Mấy hôm rồi ta bệnh mãi
Từng cơn sốt đến liên miên
Ta đau từng ngày, từng ngày
Vùng xương thịt buốt triền miên
Vai gầy còng xuống đêm thâu
Tóc xanh phai màu úa rối
Màu da nhờn nhợt vậy sao
Ta nhìn lại ta mà hỏi
Ta còn là ta chăng đó
Hồn xưa máu thắm tim mơ?
Ta còn là ta ngày cũ
Bỏng sôi nhiệt khí vô bờ?
Còn chăng như xưa ta mơ
Ôm đàn một ngày trên cỏ
Ta hát cho người yêu thương
Cho an bình và lạc thú
Ta ngồi giữa đàn em nhỏ
Mắt tròn áo vải phong phanh
Cùng mơ mái nhà êm ả
Không còn đêm ngủ màn sương
Còn chăng như xưa ta mơ
Chuyện đời rồi như cổ tích
NgườI hiền sẽ được chan hoà
Bao niềm vui và hạnh phúc?
Ước mơ ngày xưa đẹp quá
Lung linh muôn sắc màu êm
Thiện lương như là tuổi nhỏ
Giờ ta cứ lãng đãng quên
Ta khóc trên từng mảnh vỡ
Thiên đàng tuổi nhỏ nát tan
Những cánh thiên thần ủ rủ
Rưng rưng rụng xuống tâm hồn…
1989
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét