giữa rừng con viết thư thăm mẹ
Nét chữ rưng rưng những nỗi niềm
Con ươm thương nhớ vào trang giấy
Gửi về cho mẹ rất xa xăm
Mẹ yêu chắc nhớ con nhiều lắm
Và vẫn đêm đêm khóc một mình
Tóc mẹ bạc dần theo năm tháng
Trán hằn thêm những vết lo toan?
Mẹ đừng khóc nhé, mẹ yêu ơi!
Đừng để lòng đau, nhức nhối hoài
Ba mùa xuân nữa về qua ngõ
Con sẽ về bên mẹ suốt đời
Con sẽ về đem bao nhớ mong
Chở ra nguồn lớn cuối dòng sông
Quỳ bên gối mẹ con quên hết
Gian truân trong những chuyến quân hành
Con sẽ về xây tổ ấm xưa
Sẽ dệt tơ thương đã nhạt nhòa
Khói ấm chiều lên sau cửa bếp
Mẹ sẽ cùng con ôn chuyện qua
Con sẽ mang về cho lũ em
Thơ ngây thêm một suối yêu thương
Một niềm tin với nhiều an ủi
Đã lâu không có ở người anh
Rồi con sẽ cuốc mảnh sân con
Ươm vào cho mẹ luống rau hành
Con sẽ đào thêm ao thả cá
Mẹ ngồi mẹ ngắm lúc chiều lên
Con sẽ đi tìm lại dấu xưa
Tìm lại người thương đã đợi chờ
Con tìm cho mẹ nàng dâu thảo
Và đàn cháu bé đẹp như mơ
Mẹ sẽ không còn vất vả lo
Một nắng hai sương với tuổi già
Mẹ sẽ ngồi hiên chiều vá áo
Và kể êm đềm những chuyện xưa
Rừng lạ đêm về con nhớ thương
Bóng mẹ bao la rất dịu hiền
Và đàn em dại xa vời vợi
Nước mắt rưng rưng ngậm nỗi buồn
Thôi mẹ xa thương,đừng khóc nữa
Để lòng con trẻ khỏi nao nao
Con đi, tim chói bừng tia lửa
Hẹn một ngày mai rất ngọt ngào
Ampil, 02-1985
Hoa máu
(Trong cơn mê sảng nghe khúc hát Triệu đoá hoa hồng)
Có nhắc gì những kỷ niệm xa xưa
Có nhớ lắm dáng ai hiền sách vở
Có u hoài lặng lẽ những chiều mưa
Vẫn đã mất. Một lần và mãi mãi
Tôi xa rồi, tất cả khỏi tầm tay
Có tiếc nhớ cũng chỉ là vô vọng
Như khói buồn hờ hững thoát qua môi
Thì tiếc làm gì trong cơn sốt
Mái tóc đen và chiếc áo xanh trời
Môi đắng ngắt không tìm ra vị ngọt
Thành phố hiện về lảo đảo cơn mê
Bốn mốt độ... những vòng tròn ảo ảnh
Ta thấy gì... phải mắt em không?
Răng cắn chặt sao cứ khua vì lạnh...
Ta đưa nhau về trong tuyết mùa đông
Ta trao cho em đoá hoa màu đỏ
Không phải đâu em một đoá hoa hồng
Không phải đâu những loài hoa trần thế
Mà chính là những giọt máu rưng rưng
Một triệu huyết cầu nở những cánh hoa
Vi trùng loi ngoi như nhụy
Không phải bán nhà mua
Ta tặng em hoa từ máu tủy
Hiên buồn sụp trên đầu ta bát ngát
Tuyết rơi rơi ... và máu rơi rơi ...
Hoa đỏ thắm đè lên tim cóng lạnh
Em đâu rồi? ... Ta lặng chết chơi vơi ...
1985
Đoản khúc đêm
Đèn ơi gắng sáng thêm giây lát
Để ta viết trọn mảnh thơ buồn
Để ta trút cạn niềm u hận
Và uống tận cùng giọt uẩn thương
Nhớ người làm chi?
Nhớ người làm chi?
Ngày có còn không? Ngọ có về
Đường xưa nắng vẫn thơm hương tóc
Hay đã phai rồi dấu mộng mơ?
Chiều em về lối nhỏ
Phố xá có xôn xao
Những hàng me, vỉa đá
Có vấn vương thoáng nào?
Anh đi từ dạo ấy
Trường còn chờ bóng em
Lá khô buồn trên lối
Bây giờ biết ai quen?
Giáo đường giờ hiu hắt
Vắng chân em ngại ngần
Những ngày đi xem lễ
Mơ một người yêu thương
Trái táo thơm tình ái
Em cắn vào ưu tư
Chưa chép xong bài học
Em làm thơ học trò
Mây còn làm em nhớ
Mưa còn làm em buồn
Ơi người em gái nhỏ
Hay là em đã quên?...
09-1985
Đêm khó ngủ
đêm chập chờn, chập chờn trong nổi nhớ
chợt thấy thèm một tiếng hát ru con
tôi ở đây, một phum nghèo biên ải
lắng tiếng đêm dịu ngọt xuống tâm hồn
những người lính lúc đầu hôm trăn trở
một tiếng vạc sành cũng nhắc đến quê hương
Ừ... quê mình những đêm mùa hạ
cũng tiếng nỉ non vọng gió u buồn
thắp đèn lên với chút dầu sót lại
và viết đi những rạo rực trong hồn
những bồi hồi, nhớ mong, nhức nhối
góp lại từ bao nhiêu, bao nhiêu đêm...
08-1985
Những cuộc hành quân
đừng trách anh, bé ơi, đừng trách
sao anh không kể những cuộc hành quân
những chiến công còn cay nồng thuốc súng
chuyện oai hùng của sắc áo màu xanh
anh không thể kể với em bằng cây bút
bằng mảnh giấy vở học trò anh vẫn gửi cho em
anh không thể nói lên bằng lời được
những nỗi niềm trăn trở của nhiều đêm
nếu mai kia anh trở về, như trong bài hát
giữa một mùa chim én báo tin vui
anh sẽ kể với em bằng đôi mắt
bằng manh áo lính sờn loang máu, em ơi...
lúc đó
em sẽ thấy
trong mắt anh
những đêm dài vất vả
em sẽ thấy cánh rừng già xứ lạ
và bóng đêm bủa kín cuộc hành quân
em sẽ thấy cơn khát
em sẽ thấy nỗi thèm không thỏa được
người lính nằm mơ một giọt sương rơi
người lính nằm chết gục
ven bờ con suối cạn lưng đồi
em sẽ thấy trong mắt anh
những cánh đồng mênh mông loáng nước
và thân người lính ngập trong bùn
những lần té xuống, đứng lên
không khóc, không cười, nhưng lệ ứa
em sẽ thấy đồng đội anh
rít hơi thuốc cuối cùng trước khi vào cửa mở
và còn cười, nụ cười rất lạ
một phút sau thôi đã vĩnh viễn xa rồi
có nước mắt, máu và nước mắt
người lính thấm vào hạt cát Ampil
nên đừng trách, bé ơi, đừng trách
sao anh không kể những cuộc hành quân
anh chỉ kể những niềm thương nỗi nhớ
những trò vui nhỏ bé tầm thường
để bé còn thương chim bồ câu trắng
để bé mơ hồ với chữ "chiến tranh"
anh muốn gửi về bé chỉ màu xanh
của hy vọng, của tình yêu tươi mát
của ngây thơ dịu hiền trong trắng nhất
nên anh không kể về những cuộc hành quân
08-1985
THƠ ƠI
khi mẹ ngồi ru con ngủ
khi cha gạt giọt mồ hôi
khi tôi nghe câu chuyện cổ
khi mọi người đang sống - nói và cười
có những chiếc lá rơi
những nụ hoa e ấp chào đời
có con chim lạc vào vườn lạ
giọt mưa nằm mơ trong nách chồi
đời thơm hương
lá xanh hơn
tóc người con gái xõa ngang lưng
là lúc Thơ về
Thơ ơi!
ngọt như lời ru của mẹ
mặn như giọt mồ hôi cha
ngây thơ như đôi mắt trẻ
thơ về... gieo bao thiết tha
thơ về... ươm bao ước mơ
thơ về... lòng say ngẩn ngơ...
09-1985
Mai tôi đi
mai tôi đi sâu vào miền heo hút
ngậm nỗi buồn không biết sẻ cùng ai
mai tôi đi sương gió những đêm dài
ôm cay đắng ngập lòng không dứt được
tôi cứ nhớ mắt em đen huyền hoặc
nhớ dáng em hiền dịu nàng tiên
tôi vẫn thường ngồi chờ đợi mãi em
cà phê đắng, gặp em thôi, bỗng ngọt
tôi đã biết yêu em là đau xót
là ngậm ngùi và đắng chát mênh mông
em như con chim quý ở lồng vàng
đời tôi mãi như cành khô đơn độc
sao ngày xưa Trời khiến xui em đọc
một bài thơ, có nghĩa lý gì đâu
sao ngày xưa Trời cho ta biết nhau
để bây giờ lòng tôi vương vấn mãi
sao ngày đầu tôi vào đời bộ đội
gửi làm chi cho em những nỗi niềm
để ngày càng thêm biết nghĩa yêu thương
nếm thêm những ngọt ngào trong cay đắng
mai tôi đi, đi vào miền hoang vắng
mong lãng quên với cuộc sống phong trần
mong không còn trong giấc mộng đêm đêm
những khắc khoải lặng thầm kia trỗi dậy
đời chinh chiến vẫn miệt mài trôi mãi
tôi vẫn còn ôm mãi mối sầu thương
mai tôi đi sâu vào miền heo hút rồi em
nơi chỉ có quân thù và tiếng gió
em có biết, tim buồn không lối ngỏ
vẫn chờ em trong tuyệt vọng, suốt đời...
11-1985
Tchiete! Tchiete!
đến bao giờ mới lại gặp em
giọt nước mắt rơi ngậm ngùi thương nhớ
em có biết đâu! Người em gái nhỏ
con suối nào tôi đi qua cũng đều nhắc nhở
con suối hiền của quê hương em
tôi viết tên em bằng hai thứ chữ
vẫn bồi hồi vì sợ viết sai đi
chữ của quê em tôi chưa kịp học
làm sao đây khi nhớ tới ai hoài
một ngàn lần tôi viết lại tên em
mà cứ ngỡ như lần đầu tiên tập viết
mẹ đặt tên em sao mà tha thiết
tôi mãi gọi thầm tên em, Tchiete ơi
cái tên ngọt ngào cứ đọng trên môi
và nỗi nhớ dịu thầm hương hoa th'not
bờ vai tròn buông lơi suối tóc
chiều nắng nhòa em đứng, tựa trong tranh...
6-1986
Đoản khúc
Kính tặng các đồng đội của tôi trong chuyến đi cao điểm 52
đi qua vùng lá thấp
sợi cỏ vương bàn chân
chợt bồi hồi xao xuyến
nhớ thương ai vô ngần
hoa đu đủ giũa rừng già không có
tôi cứ tìm hoài điệu hát dân gian
em giờ ở đâu? rừng chiều lá đổ
rơi ngập ngừng như múa điệu lăm thôn
những người lính trên đường hành quân
mắt hoa lên, chập chờn cơn khát
chân cứ bước, và chân cứ bước
nghe trong lòng gợn chảy một dòng sông
những con sông bắt nguồn từ cơn khát
theo tâm tư xuôi chảy đến trăm miền
tuổi ấu thơ hay những chiều kỷ niệm
ứ trong hồn xoa dịu gian truân
mái tóc em cũng có một dòng sông
chở tôi về bình yên muôn thuở đó
và cơn khát chìm trong nỗi nhớ
chân bước dài trong điệp khúc hành quân.
08-1986
Ly tao
Kính tặng 39 liệt sĩ đã hy sinh trận Cao Lanh, 29-11-1986
gặp nhau trên đường chinh chiến
có người tóc hãy còn xanh
áo lính chưa sờn manh vải
có người tuổi đã trung tuần
bao năm gió sương dầu dãi
có người quê hương phía Bắc
có người đến từ miền Nam
núi non, thành phố, đồng bằng
cùng đến chung đời trận mạc...
hai năm rồi
tôi xa quê hương
chỉ có niềm vui trong tình đồng đội
gian khổ không sờn
hy sinh nào ngại
những nhọc nhằn cùng chia sớt cho nhau
hai năm thôi
có dài lắm đâu
mà đã biết bao vui buồn cay đắng
niềm vui đến
niêm vui đi lẳng lặng
nhưng nỗi buồn chồng chất mãi khôn nguôi
thương yêu nào bằng của chúng tôi
với biết bao tâm tình đêm không ngủ
với những lần hành quân vất vả
cơn khát khô đến ngất giữa lưng đồi
những cơn mưa như sập cả mảng trời
dìm người lính trong biển bùn và nước
qua gian khó, vẫn đi không chùn bước
phải đâu lòng không ước phút bình yên
phải đâu không thèm một giấc ngủ êm
hay không nhớ đôi mắt ai vời vợi
nhưng phải vượt qua
với niềm nhức nhối
vì quê hương và nghĩa cả trên đời
chúng tôi nào quản ngại bước chông gai
chỉ buồn vì có những chia phôi
trong phút chốc đã xa nhau mãi mãi
có những người đi không bao giờ trở lại
một đời thường, nhuộm máu, chợt thiên thu
nước mắt không còn dành để phút từ ly
chỉ chớp vành mi ngăn dòng đau xót
bạn đến rồi đi, một đời cao đẹp
vết chân còn in vệt chặng đường xa
12-1986
Đêm ở Batdomboong
đêm lặng lẽ như một làn khói thuốc
phủ đất trời tây bắc Batdomboong
đêm dịu vợi như bao niềm tâm sự
trải rộng hồn người lính trẻ tha hương
không có ánh đèn, không có hàng me
không có cả một lời ca con gái
thành phố quê nhà xa xôi vời vợi
chỉ còn trong hoài niệm của bây giờ
đêm ở đây chỉ có sương mờ
thấm lạnh đôi vai gầy anh lính
chỉ tiếng tắc kè vang rừng hiu quạnh
chỉ gió ru khe khẽ dọc mùa khô
bên kia cánh rừng là đất quân thù
vẫn chung một vòm đêm bát ngát
sao vẫn soi cả một vùng non nước
chỗ nào không là của em - Campuchia
đến bao giờ tiên nữ Apsara
múa điệu ruôm vông không còn e đạn pháo
đêm trăng sáng em bình yên giã gạo
không phập phồng giặc dữ về phum?
đêm lặng lẽ trôi như một dòng sông
chở theo tâm tình của bao người lính
đêm Batdomboong đất trời mở rộng
ùa vào lòng ấp ủ những yêu thương
01-1987
Bạn thân yêu, bạn ở nơi nào
giờ này bạn ở đâu?
tôi tìm, tìm bạn mãi
giờ này bạn ở đâu?
tim tôi thầm ứa lệ
tìm trên non, trên non
tìm dưới ngàn cỏ dại
tìm trong bao đêm mơ
sao mãi hoài chẳng thấy
hay bạn là sương rơi
khô trên từng lá vội
hay bạn như nắng chiều
chợt nhòa vào bóng tối?
bạn là gió là chim
bạn là hoa là bướm
là hồn của muôn đời
hay chỉ là ảo tưởng?
giờ này bạn nơi nao
chờ tôi đi bạn nhé
một ngày - ngày cuối cùng
ta cùng về đất hứa
02-1987
Nhớ (số 3)
Cơn gió mùa khô hanh nóng
Chợt về trong đêm tháng Ba
Hạt cát lăn mình giữa lũng
Vạt sành khóc nhớ quê xa
Cỏ khô trên từng lối nhỏ
Rừng dầu nghiêng thân héo gầy
Trăng thượng tuần trôi trong gió
Buồn như trở về đêm nay
Nhớ gì ... một thời mắt biếc
Sân trường lá thu heo may
Hồn còn thơm hương sách vở
Ươm đầy ước mơ thơ ngây
Nhớ gì ... dáng ai dáng ai
Tóc mềm xoã kín vai gầy
Những chiều về trong mong nhớ
Một thời thơ ngập hồn tôi
Nhớ gì hơn Mẹ, Mẹ yêu
Như dòng sông đầy thương mến
Trôi trôi cuốn con quay về
Bến quê trọn đời quyến luyến
Nhớ gì... những phút phân ly
Đồng đội tôi nằm vĩnh viễn
Lệ ứa khô trên hàng mi
Nhạt nhoà mắt sâu người lính
Nỗi nhớ tràn như biển động
Mênh mông cuồn cuộn đổ về
Cháy trong tim hừng hực nóng
Chập chùng đêm qua... đêm qua...
03- 1987
Mơ ngày tôi trở lại
về quê xưa nụ cười vui xum họp
hàng me già phố xá có còn không?
xóm nghèo tôi bây giờ ra sao nhỉ
những con đường kỷ niệm tuổi thơ non
ngày trở về chắc mắt nhòa lệ tủi
đứa con trai ngơ ngác bước trên đường
ngày trở về nghẹn ngào trong lối nhỏ
cội dâu nào còn nhớ dáng thân quen?
ngày trở về - gốc đa già cổ thụ
sân chùa làng ngập lá, gió heo may
ngày trở về, cánh diều thu chấp chới
tuổi thơ ơi, vương vấn một đời người
một chiều về qua từng nhà thân thuộc
dĩ vãng nào quay trở lại mênh mông
cô bác chú dì quân quần thăm hỏi
một chiều về mắt ướt đẫm yêu thương
mẹ bàng hoàng nhìn con trai trở lại
bờ vai gầy thổn thức nỗi bao la
đàn em nhỏ vui cười trong gió mới
góc sân xưa nay nắng ấm chan hòa
03-1987
Điệp khúc mùa khô
Tặng những người lính trinh sát Sư doàn 5 trong chiến dịch mùa khô 84-85
đêm thì thầm
cơn gió thoảng về
cỏ trở mình trên đất nóng
tiếng tắc kè vang động
rừng sâu
bước chân qua từng thảm lá khô
chân nứt nẻ, máu thấm vào giày vớ
chân mệt mỏi muốn nằm dài trên cỏ
đất trời khô
máu cũng quánh khô
rừng vẫn chập chùng trải xa
những con suối một mùa
cạn khô trơ sỏi
ánh nắng xoáy tròn nhức nhối
mắt hoa lên, đỏ tím màu chiều
ba ngày rồi, có giọt nước nào đâu...
đôi môi khô, cỗ họng cũng cháy khô
nước bọt đâu còn ra nữa
cứ tưởng tượng những me xoài ổi dứa
miệng vẫn khô rang như đất trên đồi
người lính nằm trên cát
như thân cây cằn bị đốn từ lâu
người lính mơ về dòng sông quê ngoại
nước trong lành, thơm ngọt
còn bây giờ, nước ở nơi đâu?
chùm phong lan trên cành cây trước mặt
vẫn xanh tươi như thách thức đất trời
môi người lính khẽ run lên bần bật
nước ở đây? sự sống đây rồi!
chân tay rã rời bám vào lớp vỏ
vỏ tróc ra người lính cũng rơi theo
chùm phong lan trên đầu xanh ngắt
cây ơi, mày không muốn cứu tao sao?
té xuống, leo lên, hàng chục bận
chút hơi tàn người lính ở nơi đây
chùm phong lan xanh màu xanh cuộc sống
cuối cùng rồi cũng nằm gọn trong tay
nước trong lá không phải là nước sông
nước cứ chát ngòm trên cổ
những giọt nước hiếm hoi kỳ lạ đó
như thuốc thần làm giảm mọi cơn đau
rừng đã hết rồi
con trảng lớn phía sau
đang chờ đợi người lính về hậu tuyến
lá phong lan chật phồng trong áo lính
anh băng qua cái chết của mùa khô
đồng đội tìm gặp anh nằm ngất
trên quãng đường còn cách cứ không xa
túi vẫn căng những cành phong lan héo
những bình toong nước đất trời cho
nửa tháng nằm an dưỡng
đêm nay anh lại ra đi
chiếc áo bạc màu nhòa trong bóng tối
cái chết trở thành điệp khúc
vẫn đợi chờ anh sẽ vượt qua.
01-85/06-1987
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét