Trời
có còn như trời ngày cũ? Đêm có còn như đêm ấy xa xưa?
Từ
nhà H. về nhà tôi, chỉ khoảng một trăm ba mươi bước. Tôi nhớ. Tôi đã bao lần
đếm từng bước trở về trong đêm thăm thẳm. Một, hai, ba… Có khi, nếu tôi bước
hụt hoặc vấp té giữa đường, con số cũng theo hồn tôi bay về xứ khác. Nhưng, có
nhiều lần, tuy tâm hồn tê dại, cảm giác đóng băng, lý trí tôi vẫn tỉnh như sáo,
và những lần đó, tôi còn nhớ, một trăm hai mươi bảy; một trăm hai mươi tám…
hoặc nếu tôi có nghiêng qua ngã lại, con số vẫn không bao giờ quá con số một
trăm bốn mươi.
***
H.
chửi tôi. Nó khăng khăng giờ tôi không còn như trước nữa. Rằng tôi có trăng
quên đèn. Tôi nhớ…. Tôi đấm vào mặt nó. Tôi nhớ… Nó ngoặt đầu sang một bên, rồi
té ngửa. Và tim tôi bỗng nhói đau khôn tả. Tôi chỉ muốn bật khóc lên.
Tôi
nhớ… Hôm nay là ngày Valentine mà. Sao mình lại vướng vào một vụ chó chết thế
này. Sao mình không vi vu với một em má đỏ môi hồng thơm ngát mùi con gái nào
đó?! Sao tôi phải tự đày ải mình với những ly rượu đắng, với những phút buồn
tênh câm lặng bên một thằng bạn lặng câm. Để khi có một thằng thứ ba nhập cuộc,
cả hai thằng tôi bỗng nổi điên lên, nguyền rủa nhau như những kẻ thù truyền
kiếp…
Để giờ đây tôi cảm thấy mình như một tên tội đồ với mười bảy ngàn một
trăm mười lăm cây đinh cắm ngập trong tim… trên thập giá đời tôi…
***
“…Cho
anh bông hồng còn thắm, cho anh trái ngọt vườn cấm. Còn gì cho nữa, tiếng ru
trẻ thơ….” Mấy câu hát này
nghe sến thấy ông bà cố tổ, nhưng nó là mơ ước khát vọng một thời tuổi trẻ, và
mãi đến bây giờ, khi cố rống cổ hát lên bài ca chợt nhớ chợt quên, tôi biết
lòng mình vẫn rưng rưng nhoi nhói một cảm giác không tên.
***
Tôi
đang tụng kinh cầu hồn cho tôi.
Một
thằng tôi ngồi đây, hoang mang gõ những phím chữ rã rời. Để tiễn đưa một thằng tôi
khác về địa ngục….
Từ
xa lắm, từ xưa lắm bỗng vọng về khúc nhạc. Đã lâu lắm rồi tôi không buồn nghe
nhạc nữa. Tôi chỉ biết gào lên những tiếng tru của loài sói hoang cô độc
nghiêng ngửa men sầu. Tôi chỉ biết rống lên đau đớn, và nhớ tới tiếng gầm không
còn hơi sức của một con sư tử già ốm yếu bị bầy đàn xua đuổi. Nhưng khúc nhạc
này làm lòng tôi dịu lại. Nó khiến tôi giật mình nhận ra mình đã thay đổi biết
bao nhiêu…
Tôi
có còn là tôi nữa hay không?...
***
-
Từ mai trở đi tao không nhậu nữa!
-
Vì sao?
-
Mệt!
-
Tao cũng mệt vậy.
-
Ừ…
-
Mày đã đổi thay!
-
……..
-
Mày không còn là thằng N tao từng biết…
-
……
-
Mày sao vậy? Mày khinh tao hả? Khinh thằng bạn nghèo của mày hả?
-
…….
-
Sao anh N buồn vậy?
-
…….
-
Em đừng thèm nói với thằng chó chết đó nữa. Cụng ly đi. Uống với anh…
Tôi
chỉ nhớ tới chừng đó. Tôi chỉ biết tới chừng đó. Tôi ôm cây đàn trong tay mà
tim rã thành từng mảnh. Tôi hát, không đàn. Vì đó là khúc kinh cầu hồn không
giai điệu. Tôi hát, tôi hát mãi… rượu này mời bạn nhấp
môi, mai không gặp cũng vui rồi hôm qua; gặp, không gặp, chẳng qua là… chẳng
qua là… chẳng qua là… chẳng qua…
***
Linh
hồn tôi bay giữa muôn sao. Tôi ôm một vì sao cô lẻ vào lòng, hát ru an ủi nó.
À ơi có một con ruồi, ban trưa rớt xuống giữa trời mộng hoang… À ơi, có một
thằng điên, ban ngày thắp lửa tìm tiên trên đường… À ơi, có một thằng lười,
suốt đêm tát biển mơ người dặm xa… À ơi… ơi ạ… ơi à…
Linh
hồn tôi đậu trên lá cỏ muôn trùng vũ trụ. Lá cỏ này không như lá cỏ. Nó không
thơm mùi cỏ. Nó không ngát màu xanh. Nó như một lưỡi gươm bén ngót. Nó xuyên
qua linh hồn tôi. Nó lạnh…
14/2/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét