Đời
của mỗi chúng ta chia ra làm những mùa, đôi khi tôi ngồi lẩn thẩn nghĩ ngợi, và
khi nghĩ đến cuộc đời, tôi đã kết luận một cách ngang xương như vậy. Nhưng mong
bạn đồng ý với tôi.
Mùa thơ ấu dài
nhất, và tươi đẹp nhất. Nó cũng sống lâu nhất trong ký ức chúng ta. Mùa này có
thật nhiều màu ấm nóng và tươi mát. Màu xanh của cỏ non, màu vàng tươi của
những chùm hoa cúc, màu đỏ rưng rức của hoa phượng vỹ… Và màu tím nhẹ mong manh
của mối tình đầu. Mùa thơ ấu nôn nao những nhạc khúc sáng trong và mơ màng của
tiếng ve gọi nắng, tiếng cười trong veo của ai đó dưới sân trường, tiếng mưa
đêm thầm lặng nhắc nhớ về những buổi chiều lững thững hồi hộp đi theo bước chân
ai…
Lớn
hơn một tí, chúng ta bỡ ngỡ bước chân vào một mùa lạ lẫm, nhiều điều xa lạ và
những lo âu. Cuộc sống dường như trải rộng hơn trước mắt. Đời bỗng mở ra trăm
ngàn nẻo, và chỉ cần một quyết định sai lầm, bạn sẽ không bao giờ còn có thể
quay trở lại. Tạm gọi đây là Mùa vào đời. Mùa của tình yêu đã trưởng
thành và chín chắn. Mùa của đấu tranh giành lấy quyền sống, quyền được làm
người. Mùa này có những màu nhiều ấn tượng.
Với
tôi, nó có màu đỏ – khát khao cháy bỏng và ý chí quyết thắng, màu hồng – những
lý tưởng, niềm tin hơi ngây ngô khờ khạo nhưng rất dễ thương. Mùa này với tôi
vang lên tiếng đàn guitar bập bùng của những đêm rừng vắng, tiếng hát trầm hùng
tha thiết của những bạn bè tôi. Đôi khi có tiếng mưa đêm. Nhưng mưa đêm
này se sắt, không mơ màng hoa mộng, mà mang về nhiều xót xa và những nỗi nhớ
mênh mông…
Và
giã biệt Mùa vào đời nay cũng đã xa xăm, chúng ta bước sang Mùa kết trái.
Quả đời thơm ngọt hay đắng chát đã đến độ chín muồi. Những gì bạn đã làm, đã
sống, đã gieo, giờ bạn sẽ gặt hái nó, hoặc với những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi,
hoặc với những xót xa thất vọng. Mùa này không có gì đáng nhớ cả. Ngày tháng
trôi nhanh. Cuộc đời đã trở thành một vòng xoay Merry Go Round [1] đều đều, tẻ
nhạt và lặp đi lặp lại vô cùng vô tận.
Màu
sắc đậm đà nhưng cũ kỹ. Bạn đã là một ông già, một bà già. Không phải ở nghĩa
đen, mà là bạn đã già nua, sợ sệt và không còn hy vọng, không còn lòng can đảm
của Mùa vào đời trẻ trung sôi nổi. Cô đơn bắt đầu gậm nhấm lòng ta, ngay trong
hạnh phúc.
Và
đến Mùa trái rụng. Cây đời bắt đầu khô nhựa sống. Người ta bắt đầu sống
lại những mùa qua. Cỏ non và gió lộng thỉnh thoảng quay về trong hồi ức. Lá thu
rơi và lòng ta bồi hồi nhớ lại những gì xa lắc xa lơ … Ngày bỗng trở nên dài, và
lòng ta ngày càng lẻ loi cô độc. Nỗi cô đơn không làm bạn muốn hét lên vì kinh
khủng như Mùa trước đó. Nó lan trải và hòa tan vào từng phút từng giây,
vào từng hơi thở hắt hiu… Mùa này có những âm thanh kỳ diệu. Đôi khi, trong tâm
tưởng, những nốt xưa kỷ niệm chợt tràn về như một dòng suối âm thanh
trong vắt, tưới mát lại trong khoảnh khắc tâm hồn bạn héo hon. Có lẽ đây là một
ân sủng thiêng liêng mà cuộc đời dành cho mỗi con người. Dĩ nhiên, nếu ta còn
sống cho đến Mùa này…
Có
lần, tôi nói những ý tưởng lạ đời này với em. Em ngồi, ngoan ngoãn lắng nghe.
Rồi nhoẻn cười. Em nhìn tôi ấm áp và khoan dung. Như một bà chị ngồi nghe thằng
em nhỏ tâm tình những suy nghĩ ngây ngô. Mắt em trở thành một dòng sông bát
ngát. Và tôi, nhìn vào mắt ấy, muốn mình được trở thành một kẻ chết chìm.
Hồi
ấy tôi yêu em. Tôi đã bước qua Mùa vào đời, đang chập chững làm quen với Mùa
kết trái. Và dĩ nhiên là tôi phản kháng. Tôi cố gắng chống lại những gì
vô thức trở thành thói quen. Như thói quen ngồi ở một cái bàn duy nhất,
trong một quán cà phê duy nhất, trên một con đường duy nhất. Đó là cái mà trước
đó tôi đã tự hào gán cho nó một cái tên khá kêu là tính cách. Còn nhiều thói
quen khác như vậy nữa …
Dạo
đó, tôi bắt đầu nhận ra sự ngớ ngẩn già nua của những cái gọi là tính cách ấy.
Và tôi trở thành kẻ phản bội chính mình. Tôi phản đối những gì là tôi, của tôi.
Phản đối còn dữ dội, gay gắt hơn bất kỳ ai khác. Và, trong một lần phản bội
chính mình, tôi đã gặp em.
Nơi con suối nhỏ ra đời
tôi bắt gặp lại em tôi
Con suối chảy ra dòng sông
tôi biết mình yêu thật
Nhưng dòng sông trôi ra biển lớn
còn tôi ở lại
Cánh rừng khô xao xác mùa thu
Tình yêu tôi chết lịm cuối chân đồi…
Ngày yêu em tôi không còn có tuổi. Tôi trở thành trẻ nhỏ. Nhảy tung tăng, la hét, cười vang và khóc nức nở như một tên khùng. Tim mềm dịu thương yêu và hoa cỏ bỗng tươi một màu sắc mới.
Em
học đến năm cuối khoa sinh trường Tổng hợp. Tôi quyết định ngỏ lời yêu. Mắt em
dại đi vì một nỗi ngỡ ngàng kinh hãi. Tôi biết mà. Tôi biết em không yêu tôi.
Tôi cũng biết tôi không nên nói gì hết cả. Nhưng tình yêu trong tôi đòi vỗ
cánh. Hoặc là nó sẽ bay lên trời xanh hạnh phúc. Hoặc là nó nằm chết gục với
trái tim vỡ toang loang máu. Nó không bằng lòng với sự nửa vời. Và tôi nói. Từ
đó, tôi xa em. Hay đúng hơn, em đã xa tôi.
Tôi
đã đi qua Mùa trái rụng. Tình yêu tôi cũng rơi xuống mục ruỗng dưới thảm
cỏ úa cuối mùa. Tôi đã già nua trước tuổi. Tôi bắt đầu nghĩ đến những ước mơ
thời mới lớn và ngồi đếm lại những Mùa qua.
Ngày
đó, cách nay đã bảy năm, tôi vẽ một bức tranh bằng nỗi nhớ, gửi tặng em nhân
ngày sinh nhật. Và rồi xếp xó tất cả. Cọ, màu nằm khô chết trong chờ đợi. Tình
yêu đã vỗ cánh bay lên, hóa thành chim lửa, thiêu đốt tan tành những ước mơ tôi.
Tôi
cho là mình đã chết. Cuộc sống trôi đi, trôi đi, nhưng không còn dính dáng gì
đến tôi nữa. Mọi sự đều trở thành ảo ảnh, bọt bèo lướt trôi trên mặt sóng. Sâu
thẳm đáy lòng tôi, tình đã hóa đá san hô.
Nhưng
không. Bạn ơi! Tôi muốn nói với bạn điều này. Khi ta còn sống, còn thở, tim còn
đập, không có gì kết thúc. Rồi một ngày nào đó, tất cả lại mới tinh khôi dưới
ánh nắng tươi hồng. Một ngày mới lên. Và tôi lại trở thành trẻ con, ngọng nghịu
hát lại những lời tình thơ dại.
Cuộc
sống là một điều kỳ diệu. Tình yêu là một sự ảo huyền. Không bao giờ trái chín
chết đi. Trái mục rửa tan vào lòng đất, trở thành dưỡng chất. Cỏ non rồi sẽ lại
đâm chồi. Hoa lại nở và một chu kỳ mới của cuộc đời bắt đầu lên tiếng hát...
Ở
chặng đường này của đời tôi, tôi biết có một Mùa khác nữa. Tôi thương mến đặt cho
nó một cái tên là Mùa yêu. Mùa này không có tuổi, không già nua, không
chết. Nó chỉ ngủ yên, nó chỉ lắng chìm. Rồi nó lại hồi sinh trong bạn. Như giờ
đây nó hồi sinh lại trong tôi.
2002
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Trò chơi vòng quay ngựa gỗ
LOVE SEASON
Each
of our lives is divided into seasons, sometimes I would sit and think, and
thinking of the life, I have shockingly concluded so. But I hope that you agree
with me.
The
Childhood Season is longest and most beautiful. It is also longest alive
in our memory. This season has warm and fresh colors. The green of grass, the
fresh yellow of daisy clusters, the scarlet-red of flamboyant flowers... and
the faint violet of the first love. The Childhood Season is full of agitation
by the bright and dreamy songs of the cicadas calling sunshine, the limpid peal
of laughter of some girl on the school yard, the sound of night rain silently
recalling the late afternoons that I tremblingly followed the girl whom I
loved...
A
little older, we step into a so strange season, with so much new things and
worry. The life seems to widely spread out before our eyes. It suddenly opens
hundred and thousand paths. And just one wrong decision, you will never be able
to come back. I temporarily call it Life Entrance Season. It is the
season of mature love, of the struggle to get the right to be alive, the right
to be human. This season has impressive colors. To me, it has the red color of
hot desire and will to win, the pink color of the so innocent but rather
charming ideals and beliefs. This season to me echoes the sound of guitars in
the isolation jungle nights, the strong and moving songs of my buddies.
Sometimes it has night rains. But these night rains are blue, not dreamy and
pleasant but bringing so much pains and immense nostalgia...
Leaving
the Life Entrance Season now so far away, we step into the Ripe Fruit Season.
The fruit of life, sweet or bitter has been ripened. Things you have done and
experienced and sowed now will be reap, with some bit of happiness or great
despair. This season has little things to remember. Time passes quickly. Our
life turns into a monotonous, dull and endlessly repeated Merry-Go-Round game.
Its color is tense but out of date. You would have become an old man, an old
woman. Not in literal meaning, but you would have been old in your mind, full
of fear and have no longer your hope and courage of the young and exciting Life
Entrance Season. Solitude begins to bite our hearts, even in happiness.
And
there comes the Fruit - Falling Season. The life -tree begins to be dry
out its sap. People begin to live once again the past seasons. Fresh grass and
rising winds sometimes come back in Memory. The autumn leaves fall and our
minds recall things now so far away. The days suddenly become longer and our
hearts are more and more lonely. The lonesome does not make you scream out with
terror as the seasons before. It spreads out and dissolves into each minute and
each second and each thin breath... This season has wonderful sounds anyway.
Once in a while, the old music notes of souvenirs suddenly flood in as a
crystal stream of sounds, refreshing in moments your wither heart. Maybe, this
is a holy grace which the life grants to each of us. Of course, if only you
were still alive until this season...
I
once talked to her these strange ideas. She sat, obediently listened to me. And
smiled. She looked at me, warmly and tolerantly. Like an older sister sit
listening to her younger brother’s innocent confidence. Her eyes became an
immense river. And, looking into those eyes, suddenly I wish that I would
become a drowner.
I
felt that I was falling in love with her then. I had past my Life Entrance
Season, and began to make acquaintance with the Ripe Fruit Season. And of
course, I began to resist. I tried to resist things that unconsciously had
become my habits. Like the habit of sitting at the only table, in the only
coffee bar, in the only street. That was what I had proudly named it a so sound
title as personality. There were so many other habits like that... At that
point, I began to find out the old and silliness of the so-called personality.
And I became a betrayer of myself. I was opposed to things belong to me, of
myself. Opposed so strong, so critical more than anyone else. And, at a time of
betrayal of myself, I met her.
Where the little stream was born
I met my sweet heart
The stream ran into the river
I knew that I really love her
But the river ran into sea
And I stayed here
The dry forest silently cried in Fall
My love died out at the hill foot...
The
day of loving her I had year old no more. I became a child. Jumping here and
there freely, screaming, laughing like hell and sobbing violently as a maniac.
My heart was filled and softened by love and flowers and leaves of grass which
suddenly became fresh with new colors.
She
came to her senior year in Bio major at the university. I decided to say out my
love. Her eyes were full of amazement and terror. I had known it already. I had
known that she did not love me. I had known that I should have not said
anything too. But the love in me claimed to flap its wings. It would like to
fly up to the blue sky of happiness. Or it would lie and die with a bloody
broken heart. It did not satisfy with being in halves. So I said. And since
then I left her off. Rather, she left me off.
I
stepped through the Fruit - Falling Season. My love too fell down to the carpet
of waning grass in the late season. I became older than real age. I began to
think of the dreams of teen age and counted the past seasons.
That
day, seven years ago, I made a portrait and sent her by the chance of her birthday
as a present. And then I give up everything. Oil painting tubes and
paint-brushes were deadly dried in waiting. My love had flapped and flied up,
turned into a firing phoenix, firing out my dreams.
I
thought that I’ve died. The life floated along, floated along, but had nothing
to do with me then. Everything became delusion, foam and lentil drifted on the
waves. Deep in my heart bottom, my love turned into coral.
But
it’s not true, my friends! I would like to say with you this. Whenever we are
alive, our hearts still beat, nothing ends. Some day, everything becomes new
under the sunshine. A new day comes. And I once again become a child, singing
the innocent loving songs.
Life
is a wonder. Love is a miracle. Never die the ripe fruit. The fruit decays and
melts into the earth, becoming nutrient. The grass will raise their buds again.
The flowers bloom again. And a new circle of life begins to sing its songs...
At
this point of my life, I know that there is another season too. I lovingly give
it a name – The Love Season. This season has no age. It does not become
old. It does not die. It just sleep silently, it just deposit. Then it will
revive in you. As now it revive again in me.
December 2002
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét