Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

Một sáng mùa đông








"Đường ta đi đầy buồn đau mỏi mệt
Nhưng ta tin rồi lại sẽ có ngày
Ta sung sướng kêu to lên và khóc
Trước những hoà âm đẹp, ý thơ hay..." - A. PUSKIN




 một hơi thuốc lào trong buổi sớm
bụng đói meo làm ta bỗng ngất ngây
chân tay rã rời, người lảo đảo say
mồ hôi toát trong gió vương hơi rét

trong thoáng chốc bao vui buồn chua xót
dĩ vãng về với đủ ảnh hình xưa
ta bất cười nhớ một gã hay đùa
trong trung đội rồi hầu như nín lặng
đôi mày chau... (có gì đâu, bóng dáng
em yêu kiều bên suối một ngày xa
lại hiện lên trong hồn đã thẫn thờ)
một niềm đau thắt lại giữa tim mơ

buồn nhiều rồi theo bao ngày lặng lẽ
theo lá rơi vàng nhuốm bụi thời gian
một đời ta thôi đã lỡ cung đàn
bản nhạc vô duyên vì một lần lỡ nhịp

nhưng nào phải chỉ vì tình vụn nát
ta u buồn trên chén rượu trần gian
mộng Nam kha vương vấn mấy năm trường
ta vùng vẫy điên cuồng trong nhức nhối
ta gào thét giữa thâm u ngục tối
muốn cởi ra dây trói của điêu ngoa
của tham lam của những chước yêu ma
của khoe khoang, bịp lừa và ngu xuẩn... 

lặng mà nghe, tiếng gì trong trẻo lắm
một tiếng chim chợt thức giữa vòm cây
ta ngẩng nhìn qua cửa ánh ban mai
đời đẹp quá ... và trời sao đẹp quá!

niềm đơn côi một thoáng lắng tan đi
lòng ta ngân rộn rã những vần thơ
Puskin ơi, tìm về đây đối diện!
phải! vẫn biết đường đời buồn thăm thẳm
nhưng ta vẫn yêu, vẫn sống và tin
một ngày kia ta tìm được an bình
"Ta sung sướng kêu to lên và khóc
Trước những hoà âm đẹp, ý thơ hay "

cảm ơn Người, cảm ơn ánh nắng mai
sưởi ấm lại hồn tôi nhiều lạnh lẽo
ta mỉm cười. Đó đây vài tiếng pháo
nổ vang vang như thúc giục xuân về.

12/1988






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét