Chào những bạn của tôi xưa. Tâm, Đức, Hội, Huệ, Trường, Hoàng, Long,
Minh, Anh, Cường, Trình, Hạnh... và tất cả những "bé" của một thời cấp
2 Hà Huy Tập, cấp 3 Hoàng Hoa Thám, trong khoảng thời gian từ 1978-1983.
Dưới đây là những bài thơ của ngày tháng đó. Dĩ nhiên, có nhiều, rất
nhiều bài thơ viết vội trên lớp giấy bạc của bao thuốc lá, hay sau những cuốn vở
học trò đã mất đi vĩnh viễn. Cũng không mong gì, không ảo mộng chi... nhưng tôi
muốn gửi về cho các bạn và những tình cảm, suy tư một thời thơ trẻ của tôi. Bạn
hãy giữ giùm tôi nhé. Đến trước thời điểm này ít lâu, tôi vẫn cố giữ riêng và
không muốn chia sẻ chúng cùng ai. Nhưng giờ tôi nhận ra tất cả đều là cát bụi,
có chăng là những gì còn đọng lại trong tâm tưởng của chúng ta để "nhớ và
thương". Tất cả, dù sao, dành cho một thời tuổi trẻ của tất cả chúng ta.
Những bài thơ này được sắp xếp theo trình tự thời gian.
1. Không tên
Mưa rơi... mưa rơi... trên tầng tháp cổ
Ô hay, sao mưa rơi trên cô nhỏ
người ta bỗng yêu
Mắt ta lặng im nhưng nói rất nhiều
Dù cửa lớp cô ta không hề tới
Nhưng trái tim ta đang đập vội
Đập rộn ràng, hồi hộp, nhớ mong...
Trời ở đây rất xanh và rất trong
(cả những ngày mưa ta vẫn thấy cầu Ô Thước
dù chênh vênh lúc lắc
vẫn mở đường cho Chức Nữ, Ngưu Lang)
Lòng người ở đây trong vắt như sông Ngân
Chưa bợn chút rác trần gian tanh tưởi
Quanh năm tiếng cười reo như tiếng suối
Không bao giờ âu lo!
Rồi một hôm cô công chúa trong tháp ngà
Nghịch ngợm làm đục ngầu nước suối
Nhưng con suối trong không hờn không tủi
Vì suối đang yêu thương...
1978
2. Mưa
Đường trưa mưa nhỏ bay bay
Trời làm ướt cả tóc mây bé rồi
Chán ghê chả thấy mặt trời
Chứ mà bé thấy, bé cười cho xem
Anh chàng coi vậy mà gan!
Trời mưa lất phất lang thang theo hoài
Người ta đã bảo: Đường dài...
Ngày mai nhỡ bệnh, có người buồn hiu..
1978
3. Một mùa mưa năm xưa
Tặng Ngoại và ấu thời thương nhớ
Tuổi lớn khôn qua từng năm tháng rộng
Qua những đau thương, đổ nát, u sầu...
Đời cuốn trôi con trong lòng cháy bỏng
Vẫn mơ về quê xưa - nơi chôn nhao
Ơi tuổi thơ hồng vu vơ tiếng hát
Có những cuộc đùa ngỡ như bài thơ
Có những đóa hoa cỏ đồng thơm ngát
Có con sông xanh sóng vỗ đôi bờ
Còn nhớ trong lòng như vết khắc sâu
Một mùa mưa xưa, những mùa mưa ngâu
Nước chan mái lá quên cả trở về
Để con chơi đùa tắm mưa thật lâu
Có những đêm mưa ngồi quanh bếp lửa
Say sưa nghe bà kể chuyện Trầu Cau
Lửa tí tách reo soi hồng vách nứa
Con tròn mắt nghe chuyện thương yêu nhau
Có những ngày mưa co ro đi học
Củ sắn ấm lòng ủ trong áo con
Nước ngập khoeo chân, đường đê trơn dốc
Con vui đến trường, bước chân lon ton
Có những ngày xưa mưa giăng lá đổ
Vẫn sống muôn đời trong tâm tư con
Dù đời dối gian, lọc lừa, đau khổ
Cố giết dần mòn tim con héo hon...
1980
4. Ly tao
Đường con đi năm dài tháng rộng
Bước chân còn bỡ ngỡ, lạc loài
Nhớ mẹ hiền gánh nặng oằn vai
Trong mưa nắng ngày ngày tần tảo
Có những ngày không tiền mua gạo
Mấy mẹ con nhịn đói nhìn nhau
Con u buồn nhìn nếp trán mẹ hằn sâu...
Mấy mùa mưa gió lùa cóng thịt
Mẹ ấp ủ con thơ trong cánh tay mềm
Đêm... từng đêm... rồi đêm lại từng đêm
Từng khắc qua rồi, tóc mẹ bạc thêm
Có những ngày con lỡ lầm lắm chuyện
Hết đánh nhau lại trốn học xem phim
Mẹ khuyên con lời nói nhẹ nhàng
Quá lắm cũng chỉ vài roi đánh gượng
Mai kia con đi không hẹn ngày trở lại
Một túi ba lô, một ngọn súng trường
Thương mẹ già, thương đàn em dại
Chân bước rồi, còn ngoái lại... yêu thương...
1980
5. Buồn
Nhốt chặt hồn ta trong ngục tối
Mây mờ phủ kín mắt trần gian
Mơ một mùa hoa mai nở vội
Buồn ơi chân đếm bước lang thang...
1980
6. Tiếng đau thương
Gió thổi vườn hoang tê tái lạnh
Cây già lá rụng trắng bờ ao
Thê lương, gió luồn trong hiu quạnh
Nửa mảnh linh hồn chết đã lâu
Ai bảo tôi là khi lá chết
Cây cũng u buồn cúi mặt theo
Ngậm ngùi trong nỗi buồn tha thiết
Sương đọng long lanh mấy cánh bèo
Đêm buồn không ánh hỏa châu soi
Tường đá xanh rêu đổ sụp rồi
Ai rao: "Đậu phọng rang dòn nóng..."
Vọng về như tự rất xa xôi
1980
7. Tự nhủ
Thuở còn thơ hay lang thang mơ mộng
Thích ngắm mây trời, nhặt cánh hoa rơi
Yêu lá sân trường, mến tất cả cỏ cây
Thích đọc thơ tình tuy chưa hiểu hết...
Cả hồn tôi là hồn thơ bất tuyệt
Quyện gió lưng trời theo tiếng sáo vi vu
Cõi lòng tôi như trời đất vào thu
Không rộn rã, u buồn, nhưng man mác
Tôi đứng ngoài biển tình yêu bát ngát
Nên chưa biết buồn nhưng cũng đã suy tư
Tôi vào đời với tất cả hồn thơ
Của Xuân Diệu, của Nguyên Sa, Nguyễn Bính...
Đời với tôi không bao giờ hiu quạnh
Có ngờ đâu tim đã khắc sâu rồi
Những đau buồn, rạn vỡ, những chia phôi
Từ thuở nhỏ như ngấm vào mạch máu...
1981
8. Nguyện cầu
Cho con hát lời nguyện cầu
Chỉ xin một chút ánh sao soi đời
Lệ buồn thấm đã mặn môi
Từng đêm thổn thức, hận Trời, trách thân
Cho con đi kiếp phong trần
Lá xanh dương thế cong oằn mưa giông
Đốt từng trang giấy thơ ngông
Mà nghe như lửa cháy lòng, thương ơi!...
Cho con một áng mây trời
Cho hồn thanh thản quên đời đắng cay
Phiến buồn đã rớt qua tay
Trong cơn mơ bỗng ngất ngây trở về
Cho con bừng tỉnh cơn mê...
1981
9. Tiếng dương cầm
(Trời còn mù sương, mà tiếng dương cầm đã thánh thót vang trong thinh lặng.
Mỗi sáng sớm, tôi lại đi qua căn nhà nhỏ nhắn xinh xắn ấy, và tiếng dương cầm –
như mạch nước ngầm - đã ngấm sâu xuống lòng tôi. Tôi không hiểu gì về âm nhạc,
không biết gì về Chopin, Beethoven, nhưng những âm thanh êm đềm ấy
đã làm cho tôi mơ...)
Rạng đông, mặt trời còn mê ngủ
Những giọt sương còn long lanh... long lanh
Tiếng chim trên cành thưa thớt
Tiếng xe chạy, tiếng nói cười trôi qua thoáng nhanh
Tôi chậm chân lắng nghe tiếng đàn thầm thì
Nốt nhạc bỗng đục trầm nhoà vỡ
Như u sầu, như đau buồn mênh mang, như nức nở
Như gợi nhớ lòng, gợi nhớ lá me rơi
Chưa từng một lần tôi nghe tiếng nhạc vui
Có phải chăng ai mang nhiều tâm sự
Có phải chăng một thoáng mơ huyền sử
Trải lòng trên tiếng nhạc mang niềm đau?...
Tôi chớp mắt bùi ngùi. Tiếng nhạc lắng từ lâu
Trả im lặng cho sương, cho lá hoa, cây cỏ
Mỗi sáng tôi đi tâm hồn mở ngõ
Mang vào tiếng đàn xoáy sâu trong tim
Nửa khúc dương cầm buồn như tiếng thở
Gieo mênh mang những khắc khoải êm đềm ...
1981
10.Bình ca
Khúc 1:
Trời buồn cho mắt em sâu
Giữa trưa chợt thấy giọt sầu rụng rơi
Gió lên xoa tóc mây trời
Hãy thay ta dỗ dành người em ngoan
Khúc 2:
Đường trưa hạt nắng lăn tròn
Con chim nho nhỏ hót vang trên cành
Em đi áo vải thiên thanh
Tưởng như rừng núi thu thành dáng em
Ơi người em nhỏ chưa quen
Gặp em giữa phố
chợt quên đường về...
Khúc 3:
Tiếng cười khúc khích đâu đây
Tò mò quay lại dáng ai chập chờn
Mây trời rối xõa trên lưng
Ngọc trời chơm chớp long lanh say lòng
Hoa trời hé nhụy đón sương
Nét cười em để bâng khuâng một người
Biết chăng cô bé kia ơi!...
Khúc 4:
Lạ chưa, đôi mắt nai tròn
Nhìn như thu cả linh hồn của anh
Tiếng cười nho nhỏ thanh thanh
Em cười cây cỏ sân trường im nghe
Biết chăng, cô bé tên D?...
1981
11. Bình dao
Trưa buồn như lá chết
Nhìn mắt em tròn đen
Chợt nghe lòng đau xót
Cho gió nồng nổi lên
Ơi gió ơi, gió ơi...
Gửi giùm ta chiếc lá
Cài lên tóc mây trời
Của người em gái ta
1981
12. Hạ
Cơn nóng cuốn về từ một miền sa mạc
Đốt cháy lòng trong một thoáng buồn tênh
Màu hoa phượng cháy bùng lên, bát ngát
Cứ tường là máu đỏ ứa trong tim
Ôi bao lần hạ đã đến trong đời
Mỗi phút mỗi giây tưởng hàng thế kỷ
Hạ qua đi, chợt bừng tỉnh dậy
Ngơ ngác nhìn, tim thắt lại cô đơn
Em ơi!
Hạ trong dáng em như lửa cháy bùng
Đốt chết ta với từng giọt nắng
Chiều nay về trong ta, lẳng lặng
Mùa hạ buồn - qua một cánh hoa rơi...
1981
13. Luân vũ khúc
Tặng bé Út của anh Hai
"La ta... la ta... la ta...
Ôi, ta yêu đời thiết tha..."
Vạt sành vươn mình cất giọng
Bên bờ cỏ non xa xa
"Cr... Crét... crét...
Nhảy đi, nhảy đi, múa đi!...
Có ta, Dế than đệm nhạc
Anh em nhảy đi, múa đi!"
"Uềnh oang... uềnh oang!...
Ta là nhạc sĩ Ễnh ương
Một tay chơi clarinet!"
"Uệch... Uệch.. Uệch!...
Còn ta là nhạc sĩ Ếch
Chuyên chơi trompete!"
Và kìa hàng cây ngã bóng
Như là chiếc vĩ cầm xanh
Gió qua tiếng đàn cất giọng
Rì rào… rì rào... mênh mang
Cào cào, Châu chấu, Dế than,
Vạt sành, Ếch, Nhái, Ễnh ương..
Và nhiều, thật nhiều bạn nhỏ
Tấu lên một khúc hòa âm
Chập chờn cỏ non xanh biếc
Tiếng nhạc đồng quê tha thiết
Những đôi chân nhỏ run run
Đi từng điệu Valse, điệu Twist...
1982
14. ĐÔNG
Tặng bé Út của anh Hai
I.
Tinh mơ
Rất lạnh
Nói thành
sương mờ
Cười ra
sương mờ
II.
Mùa đông nhiều âu lo
Rét tím cả làn da
Cả đêm nằm co
Sáng ra
vừa nói vừa ho
Ghét mùa đông ghê là...
III.
Mỗi mùa đông qua
Thành niềm mơ nhỏ
Vì đông mở ngõ
Hớn hở chào xuân
Vì mỗi mùa đông
Bỗng em lớn hẳn...
1982
15. Mơ (I)
Lạc loài bóng trắng đâu đây
Khóc than cho kiếp đọa đày thế nhân:
"Làm thân ma quỷ phong trần
Chết rồi chưa hết kiếp tằm nhả tơ
Đội mồ lên giữa đêm mưa
Tìm người tri kỷ ngâm thơ giải sầu..."
Giọng buồn thê thảm đêm sâu
Lê thê như áng mưa ngâu, tắt dần
Giật mình, tình giấc năm canh
Còn nghe văng vẳng âm thanh của người...
- Oan hồn quanh quẩn đó đây
Xin nghe ta tỏ ít lời thiệt hơn
Người thì ăn gió uống sương
Còn ta uống nước ăn cơm, khác nhiều!
Trần gian, âm cảnh hai chiều
Làm sao, ta biết làm sao bây giờ!...
Xin đừng nói chuyện ngâm thơ
Ta đây đã nổi da gà, lạnh run!
Thôi thì một ít nén nhang
Đưa hồn về chốn nghĩa trang, bạn nhiều...
1982
16. Ngớ ngẩn
Lững lờ cơn gió nhẹ
Vuốt ve tà áo ai
Mênh mang mây chiều bay
Mà sao như tóc xõa
1982
17. Ru hạ
À ơi!....
Câu ru chao nghiêng cánh võng
Bay lên, bay lên... ngậm ngùi
Câu ru con chơi vơi
Quyện vào cơn gió nóng
Câu hát ru à ơi
Cho lòng ta nổi sóng
Có gì đâu, câu hát
"Ngủ đi con... ngủ đi..."
Mà sao nghe đau xót
Lệ bỗng dâng tràn mi
Lời hát vút lên cao
Theo cánh diều bay bổng
Lời hát trầm vực sâu
Tan vào làn gió thoảng
Lời hát chở tình thương
Bay bay về nguyên thủy
Nơi có suối ngọt lành
Ngát hương loài cỏ dại...
1982
18. Hoàng hôn
La lả cánh chim về muộn
Nhập nhòa nắng nhuộm hoàng hôn
Trời thắp lửa hồng nấu bếp
Mây chiều bay như khói lam
Đường về vang vang tiếng chân
Áo trắng, áo màu tha thướt
Bàn tay ai vẫy bâng khuâng
Mà nghe ngỡ ngàng bất chợt
Xe cộ chảy ào như thác
Khói xe vương vương tóc mây
Văng vẳng đâu đây tiếng hát
Đèn đường chớp mắt, Ô hay!
Kìa kìa, nhà ai nấu bếp
Hương thơm thoảng theo gió xa
Ánh đèn nhà ai hiu hắt
Lan ra giỡn ánh trăng mờ
Thoáng chốc màn đêm buông rồi
Đưa từng nhịp chân bước vội...
1983
19. Cyclo hành khúc
Kọt... kẹt... kọt... kẹt...
Ha ha! Cyclo bảnh thiệt!
Khác nào ngựa phi đường xa
Xe kêu như là tiếng nhạc
Đừng tưởng ta đây là hèn
Ruổi rong ba bánh tung hoành
Nghênh ngang như chỉ có ta
Khẩu cầm dạo khúc hoan ca
Buồn buồn vẽ hai bánh chơi
Chiếc xe chổng vó lên trời
Ta bay lộn nhào xuống đất
Cấm cười làm ta mất mặt!
Phì phò... Phì phò...
Chiến mã qua dốc Cầu Bông
Thở ra khói như ống vố
Đẩy xe lên dốc muốn khùng!
Sài Gòn? Chợ Lớn? Chơi luôn!
Tà tà đi khắp bốn phương
Đâu là danh lam thắng cảnh
Ta đây tới thăm thường xuyên
Hoét... Hoét... Hoét!...
Bỏ mẹ rồi, lại bị phạt!
Anh chàng bò vàng nhăn răng:
"Mười tì!" Đau bỏ bố không!
Hát câu ngựa phi đường xa
Lãng tử vui cùng gió sương
Đêm về ngắm bóng trăng ngà
Tưởng mình cưỡi ngựa nhong nhong...
1983
20.QUÊ HƯƠNG
Ơi một cái gì mênh mang
Trải rộng trong lòng êm ả
Một cái gì thật là khó tả
Đang xôn xao, xôn xao...
Chợt thấy mình cao thượng hơn lên
Cùng lúc thấy mình trở thành nhỏ bé
Như một đứa con lâu ngày vắng mẹ
Được vỗ về trong tay mẹ bao la
Ôi quê hương rực rỡ nắng chan hòa
Tôi yêu sao từng bờ tre mái lá
Yêu màu xanh lá cây đẫm mát mưa mùa hạ
Từng chuyện buồn vui, câu nói, nụ cười
Đẹp vô cùng, quê hương của tôi!
Nếu Daudet (*) là người Việt Nam
chắc người sẽ vô cùng hạnh phúc
Vì tất cả những gì nên thơ nhất
Đó chính là mảnh đất quê hương tôi...
Tôi đắm mình vào những nỗi ngất ngây
Mà nghe tiếng các loài chim ríu rít
Mà nghe tiếng mưa chiều rơi tha thiết
Giọt nước ru mềm lối nhỏ thân quen...
Ngơ ngẩn nhìn không chán dáng quê hương
Bỗng đẹp lạ qua từng tà áo trắng
Từ nơi tưng bừng đến nơi phố vắng
Vẫn có cái gì rất đỗi thân thương
Tôi muốn nói về bát ngát màu xanh
Xanh của núi, xanh của rừng, của biển
xanh của chiếc áo người tôi thương mến
Xanh qua từng ánh mắt sáng niềm tin
Tôi muốn nói về vị ngọt hương thơm
Về tiếng hát bay cao trong lòng phố hẹp
Về mơ ước nhỏ nhoi nhưng vô cùng tha thiết
Của những con người sống chết với quê hương...
Tôi muốn nói về những vùng đất hoang
Nơi ánh nắng đốt cằn đi cây cỏ
Nơi rắn rết loi ngoi, các loài thú dữ,
đang trở thành nôi trái ngọt cho đời...(**)
Yêu vô cùng, Quê Hương ta ơi!...
1983
(*)Nhà văn Pháp Alphonse Daudet, tác giả tập truyện Những vì sao.
(**) Ảo vọng một thời tuổi trẻ của tôi.
21.GIÓ ĐÔNG
Tôi ngồi đây dưới tàng cây cao ngất
Nghe gió ru tiếng hát từ nghìn năm
Nghe tiếng lá rơi, tiếng lá thì thầm
Nghe tiếng bước chân thầy giám khảo
Chiều hôm nay gió đông len vào áo
Nhưng trong lòng ấm áp như mùa xuân
Ai có nghe chăng, tiếng nhạc đang ngân
Nhạc của gió, của lá hoa... cây cỏ...
Tiếng nhạc lòng ngân nga tình tự đó
Như thấm vào hồn sâu bỗng ngất ngây
Bỗng dưng mình như một kẻ đang say
Tình lá gió ngấm vào từng mạch máu
Tôi mở hồn tôi cho gió vào nương náu
Mát rượi tâm hồn, diễm tuyệt siêu nhiên
Tôi lắng tai nghe tiếng gió triền miên
Mà xao xuyến, mà lao đao, mà ngây ngất
Ôi gió ơi! Ta yêu ngươi, rất thật!
Mở cả cõi lòng, gọi gió vào tim.
Sau giờ thi Anh ngữ HK 1- lớp 12- 1982
22. Mùa phượng nở
Hạ đến rồi qua từng giọt nắng
Hoa phượng cháy bùng đỏ rực tàng cây
Nghe tin em, sững người chết lặng
Tiếng ve sầu hiu hắt nổi, đâu đây...
Đã tám năm rồi như một thoáng mây bay
Với từng ngày trôi đi lẳng lặng
Anh sống dật dờ qua từng năm tháng
Lê chuỗi buồn mơ sống lại ngày xưa
Nhớ không Hà, tuổi nhỏ đẹp như thơ
Như tiếng suối trong lưng đèo róc rách
Như giọng hát ru, như là cổ tích
Như lá xanh cây đẫm mát mưa ngày
Ôi chuỗi ngày đã vuột khỏi tầm tay
Mỗi phút mỗi giây chan hòa hạnh phúc
Chỉ nhớ lại thôi đủ làm mình ngây ngất
Như đứa bé nghe bà kể chuyện ngày xưa...
Có cô bé xinh xinh mặc áo học trò
Rất dễ thương, hay cười vui lúm má
Mắt to tròn long lanh, nhìn thích lạ
Dáng hiền hòa như cỏ mát lưng đồi
Mình cho nhau từng giọng nói, câu cười
Yêu thương nhau chan hòa như máu thịt
Thương ghê đi từ tiếng cười khúc khích
Từ cái gật đầu khe khẽ, mắt long lanh...
1983
23. Hoài niệm
Tám năm qua như một tiếng thở dài
Với từng năm dập dồn biến động
Đã tưởng là quên rồi, mãi mãi
Chợt nghe tin em về, chết sững, nhớ ngày xưa
Nhớ không Hà, tuổi nhỏ đẹp như thơ?
Với những buổi sáng trưa đi về cắp sách
Có đôi học trò lon ton bước gấp
Chuyện nổ dòn tan như tiếng em cười
Còn nhớ chăng một buổi sáng như mơ
Mình quen nhau tình cờ mà rất lạ
Cô bé cốc đầu anh, rồi ngồi nghiêm nghị quá
Anh quay nhìn, chả biết là ai
Vừa quay lên đã bị cú thứ hai
Anh quay xuống thật nhanh, rất bực
Cứ tưởng anh chàng nào chơi trò quái quắc
Năm ngón tay nắm chặt, vung lên...
Lạ chưa kìa, nụ cười của em!
Khẽ cắn môi, em cười long lanh mắt
Chợt thấy mắt em trở thành bát ngát
Anh buông tay, cười khẽ, ngỡ ngàng
Từ đó mình quen nhau thật nhanh
Như đôi chim nho nhỏ hót trên cành
Tình bạn bè trong sáng đọng trong anh
Mãi tám năm, ngỡ quên, giờ lại nhớ
Những buổi trưa hè trời như đổ lửa
Cô bé dễ thương lại đến nhà anh
Mình chơi đùa dưới bóng cây xanh
Anh thích thú nhìn em hờn giận...
Nhớ không em trò chơi đánh chỏng
Hai đứa mình qua những buổi trưa hè...
Hạ qua rồi, em trở về quê
Anh ngơ ngác mấy ngày, buồn ngây ngất
Cứ tưởng như mình có gì đánh mất
Một cái gì rất đỗi thân thương
Năm tháng qua đi anh sống dưới mái trường
Vui bè bạn rồi lãng quên đi mất
Chỉ một đôi khi giữa trưa hè nắng gắt
Nhìn bóng cây già lại nhớ về em....
1983
24. NHỚ
Hôm nay không mưa
nắng lên thật đẹp
cả trời cả đất
chìm trong nắng mai
Vang vang đầu ngọn
tiếng ve gọi hè
nghe lòng xao xuyến
chợt mơ ngày xưa
Có nhớ gì không
hở cô bé ơi?
chút gì thật đẹp
cho nhau trong đời
Ngày xưa bềnh bồng
trôi trong trí nhớ
những ngày xưa cũ
ngát hương ấu thời
Một buổi sớm mai
sân trường phượng thắm
có tiếng ve ran
bay bay trong nắng
Có chú bé con
ngồi trong lớp hè
Nghiêng nghiêng mái tóc
giải bài say mê
Một bàn tay nhỏ
chợt cốc vào đầu
chú bé ngơ ngác
quay nhìn phía sau
Nhưng có ai đâu
ngoài một cô bé
trông hiền quá xá
đang ngồi tỉnh bơ!
Chú bé quay lên
lòng còn hậm hực
quyết tìm cho được
tay nào ranh ma
Nắm tay bé nhỏ
lại cốc vào đầu
chú bé quay phắt
nhìn về phía sau
Ô kìa, cô bé!
đang rụt tay về
cô cười khe khẽ
sao dễ thương ghê!
Chú bé ngơ ngẩn
nhìn cô bé cười
tay vừa nắm lại
bỗng dưng buông xuôi...
Những ngày có nắng
Những ngày có mưa
ở trong lớp học
ở nơi vui đùa
có đôi bạn nhỏ
cùng nhau say sưa …
Trò chơi đánh chỏng
cái cây tung lên
tan vào trong nắng
tiếng cười thanh thanh…
Buổi sáng chết đi
cho buổi trưa đến
buổi trưa đi vắng
buổi chiều dần buông
Gặp nhau buổi sáng
gặp nhau buổi chiều
trong giấc mơ nhỏ
trò chơi còn nhiều...
Rồi ve hết kêu
rồi phượng cũng tàn
cô bé về mất
mùa thu lá vàng
Chú bé ngơ ngác
nghe buồn tái tê
có gì quý nhất
như vừa mất đi
Dòng đời trôi trôi
chảy qua năm tháng
những mùa mưa nắng
thay nhau lụi tàn...
Rồi có một năm
mùa hè lại đến
phượng vừa nở thắm
bỗng cô bé lên
Những tình thương mến
chìm dưới thời gian
chợt nhiên thức giấc
rưng rưng trong hồn
Nhưng ôi, đã mất
ngày xưa xa rồi
buồn xưa chất ngất
chia cùng với ai.
1983
25. MƠ (II)
trời bên ngoài có mưa rơi rơi
từng giọt nước như là nhắc nhở
anh bỗng nhớ những ngày xưa đó
những ngày xưa có anh và em
rồi anh trôi vào giấc ngủ êm
giữa tiếng mưa đều đều rơi mãi
và làm sao có gì ngăn nổi
hai đứa mình gặp nhau trong mơ
đêm hôm ấy đẹp như bài thơ
có trăng nghiêng xuống hàng cây nhỏ
thật bất ngờ thấy em đứng đó
môi mỉm cười, mắt sáng long lanh
rồi em đi thật nhẹ đến bên anh
em khẽ nói, như là giận dỗi:
- Vì sao anh không chịu nói
mà cứ rụt rè mãi vậy hở anh?
em cúi đầu, đôi má đỏ lên:
- Sao anh không nói với em câu gì đó...
Anh ngây ngất nhìn em rồi nói nhỏ:
- Làm sao anh có thể nói nên lời
khi những lời vừa định thốt ra thôi
ánh mắt đã nói giùm lên tất cả
câu yêu thương lẽ nào còn nói nữa
khi chỉ nhìn nhau đủ hiểu nhau rồi!
thế rồi hai đứa mình cùng cười
kể nhau nghe chuyện ngày xưa nhỏ dại
những ngày xưa suốt đời anh nhớ mãi...
chợt cơn gió từ đâu thổi tới
cuốn em bay bay giữa trời đêm
mái tóc em như mây xõa êm êm
bay chấp chới dưới ánh trăng vằng vặc
anh thét lên rồi giật mình tỉnh giấc
chợt bàng hoàng nhận thấy chỉ là mơ...
trời bên ngoài lúc ấy vẫn còn mưa
9.1983
26. Chiều ơi
Chiều ơi...
gió mơn man mái tóc
hương lá thoảng mơ màng
ngồi xuống chỗ này, ngồi xuống đi em
ngồi nghe gió hát!
nghe tiếng lá rơi vèo - tiếng nhạc
tiếng nụ hoa e ấp nở chào em
nghe không em tiếng hót của con chim
về tổ muộn, nghẹn ngào, khắc khoải
một tia nắng lạc loài, run rẩy
vơi vơi dần theo cánh lá xôn xao...
lắng nghe đi em!
rồi êm đềm câu chuyện một ngày xưa
anh sẽ kể thì thầm theo tiếng gió
một câu chuyện rất thường mà rất lạ
này đây em, ngày xưa... một ngày xưa...
ngày xửa ngày xưa có chú bé học trò
rất ngây thơ như một chú nai vàng
trong trắng như là mảnh giấy
vở học trò man mác ngát thơm hương
một đứa bé yêu thơ đến lạ
yêu từng dòng mực tím viết nghiêng nghiêng
yêu từng chiếc lá vàng bay hiu hắt
yêu từng câu lục bát của quê hương...
đứa bé ướp hoa vào vở
để rồi thỉnh thoảng xót thương hoa
những cánh lá thuộc bài nho nhỏ
ngây ngô như những chuyện cổ lâu đời
cuộc đời trôi như dòng sông bình thản
với vở học trò một mặt chép đầy thơ
với những đóa hoa khô và chiếc lá
ép bên trong không biết đến bao giờ
rồi một hôm đứa bé lại làm thơ
nhưng không nói về hoa về bướm
không nói về cánh chim, về ánh trăng thơ mộng
mà eo ôi, một tà áo dễ thương
một bài thơ thật là mênh mang
như biển lặng dạt dào sóng hát
chợt cuộn mình reo lên tha thiết
những cung trầm chan chứa tình thương
nắng đã tắt rồi, có phải không em?
ừ, nắng tắt, rồi một ngày nắng tắt
hoàng hôn về, bóng tối phủ mênh mông...
đứa bé khóc với cõi lòng tan tác
đốt hết thơ và tập thức đêm dài
hồn thơ dại in hằn roi cô tịch
đứa bé vào rừng nằm chết giữa mưa thu...
1983
27. Làm toán
sắp thi đại học rồi mà tôi còn lúng túng
bởi những con tính nhỏ nhoi của cấp một ngày xưa
tôi vụng về trừ, cộng, nhân, chia...
rồi băn khoăn không hiểu sai hay trúng...
tôi cố trừ đi những lo âu dằn vặt
cộng thêm vào đầy những nỗi yêu thương
đem nỗi nhớ lũy thừa lên vạn bậc
chia tâm hồn thành trăm mảnh vấn vương
nào cô bé làm giùm bài thử lại
để xem tôi có được điểm cao không?
nhưng hãy nhớ, quả tim là phép giải
hay hơn nghìn vạn cách chứng minh
1983
28. Ý thu
Đừng hỏi vì sao nhé em
Khi mùa thu tới rất êm đềm
Khi mây bay rất trong và ấm
Khi gió mơn man mái tóc mềm
Có những người hay mộng với mơ
Cứ đưa hồn tới cõi hoang vu
Bay theo từng lá vàng hiu hắt
Nhuộm nắng thu vào trong ý thơ
Thường thường anh cũng ít làm thơ
Nhưng trước mùa thu đẹp hững hờ
Với từng sợi nắng vương mềm má
Chợt thấy lòng say thật bất ngờ
Thu ơi, thu đẹp biết bao nhiêu
Với mưa bay sáng, nắng rơi chiều
Để môi em gái hồng lên mãi
Để thấy hồn thơ ý ngọt ngào ....
1983
29. Qua đường
Đường rơi rơi hoa phượng
Nắng chiều vàng mênh mang
Gió hát lời lưu luyến
Chào chia tay với em
Cô bé ơi, nghĩ gì?
Chợt mỉm cười bâng quơ
Có biết chàng thi sĩ
Một mình đang xây mơ
Chiếc lá vàng lìa cành
Trên tay anh khô héo
Bầu trời xanh vô tận
Đám mây nào đang yêu?
Đường anh đi sỏi cát
Đường bé đi cỏ mượt
Làm sao có được ngày
Hai chúng mình chung bước
1983
Mưa rơi... mưa rơi... trên tầng tháp cổ
Ô hay, sao mưa rơi trên cô nhỏ
người ta bỗng yêu
Mắt ta lặng im nhưng nói rất nhiều
Dù cửa lớp cô ta không hề tới
Nhưng trái tim ta đang đập vội
Đập rộn ràng, hồi hộp, nhớ mong...
Trời ở đây rất xanh và rất trong
(cả những ngày mưa ta vẫn thấy cầu Ô Thước
dù chênh vênh lúc lắc
vẫn mở đường cho Chức Nữ, Ngưu Lang)
Lòng người ở đây trong vắt như sông Ngân
Chưa bợn chút rác trần gian tanh tưởi
Quanh năm tiếng cười reo như tiếng suối
Không bao giờ âu lo!
Rồi một hôm cô công chúa trong tháp ngà
Nghịch ngợm làm đục ngầu nước suối
Nhưng con suối trong không hờn không tủi
Vì suối đang yêu thương...
1978
2. Mưa
Đường trưa mưa nhỏ bay bay
Trời làm ướt cả tóc mây bé rồi
Chán ghê chả thấy mặt trời
Chứ mà bé thấy, bé cười cho xem
Anh chàng coi vậy mà gan!
Trời mưa lất phất lang thang theo hoài
Người ta đã bảo: Đường dài...
Ngày mai nhỡ bệnh, có người buồn hiu..
1978
3. Một mùa mưa năm xưa
Tặng Ngoại và ấu thời thương nhớ
Tuổi lớn khôn qua từng năm tháng rộng
Qua những đau thương, đổ nát, u sầu...
Đời cuốn trôi con trong lòng cháy bỏng
Vẫn mơ về quê xưa - nơi chôn nhao
Ơi tuổi thơ hồng vu vơ tiếng hát
Có những cuộc đùa ngỡ như bài thơ
Có những đóa hoa cỏ đồng thơm ngát
Có con sông xanh sóng vỗ đôi bờ
Còn nhớ trong lòng như vết khắc sâu
Một mùa mưa xưa, những mùa mưa ngâu
Nước chan mái lá quên cả trở về
Để con chơi đùa tắm mưa thật lâu
Có những đêm mưa ngồi quanh bếp lửa
Say sưa nghe bà kể chuyện Trầu Cau
Lửa tí tách reo soi hồng vách nứa
Con tròn mắt nghe chuyện thương yêu nhau
Có những ngày mưa co ro đi học
Củ sắn ấm lòng ủ trong áo con
Nước ngập khoeo chân, đường đê trơn dốc
Con vui đến trường, bước chân lon ton
Có những ngày xưa mưa giăng lá đổ
Vẫn sống muôn đời trong tâm tư con
Dù đời dối gian, lọc lừa, đau khổ
Cố giết dần mòn tim con héo hon...
1980
4. Ly tao
Đường con đi năm dài tháng rộng
Bước chân còn bỡ ngỡ, lạc loài
Nhớ mẹ hiền gánh nặng oằn vai
Trong mưa nắng ngày ngày tần tảo
Có những ngày không tiền mua gạo
Mấy mẹ con nhịn đói nhìn nhau
Con u buồn nhìn nếp trán mẹ hằn sâu...
Mấy mùa mưa gió lùa cóng thịt
Mẹ ấp ủ con thơ trong cánh tay mềm
Đêm... từng đêm... rồi đêm lại từng đêm
Từng khắc qua rồi, tóc mẹ bạc thêm
Có những ngày con lỡ lầm lắm chuyện
Hết đánh nhau lại trốn học xem phim
Mẹ khuyên con lời nói nhẹ nhàng
Quá lắm cũng chỉ vài roi đánh gượng
Mai kia con đi không hẹn ngày trở lại
Một túi ba lô, một ngọn súng trường
Thương mẹ già, thương đàn em dại
Chân bước rồi, còn ngoái lại... yêu thương...
1980
5. Buồn
Nhốt chặt hồn ta trong ngục tối
Mây mờ phủ kín mắt trần gian
Mơ một mùa hoa mai nở vội
Buồn ơi chân đếm bước lang thang...
1980
6. Tiếng đau thương
Gió thổi vườn hoang tê tái lạnh
Cây già lá rụng trắng bờ ao
Thê lương, gió luồn trong hiu quạnh
Nửa mảnh linh hồn chết đã lâu
Ai bảo tôi là khi lá chết
Cây cũng u buồn cúi mặt theo
Ngậm ngùi trong nỗi buồn tha thiết
Sương đọng long lanh mấy cánh bèo
Đêm buồn không ánh hỏa châu soi
Tường đá xanh rêu đổ sụp rồi
Ai rao: "Đậu phọng rang dòn nóng..."
Vọng về như tự rất xa xôi
1980
7. Tự nhủ
Thuở còn thơ hay lang thang mơ mộng
Thích ngắm mây trời, nhặt cánh hoa rơi
Yêu lá sân trường, mến tất cả cỏ cây
Thích đọc thơ tình tuy chưa hiểu hết...
Cả hồn tôi là hồn thơ bất tuyệt
Quyện gió lưng trời theo tiếng sáo vi vu
Cõi lòng tôi như trời đất vào thu
Không rộn rã, u buồn, nhưng man mác
Tôi đứng ngoài biển tình yêu bát ngát
Nên chưa biết buồn nhưng cũng đã suy tư
Tôi vào đời với tất cả hồn thơ
Của Xuân Diệu, của Nguyên Sa, Nguyễn Bính...
Đời với tôi không bao giờ hiu quạnh
Có ngờ đâu tim đã khắc sâu rồi
Những đau buồn, rạn vỡ, những chia phôi
Từ thuở nhỏ như ngấm vào mạch máu...
1981
8. Nguyện cầu
Cho con hát lời nguyện cầu
Chỉ xin một chút ánh sao soi đời
Lệ buồn thấm đã mặn môi
Từng đêm thổn thức, hận Trời, trách thân
Cho con đi kiếp phong trần
Lá xanh dương thế cong oằn mưa giông
Đốt từng trang giấy thơ ngông
Mà nghe như lửa cháy lòng, thương ơi!...
Cho con một áng mây trời
Cho hồn thanh thản quên đời đắng cay
Phiến buồn đã rớt qua tay
Trong cơn mơ bỗng ngất ngây trở về
Cho con bừng tỉnh cơn mê...
1981
9. Tiếng dương cầm
(Trời còn mù sương, mà tiếng dương cầm đã thánh thót vang trong thinh lặng.
Mỗi sáng sớm, tôi lại đi qua căn nhà nhỏ nhắn xinh xắn ấy, và tiếng dương cầm –
như mạch nước ngầm - đã ngấm sâu xuống lòng tôi. Tôi không hiểu gì về âm nhạc,
không biết gì về Chopin, Beethoven, nhưng những âm thanh êm đềm ấy
đã làm cho tôi mơ...)
Rạng đông, mặt trời còn mê ngủ
Những giọt sương còn long lanh... long lanh
Tiếng chim trên cành thưa thớt
Tiếng xe chạy, tiếng nói cười trôi qua thoáng nhanh
Tôi chậm chân lắng nghe tiếng đàn thầm thì
Nốt nhạc bỗng đục trầm nhoà vỡ
Như u sầu, như đau buồn mênh mang, như nức nở
Như gợi nhớ lòng, gợi nhớ lá me rơi
Chưa từng một lần tôi nghe tiếng nhạc vui
Có phải chăng ai mang nhiều tâm sự
Có phải chăng một thoáng mơ huyền sử
Trải lòng trên tiếng nhạc mang niềm đau?...
Tôi chớp mắt bùi ngùi. Tiếng nhạc lắng từ lâu
Trả im lặng cho sương, cho lá hoa, cây cỏ
Mỗi sáng tôi đi tâm hồn mở ngõ
Mang vào tiếng đàn xoáy sâu trong tim
Nửa khúc dương cầm buồn như tiếng thở
Gieo mênh mang những khắc khoải êm đềm ...
1981
10.Bình ca
Khúc 1:
Trời buồn cho mắt em sâu
Giữa trưa chợt thấy giọt sầu rụng rơi
Gió lên xoa tóc mây trời
Hãy thay ta dỗ dành người em ngoan
Khúc 2:
Đường trưa hạt nắng lăn tròn
Con chim nho nhỏ hót vang trên cành
Em đi áo vải thiên thanh
Tưởng như rừng núi thu thành dáng em
Ơi người em nhỏ chưa quen
Gặp em giữa phố
chợt quên đường về...
Khúc 3:
Tiếng cười khúc khích đâu đây
Tò mò quay lại dáng ai chập chờn
Mây trời rối xõa trên lưng
Ngọc trời chơm chớp long lanh say lòng
Hoa trời hé nhụy đón sương
Nét cười em để bâng khuâng một người
Biết chăng cô bé kia ơi!...
Khúc 4:
Lạ chưa, đôi mắt nai tròn
Nhìn như thu cả linh hồn của anh
Tiếng cười nho nhỏ thanh thanh
Em cười cây cỏ sân trường im nghe
Biết chăng, cô bé tên D?...
1981
11. Bình dao
Trưa buồn như lá chết
Nhìn mắt em tròn đen
Chợt nghe lòng đau xót
Cho gió nồng nổi lên
Ơi gió ơi, gió ơi...
Gửi giùm ta chiếc lá
Cài lên tóc mây trời
Của người em gái ta
1981
12. Hạ
Cơn nóng cuốn về từ một miền sa mạc
Đốt cháy lòng trong một thoáng buồn tênh
Màu hoa phượng cháy bùng lên, bát ngát
Cứ tường là máu đỏ ứa trong tim
Ôi bao lần hạ đã đến trong đời
Mỗi phút mỗi giây tưởng hàng thế kỷ
Hạ qua đi, chợt bừng tỉnh dậy
Ngơ ngác nhìn, tim thắt lại cô đơn
Em ơi!
Hạ trong dáng em như lửa cháy bùng
Đốt chết ta với từng giọt nắng
Chiều nay về trong ta, lẳng lặng
Mùa hạ buồn - qua một cánh hoa rơi...
1981
13. Luân vũ khúc
Tặng bé Út của anh Hai
"La ta... la ta... la ta...
Ôi, ta yêu đời thiết tha..."
Vạt sành vươn mình cất giọng
Bên bờ cỏ non xa xa
"Cr... Crét... crét...
Nhảy đi, nhảy đi, múa đi!...
Có ta, Dế than đệm nhạc
Anh em nhảy đi, múa đi!"
"Uềnh oang... uềnh oang!...
Ta là nhạc sĩ Ễnh ương
Một tay chơi clarinet!"
"Uệch... Uệch.. Uệch!...
Còn ta là nhạc sĩ Ếch
Chuyên chơi trompete!"
Và kìa hàng cây ngã bóng
Như là chiếc vĩ cầm xanh
Gió qua tiếng đàn cất giọng
Rì rào… rì rào... mênh mang
Cào cào, Châu chấu, Dế than,
Vạt sành, Ếch, Nhái, Ễnh ương..
Và nhiều, thật nhiều bạn nhỏ
Tấu lên một khúc hòa âm
Chập chờn cỏ non xanh biếc
Tiếng nhạc đồng quê tha thiết
Những đôi chân nhỏ run run
Đi từng điệu Valse, điệu Twist...
1982
14. ĐÔNG
Tặng bé Út của anh Hai
I.
Tinh mơ
Rất lạnh
Nói thành
sương mờ
Cười ra
sương mờ
II.
Mùa đông nhiều âu lo
Rét tím cả làn da
Cả đêm nằm co
Sáng ra
vừa nói vừa ho
Ghét mùa đông ghê là...
III.
Mỗi mùa đông qua
Thành niềm mơ nhỏ
Vì đông mở ngõ
Hớn hở chào xuân
Vì mỗi mùa đông
Bỗng em lớn hẳn...
1982
15. Mơ (I)
Lạc loài bóng trắng đâu đây
Khóc than cho kiếp đọa đày thế nhân:
"Làm thân ma quỷ phong trần
Chết rồi chưa hết kiếp tằm nhả tơ
Đội mồ lên giữa đêm mưa
Tìm người tri kỷ ngâm thơ giải sầu..."
Giọng buồn thê thảm đêm sâu
Lê thê như áng mưa ngâu, tắt dần
Giật mình, tình giấc năm canh
Còn nghe văng vẳng âm thanh của người...
- Oan hồn quanh quẩn đó đây
Xin nghe ta tỏ ít lời thiệt hơn
Người thì ăn gió uống sương
Còn ta uống nước ăn cơm, khác nhiều!
Trần gian, âm cảnh hai chiều
Làm sao, ta biết làm sao bây giờ!...
Xin đừng nói chuyện ngâm thơ
Ta đây đã nổi da gà, lạnh run!
Thôi thì một ít nén nhang
Đưa hồn về chốn nghĩa trang, bạn nhiều...
1982
16. Ngớ ngẩn
Lững lờ cơn gió nhẹ
Vuốt ve tà áo ai
Mênh mang mây chiều bay
Mà sao như tóc xõa
1982
17. Ru hạ
À ơi!....
Câu ru chao nghiêng cánh võng
Bay lên, bay lên... ngậm ngùi
Câu ru con chơi vơi
Quyện vào cơn gió nóng
Câu hát ru à ơi
Cho lòng ta nổi sóng
Có gì đâu, câu hát
"Ngủ đi con... ngủ đi..."
Mà sao nghe đau xót
Lệ bỗng dâng tràn mi
Lời hát vút lên cao
Theo cánh diều bay bổng
Lời hát trầm vực sâu
Tan vào làn gió thoảng
Lời hát chở tình thương
Bay bay về nguyên thủy
Nơi có suối ngọt lành
Ngát hương loài cỏ dại...
1982
18. Hoàng hôn
La lả cánh chim về muộn
Nhập nhòa nắng nhuộm hoàng hôn
Trời thắp lửa hồng nấu bếp
Mây chiều bay như khói lam
Đường về vang vang tiếng chân
Áo trắng, áo màu tha thướt
Bàn tay ai vẫy bâng khuâng
Mà nghe ngỡ ngàng bất chợt
Xe cộ chảy ào như thác
Khói xe vương vương tóc mây
Văng vẳng đâu đây tiếng hát
Đèn đường chớp mắt, Ô hay!
Kìa kìa, nhà ai nấu bếp
Hương thơm thoảng theo gió xa
Ánh đèn nhà ai hiu hắt
Lan ra giỡn ánh trăng mờ
Thoáng chốc màn đêm buông rồi
Đưa từng nhịp chân bước vội...
1983
19. Cyclo hành khúc
Kọt... kẹt... kọt... kẹt...
Ha ha! Cyclo bảnh thiệt!
Khác nào ngựa phi đường xa
Xe kêu như là tiếng nhạc
Đừng tưởng ta đây là hèn
Ruổi rong ba bánh tung hoành
Nghênh ngang như chỉ có ta
Khẩu cầm dạo khúc hoan ca
Buồn buồn vẽ hai bánh chơi
Chiếc xe chổng vó lên trời
Ta bay lộn nhào xuống đất
Cấm cười làm ta mất mặt!
Phì phò... Phì phò...
Chiến mã qua dốc Cầu Bông
Thở ra khói như ống vố
Đẩy xe lên dốc muốn khùng!
Sài Gòn? Chợ Lớn? Chơi luôn!
Tà tà đi khắp bốn phương
Đâu là danh lam thắng cảnh
Ta đây tới thăm thường xuyên
Hoét... Hoét... Hoét!...
Bỏ mẹ rồi, lại bị phạt!
Anh chàng bò vàng nhăn răng:
"Mười tì!" Đau bỏ bố không!
Hát câu ngựa phi đường xa
Lãng tử vui cùng gió sương
Đêm về ngắm bóng trăng ngà
Tưởng mình cưỡi ngựa nhong nhong...
1983
20.QUÊ HƯƠNG
Ơi một cái gì mênh mang
Trải rộng trong lòng êm ả
Một cái gì thật là khó tả
Đang xôn xao, xôn xao...
Chợt thấy mình cao thượng hơn lên
Cùng lúc thấy mình trở thành nhỏ bé
Như một đứa con lâu ngày vắng mẹ
Được vỗ về trong tay mẹ bao la
Ôi quê hương rực rỡ nắng chan hòa
Tôi yêu sao từng bờ tre mái lá
Yêu màu xanh lá cây đẫm mát mưa mùa hạ
Từng chuyện buồn vui, câu nói, nụ cười
Đẹp vô cùng, quê hương của tôi!
Nếu Daudet (*) là người Việt Nam
chắc người sẽ vô cùng hạnh phúc
Vì tất cả những gì nên thơ nhất
Đó chính là mảnh đất quê hương tôi...
Tôi đắm mình vào những nỗi ngất ngây
Mà nghe tiếng các loài chim ríu rít
Mà nghe tiếng mưa chiều rơi tha thiết
Giọt nước ru mềm lối nhỏ thân quen...
Ngơ ngẩn nhìn không chán dáng quê hương
Bỗng đẹp lạ qua từng tà áo trắng
Từ nơi tưng bừng đến nơi phố vắng
Vẫn có cái gì rất đỗi thân thương
Tôi muốn nói về bát ngát màu xanh
Xanh của núi, xanh của rừng, của biển
xanh của chiếc áo người tôi thương mến
Xanh qua từng ánh mắt sáng niềm tin
Tôi muốn nói về vị ngọt hương thơm
Về tiếng hát bay cao trong lòng phố hẹp
Về mơ ước nhỏ nhoi nhưng vô cùng tha thiết
Của những con người sống chết với quê hương...
Tôi muốn nói về những vùng đất hoang
Nơi ánh nắng đốt cằn đi cây cỏ
Nơi rắn rết loi ngoi, các loài thú dữ,
đang trở thành nôi trái ngọt cho đời...(**)
Yêu vô cùng, Quê Hương ta ơi!...
1983
(*)Nhà văn Pháp Alphonse Daudet, tác giả tập truyện Những vì sao.
(**) Ảo vọng một thời tuổi trẻ của tôi.
21.GIÓ ĐÔNG
Tôi ngồi đây dưới tàng cây cao ngất
Nghe gió ru tiếng hát từ nghìn năm
Nghe tiếng lá rơi, tiếng lá thì thầm
Nghe tiếng bước chân thầy giám khảo
Chiều hôm nay gió đông len vào áo
Nhưng trong lòng ấm áp như mùa xuân
Ai có nghe chăng, tiếng nhạc đang ngân
Nhạc của gió, của lá hoa... cây cỏ...
Tiếng nhạc lòng ngân nga tình tự đó
Như thấm vào hồn sâu bỗng ngất ngây
Bỗng dưng mình như một kẻ đang say
Tình lá gió ngấm vào từng mạch máu
Tôi mở hồn tôi cho gió vào nương náu
Mát rượi tâm hồn, diễm tuyệt siêu nhiên
Tôi lắng tai nghe tiếng gió triền miên
Mà xao xuyến, mà lao đao, mà ngây ngất
Ôi gió ơi! Ta yêu ngươi, rất thật!
Mở cả cõi lòng, gọi gió vào tim.
Sau giờ thi Anh ngữ HK 1- lớp 12- 1982
22. Mùa phượng nở
Hạ đến rồi qua từng giọt nắng
Hoa phượng cháy bùng đỏ rực tàng cây
Nghe tin em, sững người chết lặng
Tiếng ve sầu hiu hắt nổi, đâu đây...
Đã tám năm rồi như một thoáng mây bay
Với từng ngày trôi đi lẳng lặng
Anh sống dật dờ qua từng năm tháng
Lê chuỗi buồn mơ sống lại ngày xưa
Nhớ không Hà, tuổi nhỏ đẹp như thơ
Như tiếng suối trong lưng đèo róc rách
Như giọng hát ru, như là cổ tích
Như lá xanh cây đẫm mát mưa ngày
Ôi chuỗi ngày đã vuột khỏi tầm tay
Mỗi phút mỗi giây chan hòa hạnh phúc
Chỉ nhớ lại thôi đủ làm mình ngây ngất
Như đứa bé nghe bà kể chuyện ngày xưa...
Có cô bé xinh xinh mặc áo học trò
Rất dễ thương, hay cười vui lúm má
Mắt to tròn long lanh, nhìn thích lạ
Dáng hiền hòa như cỏ mát lưng đồi
Mình cho nhau từng giọng nói, câu cười
Yêu thương nhau chan hòa như máu thịt
Thương ghê đi từ tiếng cười khúc khích
Từ cái gật đầu khe khẽ, mắt long lanh...
1983
23. Hoài niệm
Tám năm qua như một tiếng thở dài
Với từng năm dập dồn biến động
Đã tưởng là quên rồi, mãi mãi
Chợt nghe tin em về, chết sững, nhớ ngày xưa
Nhớ không Hà, tuổi nhỏ đẹp như thơ?
Với những buổi sáng trưa đi về cắp sách
Có đôi học trò lon ton bước gấp
Chuyện nổ dòn tan như tiếng em cười
Còn nhớ chăng một buổi sáng như mơ
Mình quen nhau tình cờ mà rất lạ
Cô bé cốc đầu anh, rồi ngồi nghiêm nghị quá
Anh quay nhìn, chả biết là ai
Vừa quay lên đã bị cú thứ hai
Anh quay xuống thật nhanh, rất bực
Cứ tưởng anh chàng nào chơi trò quái quắc
Năm ngón tay nắm chặt, vung lên...
Lạ chưa kìa, nụ cười của em!
Khẽ cắn môi, em cười long lanh mắt
Chợt thấy mắt em trở thành bát ngát
Anh buông tay, cười khẽ, ngỡ ngàng
Từ đó mình quen nhau thật nhanh
Như đôi chim nho nhỏ hót trên cành
Tình bạn bè trong sáng đọng trong anh
Mãi tám năm, ngỡ quên, giờ lại nhớ
Những buổi trưa hè trời như đổ lửa
Cô bé dễ thương lại đến nhà anh
Mình chơi đùa dưới bóng cây xanh
Anh thích thú nhìn em hờn giận...
Nhớ không em trò chơi đánh chỏng
Hai đứa mình qua những buổi trưa hè...
Hạ qua rồi, em trở về quê
Anh ngơ ngác mấy ngày, buồn ngây ngất
Cứ tưởng như mình có gì đánh mất
Một cái gì rất đỗi thân thương
Năm tháng qua đi anh sống dưới mái trường
Vui bè bạn rồi lãng quên đi mất
Chỉ một đôi khi giữa trưa hè nắng gắt
Nhìn bóng cây già lại nhớ về em....
1983
24. NHỚ
Hôm nay không mưa
nắng lên thật đẹp
cả trời cả đất
chìm trong nắng mai
Vang vang đầu ngọn
tiếng ve gọi hè
nghe lòng xao xuyến
chợt mơ ngày xưa
Có nhớ gì không
hở cô bé ơi?
chút gì thật đẹp
cho nhau trong đời
Ngày xưa bềnh bồng
trôi trong trí nhớ
những ngày xưa cũ
ngát hương ấu thời
Một buổi sớm mai
sân trường phượng thắm
có tiếng ve ran
bay bay trong nắng
Có chú bé con
ngồi trong lớp hè
Nghiêng nghiêng mái tóc
giải bài say mê
Một bàn tay nhỏ
chợt cốc vào đầu
chú bé ngơ ngác
quay nhìn phía sau
Nhưng có ai đâu
ngoài một cô bé
trông hiền quá xá
đang ngồi tỉnh bơ!
Chú bé quay lên
lòng còn hậm hực
quyết tìm cho được
tay nào ranh ma
Nắm tay bé nhỏ
lại cốc vào đầu
chú bé quay phắt
nhìn về phía sau
Ô kìa, cô bé!
đang rụt tay về
cô cười khe khẽ
sao dễ thương ghê!
Chú bé ngơ ngẩn
nhìn cô bé cười
tay vừa nắm lại
bỗng dưng buông xuôi...
Những ngày có nắng
Những ngày có mưa
ở trong lớp học
ở nơi vui đùa
có đôi bạn nhỏ
cùng nhau say sưa …
Trò chơi đánh chỏng
cái cây tung lên
tan vào trong nắng
tiếng cười thanh thanh…
Buổi sáng chết đi
cho buổi trưa đến
buổi trưa đi vắng
buổi chiều dần buông
Gặp nhau buổi sáng
gặp nhau buổi chiều
trong giấc mơ nhỏ
trò chơi còn nhiều...
Rồi ve hết kêu
rồi phượng cũng tàn
cô bé về mất
mùa thu lá vàng
Chú bé ngơ ngác
nghe buồn tái tê
có gì quý nhất
như vừa mất đi
Dòng đời trôi trôi
chảy qua năm tháng
những mùa mưa nắng
thay nhau lụi tàn...
Rồi có một năm
mùa hè lại đến
phượng vừa nở thắm
bỗng cô bé lên
Những tình thương mến
chìm dưới thời gian
chợt nhiên thức giấc
rưng rưng trong hồn
Nhưng ôi, đã mất
ngày xưa xa rồi
buồn xưa chất ngất
chia cùng với ai.
1983
25. MƠ (II)
trời bên ngoài có mưa rơi rơi
từng giọt nước như là nhắc nhở
anh bỗng nhớ những ngày xưa đó
những ngày xưa có anh và em
rồi anh trôi vào giấc ngủ êm
giữa tiếng mưa đều đều rơi mãi
và làm sao có gì ngăn nổi
hai đứa mình gặp nhau trong mơ
đêm hôm ấy đẹp như bài thơ
có trăng nghiêng xuống hàng cây nhỏ
thật bất ngờ thấy em đứng đó
môi mỉm cười, mắt sáng long lanh
rồi em đi thật nhẹ đến bên anh
em khẽ nói, như là giận dỗi:
- Vì sao anh không chịu nói
mà cứ rụt rè mãi vậy hở anh?
em cúi đầu, đôi má đỏ lên:
- Sao anh không nói với em câu gì đó...
Anh ngây ngất nhìn em rồi nói nhỏ:
- Làm sao anh có thể nói nên lời
khi những lời vừa định thốt ra thôi
ánh mắt đã nói giùm lên tất cả
câu yêu thương lẽ nào còn nói nữa
khi chỉ nhìn nhau đủ hiểu nhau rồi!
thế rồi hai đứa mình cùng cười
kể nhau nghe chuyện ngày xưa nhỏ dại
những ngày xưa suốt đời anh nhớ mãi...
chợt cơn gió từ đâu thổi tới
cuốn em bay bay giữa trời đêm
mái tóc em như mây xõa êm êm
bay chấp chới dưới ánh trăng vằng vặc
anh thét lên rồi giật mình tỉnh giấc
chợt bàng hoàng nhận thấy chỉ là mơ...
trời bên ngoài lúc ấy vẫn còn mưa
9.1983
26. Chiều ơi
Chiều ơi...
gió mơn man mái tóc
hương lá thoảng mơ màng
ngồi xuống chỗ này, ngồi xuống đi em
ngồi nghe gió hát!
nghe tiếng lá rơi vèo - tiếng nhạc
tiếng nụ hoa e ấp nở chào em
nghe không em tiếng hót của con chim
về tổ muộn, nghẹn ngào, khắc khoải
một tia nắng lạc loài, run rẩy
vơi vơi dần theo cánh lá xôn xao...
lắng nghe đi em!
rồi êm đềm câu chuyện một ngày xưa
anh sẽ kể thì thầm theo tiếng gió
một câu chuyện rất thường mà rất lạ
này đây em, ngày xưa... một ngày xưa...
ngày xửa ngày xưa có chú bé học trò
rất ngây thơ như một chú nai vàng
trong trắng như là mảnh giấy
vở học trò man mác ngát thơm hương
một đứa bé yêu thơ đến lạ
yêu từng dòng mực tím viết nghiêng nghiêng
yêu từng chiếc lá vàng bay hiu hắt
yêu từng câu lục bát của quê hương...
đứa bé ướp hoa vào vở
để rồi thỉnh thoảng xót thương hoa
những cánh lá thuộc bài nho nhỏ
ngây ngô như những chuyện cổ lâu đời
cuộc đời trôi như dòng sông bình thản
với vở học trò một mặt chép đầy thơ
với những đóa hoa khô và chiếc lá
ép bên trong không biết đến bao giờ
rồi một hôm đứa bé lại làm thơ
nhưng không nói về hoa về bướm
không nói về cánh chim, về ánh trăng thơ mộng
mà eo ôi, một tà áo dễ thương
một bài thơ thật là mênh mang
như biển lặng dạt dào sóng hát
chợt cuộn mình reo lên tha thiết
những cung trầm chan chứa tình thương
nắng đã tắt rồi, có phải không em?
ừ, nắng tắt, rồi một ngày nắng tắt
hoàng hôn về, bóng tối phủ mênh mông...
đứa bé khóc với cõi lòng tan tác
đốt hết thơ và tập thức đêm dài
hồn thơ dại in hằn roi cô tịch
đứa bé vào rừng nằm chết giữa mưa thu...
1983
27. Làm toán
sắp thi đại học rồi mà tôi còn lúng túng
bởi những con tính nhỏ nhoi của cấp một ngày xưa
tôi vụng về trừ, cộng, nhân, chia...
rồi băn khoăn không hiểu sai hay trúng...
tôi cố trừ đi những lo âu dằn vặt
cộng thêm vào đầy những nỗi yêu thương
đem nỗi nhớ lũy thừa lên vạn bậc
chia tâm hồn thành trăm mảnh vấn vương
nào cô bé làm giùm bài thử lại
để xem tôi có được điểm cao không?
nhưng hãy nhớ, quả tim là phép giải
hay hơn nghìn vạn cách chứng minh
1983
28. Ý thu
Đừng hỏi vì sao nhé em
Khi mùa thu tới rất êm đềm
Khi mây bay rất trong và ấm
Khi gió mơn man mái tóc mềm
Có những người hay mộng với mơ
Cứ đưa hồn tới cõi hoang vu
Bay theo từng lá vàng hiu hắt
Nhuộm nắng thu vào trong ý thơ
Thường thường anh cũng ít làm thơ
Nhưng trước mùa thu đẹp hững hờ
Với từng sợi nắng vương mềm má
Chợt thấy lòng say thật bất ngờ
Thu ơi, thu đẹp biết bao nhiêu
Với mưa bay sáng, nắng rơi chiều
Để môi em gái hồng lên mãi
Để thấy hồn thơ ý ngọt ngào ....
1983
29. Qua đường
Đường rơi rơi hoa phượng
Nắng chiều vàng mênh mang
Gió hát lời lưu luyến
Chào chia tay với em
Cô bé ơi, nghĩ gì?
Chợt mỉm cười bâng quơ
Có biết chàng thi sĩ
Một mình đang xây mơ
Chiếc lá vàng lìa cành
Trên tay anh khô héo
Bầu trời xanh vô tận
Đám mây nào đang yêu?
Đường anh đi sỏi cát
Đường bé đi cỏ mượt
Làm sao có được ngày
Hai chúng mình chung bước
1983
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét