Nắng nhớ
Ở Sài Gòn mùa này mưa nhiều hơn nắng. Nhưng đôi khi vào
những buổi chiều trời có nắng. Nắng mùa này đẹp lắm đó em. Và tôi yêu những
chiều nắng vàng tơ đó. Yêu như yêu em vậy. Vì nắng, cũng như em, “chợt đến chợt
đi”, ươm vào lòng tôi ước mơ và nỗi nhớ.
Đôi khi tôi ngồi đếm lại những buồn vui. Rồi thấy hình như đời mình buồn nhiều
hơn vui. Cũng như Sài Gòn mùa mưa, mưa nhiều hơn nắng. Nhưng có sao đâu.
Buồn hay vui, khi đã trở thành dĩ vãng, thành kỷ niệm, đều là những sợi tơ đan
dệt thành cuộc đời tôi. Không có chúng, tôi không còn là tôi nữa.
Tơ ấy từng ngày nuôi dưỡng hồn tôi. Từng ngày, từng ngày qua… Tóc tôi đã không
còn xanh nữa. Mắt tôi đã đục mờ vì nhiều ưu tư phiền muộn. Nhưng sâu thẳm trong
tôi, cỏ xanh thỉnh thoảng lại đâm chồi, nắng ấm đôi khi sưởi lại lòng tôi lạnh
giá. Và những lúc như thế, tôi thấy mình còn yêu thương cuộc sống này biết bao,
còn gắn bó với trần gian khổ lụy này nhiều lắm. Tôi không cần Thiên đàng. Tôi
không cần Niết bàn. Một cõi mà lòng ta không buồn, không vui, không biết thương
đau, ngọt bùi, cay đắng thì có gì là thú vị?!… Không, tôi chỉ cần được sống. Và
chỉ cần còn biết yêu thương… Chỉ cần gọi được gọi khẽ tên em những khi cuộc đời
quất lên lưng tôi những đòn roi nghiệt ngã. Dù sao đi nữa, tôi vẫn yêu cuộc đời
này. Như tôi vẫn yêu em.
Em biết không, ngày xưa, có một người con gái đã nói với tôi rằng:“Cuộc đời như một tấm gương, mình mỉm cười
với nó, nó sẽ mỉm cười lại với mình. Vậy N. hãy cười nhiều, cười thật
nhiều đi nhé!”
Người con gái ấy, hình như là tình đầu của tôi. Hình như tôi yêu nàng
không thể tả. Nhưng đó là một tình yêu ngưỡng vọng, thành kính, thiêng liêng.
Tôi yêu nàng như con chiên yêu Chúa, như Phật tử yêu Đức Như Lai. Đó
là một tình yêu xả kỷ và trong sạch. Cho đến nay, dù có khi tôi yêu người này
người khác trong suốt những năm tháng nổi trôi của đời mình, hình bóng nàng vẫn
sáng mãi ở một góc tâm linh… Nhưng lời khuyên của nàng, cũng ngây thơ như nàng
lúc đó. Ôi, tôi đã mỉm cười, rồi nhoẻn cười, rồi nhe răng cười, rồi cười to hở
cả mười cái răng sảng khoái với cuộc đời nhiều lắm chứ! Nhưng cuộc đời là một
cô nàng kiêu kỳ đỏng đảnh, chỉ chịu cười lại với tôi thi thoảng, trong những
lúc tôi cứ muốn bật khóc mà thôi.
Dù sao, tôi vẫn cười nhiều hơn khóc mà, thật đó! Có điều, tiếng cười nhiều khi
nghe còn thảm thương hơn tiếng khóc. Tôi cười để những giọt nước mắt của mình
trôi ngược vào trong. Tiếng cười tôi chỉ để xé nát, để tàn phá nỗi cô liêu, để
làm vơi đi bao uất nghẹn.
…Ơi sông còn lạnh
Ta cười mênh mang
Tiếng cười rung sóng
Xô nghiêng linh hồn
Xô nghiêng bờ cát
Trắng nhòa dư hương
Vỡ tung từng mảnh
Thủy tinh trong ngần
Ơi sông còn lạnh
Tình xa nẻo trời
Tiếng cười chìm đắm
Vào nghìn sao rơi
Tiếng cười rụng trắng
Một vùng tim côi…
Sài Gòn mấy hôm nay cứ mưa hoài mưa mãi. Và mưa làm tôi nhớ.
Nhớ em…
Mỗi khi nhớ quá là lúc tôi không còn nói nên lời. Không còn
nghĩ suy gì được nữa. Khi ấy tôi hát, hát vu vơ…
Rồi thu qua, thu qua,
thu qua
Và mưa… mưa… mưa… mưa…
mưa… mưa…
Có ai ngồi hát lời yêu
khẽ
Gửi gió đưa sang chút
ngọt ngào
Có ai ngồi đếm từng
chiếc lá
Và gọi tên thầm lúc nhớ
nhau…
Tôi
đang thầm gọi tên em đây, bé ạ … Vì chiều nay thu vắng. Và hồn tôi ngập những
nắng mông lung. Tạm gọi tên là Nắng Nhớ.
10/2002
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét